...
Tôi liếc nhìn Sakura, cô gật đầu, ra hiệu cho tôi ngồi xuống. Không còn cách nào khác, tôi đành ngồi ở đó…làm kì đà cản mũi của hai người.
Thực sự không muốn thế, nhưng là do phép lịch sự nên tôi đành đồng ý.
Tôi ngồi chiếc ghế trống bên cạnh cô. Thấy sắc mặt của hai kẻ ngồi đây hơi lạ, tôi lập tức nhận ra sự hớ hênh của mình. Đáng lẽ…hai người họ phải ngồi gần nhau mới phải.
“Anh…có thể đổi chỗ với em.” Tôi lúng túng gãi đầu. Nhận được cái lườm mắt của Sakura, tôi càng trở nên lúng túng.
“Cậu ngồi yên đó.” Cô bá đạo ra lệnh.
Anh không nói gì, chậm rãi nhai một miếng bò bít tết được xiên qua nĩa. Thấy tôi vẫn còn ngồi im, chần chừ một hồi vẫn không động đũa, anh ngẩng đầu lên hỏi.
“Sao cậu không ăn?”
Tôi chưa kịp nói gì, Sakura bên cạnh đã nhanh miệng hơn tôi. Cô không phải đáp lời anh, mà là kêu phục vụ - cụ thể là quản lí Takeshi nãy giờ vẫn đứng xem tình cảnh của tôi mà anh ta xem là màn kịch hay. “Bảo ông đầu bếp Hondo gì gì ấy làm cho cậu chủ các anh một phần thức ăn, những món giống như trên bàn. Được rồi, nhanh đi, tôi cho các anh 10 phút.” Không cần nhìn xem trạng thái của Takeshi đang nhăn nhó như khỉ cắn phải ớt, cô đã quay lại và từ tốn húp một muỗng súp.
“Tại sao?” Anh nhìn tôi với đôi mắt khó hiểu, sau đó nhanh chóng quay sang Sakura tìm một lời giải đáp.
“Cậu ấy chỉ ăn được thức ăn của đầu bếp gì ấy hiện tại đang phụ trách ở nhà hàng này, và cả ở nhà cậu ấy.” Lý do này chỉ đúng một phần. Lý do chính hơn ấy là, tôi không muốn ăn.
“Ra vậy.” Anh tỏ ra khá dửng dưng với cái căn bệnh kỳ lạ này của tôi. Nếu là người bình thường, họ sẽ nhăn mặt với cái tên bệnh nghe siêu dị và siêu lạ ấy. Nhưng với hai người trước mặt tôi thì…
“Cher, tên Keith đó có bắt nạt em không?”
“Không.”
Hai người vẫn vừa ăn vừa nói, hoàn toàn không để tâm đến bầu không khí không quá tĩnh lặng từ bốn phía xung quanh.
“Nếu có, anh sẽ không để yên chuyện này đâu.” Giọng nói của anh vẫn bình thường, nhưng ý nghĩa lại mang vẻ thách thức cùng đầy sự cảnh cáo.
“Em định làm gì sắp tới?”
“Anh không cần phải hỏi, vì chắc chắn anh cũng đã biết.”
Anh khẽ thở dài, khuôn mặt dường như vô cùng mệt mỏi.
Bọn họ đã bơ tôi, xem tôi như không khí, như chẳng hề tồn tại. Tôi cảm thấy bản thân bị tách biệt ra với tất cả mọi người, ngồi lặng một mình nghe không khác gì đứa trẻ tự kỉ. Tôi không thể chen vào giữa bọn họ, chỉ có thể đứng ngoài, nhìn, nghe, và nếm mùi vị bị tách biệt.
“Em có muốn quay về New York không?”
Khá bàng hoàng với câu hỏi của anh, tôi nín thở chờ đợi câu trả lời sẽ được phát ra từ phía Sakura. Cô ngưng động tác một giây rồi nói nhỏ, mặt vẫn không hề ngước lên. “Em không muốn.”
“Anh biết em sẽ trả lời thế.” Anh nở nụ cười hiền từ, vẻ chết chóc đáng sợ ban nãy dường như đã bay biến đâu mất. Quay về bên cô, anh sẽ trở thành một con người dịu dàng. “Nhưng anh muốn em cùng anh quay về.”
Tôi mím môi lo lắng, nếu như Sakura bị ép buộc phải trở về nước, đồng nghĩa với việc cả hai chúng tôi sẽ ít có cơ hội gặp nhau, hoặc không còn cơ hội để gặp nhau nữa. Lúc ấy tôi phải làm sao? Tôi cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này, nghĩ đến rồi mới thấy bản thân vô cùng bất an, lo lắng. Tôi thật sự không muốn phải rời xa cô ấy một chút nào.
“…Em không quan tâm.” Sakura cất giọng đều đều, nhưng đầy dư vị lạnh nhạt. Hoá ra đối với người yêu của mình, cô vẫn có thể thốt lên ba chữ ‘không quan tâm’.
“Cher, em bướng bỉnh thật đấy!” Giọng nói của anh hoàn toàn không pha lẫn sự tức giận hay hàm ý trách mắng, nó chỉ đơn giản là một lời nhắc nhở, một lời nhận xét.
Sakura bướng bỉnh, điều này tôi không phủ nhận. Cô luôn luôn giữ vững lập trường, không quan tâm ý kiến của bất kì ai trái ngược với suy nghĩ của mình, hành xử chỉ dựa vào bản thân, khó ai có thể lay chuyển hay khuyên bảo. Đó không hoàn toàn là xấu, bởi vì dường như mọi thứ suy nghĩ, hành động của cô đều được cô cân nhắc thật kỹ lưỡng trước khi thực hiện.
Lần này Sakura đã cự tuyệt ước nguyện của Henry, đó là cùng anh trở về New York. Không biết vì lý do gì, cô lại đáp chắc nịch như thế, cứ như... mảnh đất ấy đã gợi lên cho cô rất nhiều nỗi tang thương mà cô không muốn nhớ đến.
“Anh đang cố gắng ‘hoàn thành nhiệm vụ’ đưa em về nơi ấy sao?” Một lúc lâu sau, Sakura cất giọng giễu cợt. Cô nhìn anh cười nhạt, mắt ánh lên tia lạnh lẽo như tận vùng Bắc Cực xa xôi. Dù không hiểu lắm ý nghĩa sâu xa của câu nói ấy, nhưng nhìn chung thì hai người trước mặt tôi đều tỏ ra không vui.
“Anh không có ý đó…” Trông anh có vẻ như đang rất khó chịu mà cố gắng đè nén. “Anh chỉ muốn ở bên cạnh em…”
Tôi hơi cúi đầu xuống, cắn chặt môi. Tại sao tôi lại ngồi ở đây, nghe câu chuyện chàng chàng thiếp thiếp, anh anh em em của họ, để rồi bị xem như một hòn đá nằm bất động bên đường? Tuy 10’ vẫn chưa trôi qua, nhưng tôi đã sắp không chịu đựng nỗi nữa. Ấy vậy mà dường như có một lực vô hình nào đó đang cố tình cản bước chân tôi, khiến tôi muốn cũng không thể đứng dậy ngay được.
“Em sẽ không cho phép anh toại nguyện.” Gạt bỏ đi lời giải thích của anh, xem như mình chưa nghe thấy gì, Sakura nhếch môi cười khẩy.
“Cher.” Chỉ một từ, một chữ dứt khoát, mang theo luồng khí lạnh lẽo, anh đã chứng minh được bản thân mình đang tức giận. Ánh mắt anh cũng thể hiện được điều ấy, nó long lên nhưng tia giận dữ, và cả bi thương.
Không khí trong bàn ăn giờ đây đã xuống tới âm độ, không có cách nào tăng lên. Lòng tôi có chút bối rối, không biết nên làm thế nào cho phải. Thấy Takeshi từ phía xa lại gần - anh ta đích thân bưng thức ăn lên cho tôi, tôi vội vàng đứng dậy và nói lời tạm biệt với hai người bọn họ - trước khi Takeshi kịp đến.
“Tớ nhớ ra là mình còn có việc phải về trước. Hai người ở lại ăn tối vui vẻ.” Tôi mỉm cười không mấy thật lòng. Không kịp đối diện với ánh mắt của Sakura, tôi đã quay người bỏ đi. Trong lòng như trùng xuống, dẫn tới bước chân cũng nặng nề theo. Tôi có linh cảm rằng, mình đang dần mất đi một thứ gì đó, rất quan trọng…
…
----END CHAP 33----