Băng Tan

“Cẩn thận đấy.” Sakura bất chợt la lên, khiến tôi khẽ giật mình. Phút chốc, cô kéo giật người tôi trở lại. Theo phản xạ, tôi ôm trọn luôn thân thể cô, suýt chút nữa là đã hôn luôn rồi.
*Uỳnh!*
Tôi ngoái đầu nhìn, liền bắt gặp được cảnh một người con gái bị ngã nhào, toàn bộ gương mặt đều đem đi lật úp xuống đất.
“Quá sơ suất, một sinh vật lớn như vậy đang tiến hành áp sát thân thể mình, cậu cũng không thể nhận ra được sao?” Sakura đẩy tôi ra, lườm một cái rồi thôi.
“Hơ~ Đông người như thế này mà…làm sao tớ để ý được.” Tôi cười trừ, sau đó cúi người nhìn cô gái lúc này đã trở dậy. “Bạn thật bất cẩn.”
“Hoàng…hoàng tử, tôi xin lỗi…huhu~” Cô gái ngồi ôm mặt khóc rưng rức, phấn son có lẽ sẽ trở nên lem luốc nhanh thôi. Chẳng hiểu là do cô ta đang thể hiện sự hối lỗi chân thành của mình, hay là cảm động vì cuối cùng cũng có cơ hội gặp tôi nữa.
Nhắc đến tôi mới chợt nhớ ra, hôm nay Sakura có trang điểm nhẹ. Tôi quay lại nhìn cô chằm chằm, miệng cười toe toét, quên bẵng luôn việc kéo người con gái trước mặt đứng dậy.
“Sakura, cậu cũng biết trang điểm nữa sao?”
Người con gái kia gỡ bàn tay trên khuôn mặt mình ra, chớp mắt nhìn tôi vài cái. Tôi cứ ngỡ là cô ta sẽ cảm thấy bị xúc phạm khi tôi không quan tâm đến mình. Đâu thể ngờ được rằng, cô ta lại mở miệng nói: “Vâng. Nhưng sao Hoàng tử biết em tên là Sakura?” Sau đó liền đứng bật dậy, túm vội lấy cánh tay tôi. “A! Chẳng lẽ Hoàng tử luôn ngấm ngầm theo dõi em đó ư? Hoàng tử đã để ý em từ lâu rồi phải không??!”
Tôi chớp chớp mắt liên hồi nhìn cái “sinh vật lạ” từ phương nào đến đang bấu víu cánh tay của mình. Xem ra tôi đã gặp phải kẻ ảo tưởng lại hay khoa trương mất rồi.
Sakura vuốt cằm, nhướn một bên lông mày nhìn tôi cùng cái con người kia. Sau khi bắt gặp ánh mắt của tôi dừng lại trên gương mặt mình, cô liền nhún vai hờ hững. Sakura bỏ đi trước được một đoạn, tôi mới thoát khỏi cái con người mang tên “Sakura” chẳng phải là cô đó.
Lễ hội được tổ chức, ngôi trường đã không còn vẻ trang nghiêm thường nhật nữa. Giờ đây mọi thứ đều trở nên tươi vui, tưng bừng, nhộn nhịp. Các gian hàng ẩm thực, lưu niệm sẽ được bày bán từ đầu buổi đến cuối buổi do các nhóm lớp tổ chức đăng kí, xen kẽ sẽ là các tiết mục văn nghệ như kịch, hát, múa…bởi các câu lạc bộ năng khiếu trong trường chuẩn bị. Thức ăn được phục vụ ở những lớp học và phòng tập thể dục, được trang trí giống như các nhà hàng và các quán cà phê tạm thời. Và được đón chờ nhiều nhất, chính là các hoạt động vui chơi có thưởng.
Ở những nơi kia, bất cứ ai đều tỏ ra nô nức là thế. Còn ở nơi đây, Sakura vẫn tỏ ra thờ ơ, lãnh đạm, không xem trọng những thú vui ấy, cũng không lấy gì làm chán ghét. Thỉnh thoảng, tôi chỉ trỏ gợi ý cô cùng tham gia vào một cái gì đó, mua món đồ hay thức ăn thức uống gì đó, cô đều gật đầu nghe theo. Nhưng tất cả đều do tôi chủ động mở lời, nếu không e rằng cả hai sẽ đi cạnh nhau mà cứ im ỉm như khúc gỗ đến cuối buổi mất.
Xế trưa, trời không còn lạnh nhiều nữa, nhiệt độ đã tăng lên một chút. Tuy nhiên, vài độ C tăng ấy vẫn chưa thể so sánh được với cái nóng hừng hực phát ra từ trong mỗi con người đi dự hội, bao gồm cả tôi, có thể là trừ Sakura ra.
Lễ hội kéo dài cho đến tận tối. Tiết mục quan trọng nhất vào buổi tối, ngoài hát múa ra còn có màn khiêu vũ. Khiến mọi người vô cùng vô cùng phấn khích.
Trên người tôi và cô là những bộ đồ phông nhẹ, căn bản không thích hợp để khiêu vũ. Nhưng không vì thế mà tôi chịu bỏ qua cơ hội quan trọng này, tôi kéo tay Sakura đến phòng hoá trang, chọn một chiếc váy màu trắng trông bắt mắt nhất, sau đó đưa cho cô mặc. Cô không có lấy một lời từ chối, bèn nhận chiếc váy từ tay tôi. Còn tôi, tôi lại nhanh chóng tìm một bộ vest hợp gu, rồi khoác lên người.
Sau khi đã thay xong bộ đồ, Sakura bước ra ngoài. Tôi vốn dĩ đã đứng đó đợi một lúc, thấp thoáng trông thấy bóng dáng thanh mảnh liền không chớp mắt mà nhìn cô chằm chằm. “Trông cậu xinh đẹp thật.” Vừa mang vẻ trưởng thành, lộng lẫy, kiêu sa, vừa mang theo chút tính khí trẻ con nhỏ bé thường ngày. Sự kết hợp này xem ra vô cùng hoàn mỹ. Đó là còn chưa kể, cô không quá khoa trương son phấn, nội chỉ bờ môi đỏ mọng, khuôn mặt trắng nõn nà, đôi mắt xanh cô-ban tinh khiết thôi cũng đủ khiến cho con người ta điên đảo mất rồi.
“Chỉ là xinh đẹp?”
Khoé miệng tôi co giật vài cái. Người con gái này bất kể khi nào cũng vậy, chỉ có một lời khen thì nhất định cô sẽ không chấp nhận mà muốn được khen nhiều hơn nữa. Có đứa con gái nào không biết khiêm tốn một chút như cô không? Lại còn, theo tôi được biết thì con gái khi được con trai khen, trong lòng họ sẽ sướng rơn, hạnh phúc, ngoài mặt có chút e thẹn, ngượng ngùng. Nhìn lại cô gái trước mặt tôi mà nói, một cảm xúc thông thường cũng chẳng hề tồn tại. Tôi cười khổ.
“Không những xinh đẹp, mà còn dễ thương, đáng yêu, như tiên nữ hạ giới!” Câu nói này nửa là chòng ghẹo, nửa là sự thật.
Ở hội trường, những cặp đôi nam nữ đã được dàn ra để cùng nhau khiêu vũ theo điệu nhạc. Trông gương mặt vui vẻ của mỗi người, tôi càng trở nên hưng phấn hơn.
“Chúng ta cũng bắt đầu đi!” Tôi quay qua nhìn cô, cười cười hóm hỉnh, sau nắm tay cô đến một vị trí, cùng nhau thực hiện những bước nhảy đơn giản.
Đối với tôi, khiêu vũ không phải là quá khó. Tuy chỉ mới học cách đây không lâu, nhưng tôi đã có thể thành thục được một vài động tác. Với Sakura thì, tôi không biết cô đã bắt đầu học khiêu vũ từ khi nào, chỉ biết rằng những động tác mà cô thực hiện vô cùng nhường nhuyễn.
“Cái gì cũng biết, thật là phục cậu quá.” Tôi ghé sát vào tai cô, thì thầm khe khẽ.
Sakura chỉ cười thay cho câu trả lời đáng lẽ ra phải có.
Vốn là đang cùng nhau khiêu vũ, nhưng vì cảm thấy không khí phía dưới quá ngột ngạt, nên chúng tôi tìm cách tách đám đông, để leo lên sân thượng hóng mát.
Tôi và Sakura cùng đứng trên sân thượng của khu hiệu bộ, trên tay mỗi người là một chai nước giải khát mà tôi vừa mua khi nãy. Từ đây nhìn xuống, đám người lúc nhúc chen lấn phía dưới ánh đèn hiện rõ mồn một trong mắt chúng tôi.
“Cậu cảm thấy thế nào, Sakura?” Sau một hồi im ắng, tôi quyết định là người mở lời trước,
“Có lẽ là vui.”
“Chắc chứ?” Tôi nheo nheo mắt nhìn cô. Bốn chữ ‘có lẽ là vui’ được cô nói ra chẳng mảy may một chút cảm xúc gì gọi là vui vẻ cả.
Sakura khoanh tròn tay, đặt trên lan can, quay lại nhìn tôi độ chừng hai giây rồi mở miệng đáp. “Chắc.”
Ừ, có lẽ niềm vui của Sakura thường không được thể hiện qua nụ cười. Được rồi, lúc này đây... Lúc này đây chính là cơ hội để tôi nói ra nỗi niềm cất giấu bấy lâu. Tôi hít một hơi sâu. “T…”
“Này Kuro, đằng kia dường như đang có trò gì đó.” Sakura chỉ vào một đám đông vây kín. “Chúng ta cùng xuống đó xem thử.”
Tôi nửa cười nửa không nhìn vào hướng Sakura chỉ, rồi lại nhìn vào cô. Có cần đúng lúc như vậy không? Chữ “tớ” tôi còn chưa kịp nói hoàn chỉnh nữa.
“Được thôi.” Tôi khẽ gật đầu. Đi theo phía sau lưng Sakura, lòng tôi dậy lên một nỗi mơ hồ khó hiểu, sau đó chuyển dần thành sự quyết tâm và độc đoán. Cơ hội không có nhiều, tôi nhất định sẽ không để nó vuột mất.
“Tớ có chuyện muốn nói với cậu.”
Sakura hơi khựng một nhịp bước chân, nhưng sau đó cô vẫn đi thẳng. “Nói đi, tôi đang nghe đây.”
“Tớ…” Đây chính là cơ hội. Tôi không được hoa mỹ, tinh tế hay dạt dào cảm xúc thơ văn như những con người khác, vì thế mà tôi quyết định đi thẳng vào vấn đề chính. Dù có hơi khô, nhưng nhất định cô sẽ hiểu.
Sakura bước vào trong thang máy, quay mặt đối diện với tôi. Gương mặt ấy vẫn băng lãnh như thường ngày, nhưng đó chính là nét quyến rũ nhất mà tôi cảm nhận được từ cô. Tôi bước vào bên trong. Sau khi chờ cô bấm nút điều chỉnh bên góc, tôi cất giọng nhỏ nhỏ. “Tớ thích cậu.”
Tôi khẽ thở ra một hơi. Nói ra rồi, việc đầu tiên là tôi cảm thấy ngượng, nhưng lòng lại nhẹ hẳn đi, như một gánh nặng về tình cảm đã được trút bớt theo ba chữ thổ lộ ấy.
Sakura, cậu đã hiểu lòng tớ rồi chứ?

----END CHAP 34----


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui