Gió thổi lồng lộng trên ngọn núi cao ngất, thổi bung mái tóc của người con gái mắt xanh biếc trong. Chiếc đầm trắng trên người cô cũng vì thế mà phất phơ bay.
Cô mỗi lúc một tiến gần tôi, từng bước, từng bước chậm rãi. Rồi bỗng dưng cô ôm tôi, nhưng bước chân vẫn cứ thế mà tiến tới, ép tôi phải cùng lùi lại.
“Sakura. Đừng!” Phía dưới kia là mặt biển mênh mông với từng cơn sóng to nhỏ ồ ạt đập vào bờ. Nếu tiếp tục, e rằng cả hai chúng tôi sẽ rơi xuống phía dưới mất.
Nhẹ nhàng buông tôi ra, cô nhìn sâu vào đáy mắt tôi, khẽ mỉm cười. Ánh mắt cô trong vắt, tĩnh lặng tựa như nước hồ thu, không chất chứa bất cứ phiền muộn nào bên trong, đẹp đẽ đến mê người.
“Yosuke Kuro, vĩnh biệt…” Lời vừa dứt, cô đã ấn mạnh bàn tay nhỏ bé vào vai phải tôi. Mất thế thăng bằng, cả người tôi đều rơi xuống phía dưới.
Tôi nhớ rằng mình đã hét rất to, với khuôn mặt hoảng loạn và tuyệt vọng. Phía trên cao, Sakura vẫn nhìn tôi, nét nhìn chẳng hề dao động. Làn nước lạnh lẽo tấp thẳng vào mặt, chảy tràn vào mũi, vào tai. Xung quanh chỉ là những tiếng ù ù cạc cạc, tôi không tài nào nghe được. Sau đó... tôi chẳng thể nhìn thấy được bất cứ thứ gì nữa.
…
“Chịu tỉnh rồi?”
Mở mắt ra, cái mà tôi nhìn thấy đầu tiên là gương mặt baby của Saito Suichi. Nhưng vẻ trẻ con của hắn đã hoàn toàn bị rũ bỏ nơi nào, thay vào đó là sự nghiêm túc hiếm gặp.
Cả cơ thể tôi bỗng chốc cảm nhận được cơn lạnh buốt. Thoáng thấy xô nước mà Saito vẫn đang cầm, và cả cơ thể từ trên xuống dưới cùng ướt nhẹp nước của tôi. Tôi cũng đã hiểu ra: Thì ra tôi vẫn còn sống, thì ra lúc nãy chỉ là một cơn ác mộng.
Chuyển ánh mắt khắp một lượt căn phòng, tôi vẫn không biết mình đang ở đâu. Vì đây là một căn phòng kín, không gian khá hẹp, nhưng xung quanh không có bất kì vật dụng nào, một trong bốn bức tường được làm bằng kính sẫm màu, nhìn ra lại chẳng thể thấy thứ gì bên ngoài. Trong phòng ngoài hắn thì còn có hai ba người mặc áo đen, nom dữ tợn đứng bên cạnh.
“Saito Suichi, tôi không hiểu.” Lúc này đây, tôi mới có thể ý thức được bản thân mình đang được treo trên cái giá hình chữ thập. Nhưng cơ thể vẫn còn lành lặn.
Tôi vẫn còn nhớ rằng, trước khi ngất, tôi đang đứng ở một con ngõ hẹp trốn tránh bọn người không rõ danh tính, Sakura thì vẫn ở lại với bọn chúng. Nhưng rồi tôi đã bị… Saito Suichi đánh ngất. Và giờ thì được đem vào đây.
Hắn đang muốn làm gì?
“Sakura sẽ giải thích tất cả cho cậu.” Hắn đưa tay lên miệng, ho khan một tiếng.
Ừ, Sakura vẫn còn nợ tôi một lời giải thích.
“Bây giờ là mấy giờ rồi?”
Saito nhíu mày nhìn tôi, đôi mắt ẩn chứa sự khó hiểu, nhưng hắn vẫn giải đáp. “Đã hai giờ sáng.”
Hai giờ sáng, vậy là đã qua ngày. Trong khi đó, Sakura đã hứa với tôi rằng sẽ cho tôi một lời giải thích vào ngày hôm nay.
Tôi khẽ khép hờ đôi mắt. A~ Tôi thật tò mò, tôi thật muốn biết chuyện gì đang xảy ra, tôi muốn nghe lời giải thích rõ ràng từ phía cô. Tôi điên mất thôi!
“Tôi đã cảnh cáo với cậu đừng đến gần Sakura từ trước rồi, là cậu không nghe theo…” Hắn khịt khịt mũi, hờ hững liếc tôi một cái. Rồi lại nhìn đi đâu đó vào bức tường kính sẫm màu ngay trước mặt. “…bây giờ thì cậu phải nhận lấy hậu quả. Dụng cụ thú vị đều không đem theo, thôi thì chọn cách ‘thủ công’ vậy.” Hắn hất mặt ra hiệu cho những kẻ còn lại trong phòng. “Bắt đầu đi.”
Ngay sau đó, tất cả những người trong phòng - trừ Saito Suichi - đều hằm hằm tiến về phía tôi. Rồi bỗng một trong số ấy tung cước, đá thụp vào bụng tôi một cú trời giáng. Tiếp theo là loạt chuỗi như thế tiếp tục diễn ra. Tiếng thùm thụp đấm đá liên tục vang lên trong căn phòng kín.
Bọn chúng đang xem tôi là một bao cát.
“Ọc…” Ngụm máu tươi bỗng chốc trào lên miệng, chảy tràn qua khoé môi, vô cùng tanh nồng. Nơi bụng bỗng có cảm giác quằn quại khôn nguôi, trật tự lục phũ ngủ tạng gần như bị đảo lộn. Cứ như rằng, thứ gì đó trong bụng tôi đã vỡ vụn rồi vậy.
Nhưng tôi vẫn cố cắn chặt răng chịu đựng, chỉ cho phép bản thân đôi lúc có thể phát ra tiếng rên khe khẽ. Vì đơn giản, tôi-không-hiểu, sự ngạc nhiên xen lẫn mù tịt mọi thứ đã lấn át hoàn toàn đầu óc trong tôi hiện tại.
“Cậu định làm gì, Saito Suichi? Sakura sẽ không bao giờ làm như vậy với tôi…ư…”
Hắn chỉ nhướn một bên mày, trông vô cùng thích thú, dường như không có ý định sẽ trả lời câu hỏi của tôi.
Tiếng thùm thụp cứ thế vang lên đầy kích thích. Saito đứng khoanh tay nơi góc phòng theo dõi màn vui. Một lúc lâu sau, hắn bỗng cất tiếng đáp trả. “Cậu lầm rồi…chính chủ nhân đã ra lệnh cho tôi.”
Tôi tròn mắt nhìn hắn, miệng cứng đờ, đến nỗi chữ phát ra đều vô cùng khó khăn. “Chủ…nhân?”
Hắn vẫn không có ý định trả lời vội, gương mặt vẫn luôn tỏ ra trơ tráo. Sau đó, hắn trầm giọng ra lệnh. “Thật chán quá đi, đổi qua món khác.”
Bọn họ vâng dạ. Một kẻ trong số ấy rút từ đâu ra sợi roi và lăm le tiến về phía tôi. Rất nhanh, ngọn roi đầu tiên rơi trên thân thể khiến tôi đau rát cùng cực, máu từ miệng vết quất dần dần rướm ra, in trên mảnh áo sơ mi trắng bẩn nay đã bị rách thành đường. Tiếp tục là ngọn roi thứ hai, ba, tư… giáng xuống.
Tiếng roi vun vút xé toạt không khí, xé toạt cơ thể tôi cứ thế vang lên. Tôi oằn người lại, gồng mình chống chịu cơn đau. Tôi đau đớn đến độ mắt hoa dần, mọi thứ xung quanh đều quay mòng mòng, chẳng thể nhìn thấy rõ. So với vết thương lần trước tôi gặp phải, lần này đau đớn và âm ỉ hơn gấp bội lần!
“Cậu thắc mắc về vị chủ nhân tôn kính của tôi ư?” Cuối cùng thì hắn cũng đã trả lời. “Phải, đó là White Cherry, cũng chính là người bạn mang tên Kobayashi Sakura của cậu.”
Tôi trân mắt nhìn hắn, để lộ sự kinh ngạc tột độ trên gương mặt. Sakura là chủ nhân của Saito? Và Sakura là người sai Saito dụng hình tôi ư?
...