Băng Tan

Trong căn phòng thiếu ánh sáng và đầy bụi bậm, tiếng cạch cạch của bàn phím cứ thế vang lên. Âm thanh này như có một ma lực, khiến cho lòng con người đang đứng vô cùng sốt ruột.
Một khoảng thời gian rất ngắn sau đó, Saito tròn mắt nhìn vào màn hình.
Đồng thời, Sakura nghe thấy tiếng báo động từ chiếc điện thoại mà mình mang theo. Cô liếc vào màn hình của nó, khẽ thở mạnh, thốt lên tiếng chửi thề đầy căm giận. “Shit!”
Có thể thấy được, Saito đã vô tình để lại vết chân trên bức tường lửa của cảnh sát mới khiến cơ sự đi vào chiều bế tắc. Saito hoãn tất cả mọi kết nối. Rồi hắn nhanh chóng được Sakura nắm cánh tay và đỡ đứng vững. Nhìn thấy vẻ tức giận hiện diện không rõ ràng trên gương mặt cô, hắn thầm cười.
Sau đó cả hai cùng chạy như bay thoát khỏi căn nhà gỗ. Nhưng vì hắn bị thương ở chân nên sức chạy giảm đáng kể.
“Anh đang nhàn rỗi chứ? Đến đón em, 35o60’. Phải, 1’30s nhé, nếu có thể thì 1’.” Sakura nói vào điện thoại. Có thể đoán ngay lập tức, Henry là người đang giữ máy đầu dây bên kia.
Tiếng hú inh ỏi của xe cảnh sát cơ động ngày một gần, rồi lướt sượt qua hai người bọn họ. Bọn họ lúc này đều mang một vẻ mặt gian tà không thể hình dung nỗi.
“Đoán xem nào,” Saito cười cười. “Tất cả bao vây lấy ngôi nhà, trong tay đều thủ sẵn cây súng, một người đạp cửa rồi cả bọn xông vào bên trong.”
Sakura tiếp lời “Tất cả những gì họ thấy là…”
“Một căn phòng trống không. Bỗng một kẻ trong số đó thốt lên: Hai thanh niên, một nam một nữ lúc nãy chúng ta đi ngang qua thật khả nghi…” Hắn vẫn giữ nguyên nụ cười trên gương mặt. “Họ quay lại truy lùng tìm kiếm, nhưng hai thanh niên lúc nãy đã mất dạng.”
“Sai rồi,” Sakura khoanh tay, lãnh đạm chỉnh lời hắn nói. “Ngoài căn phòng trống không, bọn chúng sẽ còn phát hiện ra máu của anh.”
“Máu của tôi, không một giọt nào rơi trên nền đất cả.”
“Vô lý. Phát đạn đó là thật, máu chảy nhiều như vậy, lại không vương vãi đi sao?”
“Tôi là dân chuyên nghiệp mà.” Hắn nháy mắt cười đểu giả. “Muốn máu rơi xuống sàn hay không, tôi đều có thể điều khiển.”
“Có nghĩa là anh cố ý để máu không rơi xuống sàn ?... Ồ~” Lần này thì đến lượt Sakura cười nửa miệng. “Hoá ra là anh đã biết trước việc cảnh sát sẽ mò đến…?” Hay nói cách khác, là hoá ra anh đã cố tình gọi cảnh sát đến đây.
“…” Hắn câm nín, nhất thời không biết nói gì.
Ngay lúc này, một chiếc xe BMW đen bóng thắng két trước mặt họ. Sakura đanh mặt bước vào xe, để lại Saito khập khiễng lủi thủi theo sau.
Henry nhíu mày nhìn họ, nhìn vết thương đang chảy máu trên chân của Saito, nhưng cũng im lặng không nói gì.
Nghe thấy tiếng còi hú của những chiếc xe cơ động phía xa, cả ba cùng đảo mắt nhìn nhau. Sakura là người mở lời đầu tiên. “Phiền anh rồi, Henry.”
“Đã lâu không rèn, tay lái anh không cứng lắm.” Henry lạnh lùng nhìn về đám xe phía xa. Sau đó đạp chân ga và phóng đi thẳng. “Cớm cũng như lửa, đùa giỡn với chúng, đến một ngày sẽ bỏng nặng đấy.”
“Phải, nếu bỏng quá nặng, nhất định sẽ tử vong.” Sakura khoanh tay lại tiếp lời anh, ánh mắt không lấy một tia cảm xúc.
Saito lấy tay bịt miệng vết thương, trán thấm ra một chút mồ hôi. Hắn cười khổ, quả thật không có gì có thể qua mắt Sakura. Cô đã suy nghĩ đúng, rằng hắn cố tình làm như vậy, cố tình sờ gáy cảnh sát để tự giải vây cho mình. Đơn giản vì, hắn không muốn cho cô biết rằng hắn đã rõ nội dung của nguồn thông tin ấy: rằng Sakura sắp bị khai trừ, và cả ai là người đã truyền tin giả đến nhà Yosuke nữa.
Chiếc xe lạng lách trên khắp các con đường, tốc độ tăng đến mức đáng kể, tiếng thắng kít cứ thế mà vang vọng tại các ngõ cua. Ra tới đường lớn - mặt đường đã bằng phẳng, rộng, và thoải mái hơn nhiều - Henry bắt đầu tăng tốc. Tốc độ được tăng lên mức 180km/h.
Liếc nhìn thấy đám xe cơ động bám sát nút phía sau, Sakura cất giọng đầy trách móc. “Ầy, Hen, tại sao anh lại lái chậm đến thế?”
Đáp lại cô là một cái nhún vai. “Đừng trách anh, con đường ngập xe cộ, tông trúng bọn họ là lớn chuyện đấy.”
“Tông trúng họ ư? Trừ khi là anh cố ý.”
“Em muốn lái thử không ?” Henry nhoẻn miệng cười. Liếc nhìn qua kính chiếu hậu, anh thấy cô đang ngồi chống cằm bên kính cửa, mắt hướng ra ngoài nhìn cảnh con đường đang lướt vù vù về phía sau.
“Không hứng thú.” Cô lãnh đạm trả lời. Tài lái xe của cô không tệ, nhưng chẳng thể nào so sánh được với Henry. Vả lại giờ đây, đúng như cô nói, không hứng thú. Cũng chính vì phiền muộn và thắc mắc trong lòng chưa được thoả mãn.
“Mượn cơ thể em một chút nhé ?” Saito hỏi cho có lệ là vậy. Không đợi cái gật đầu đồng ý của cô, hắn đã nằm xuống, không kiêng kỵ gì liền gối đầu lên đùi cô. Với số lượng máu đang bòn rút ra cơ thể hắn, và với lực ly tâm lớn như thế này, hắn bỗng cảm thấy hơi chóng mặt một chút.
“Tôi vẫn còn chưa xử tội anh.” Sakura hờ hững liếc mắt xuống gương mặt nhìn nghiêng của hắn, lửa giận trong lòng vẫn chưa thể nào hạ bớt cho được.
“Thôi nào Nữ hoàng của tôi~ Dù em không tường tận, nhưng vẫn có thể đoán ra nội dung ấy là tốt hay xấu, và...nguồn gốc của nó mà~” Keith hơi liếc lên hàng ghế phía trước, ánh mắt dấy lên tia thú vị cùng bỡn cợt. Sau đó, hắn lấy tay sờ sờ đùi Sakura. “Đùi của em êm và mềm quá!” Và ngước lên nhìn cô, không quên nở nụ cười hì hì lấy lòng.
Có tiếng hắng giọng phía bên trên, thoang thoảng còn là mùi giấm chua loại hảo hạng. Hắn vẫn giữ nguyên nụ cười trên gương mặt, còn Sakura dửng dưng xem như không.
“Trông anh thật chẳng khác gì so với sủng vật của tôi.” Cô nhếch miệng cười.
“Ai dà, Nữ hoàng của tôi, tôi mong như thế còn không được nữa là”
“…” Cô là không thể mở miệng nói tiếp một lời nào.
“Ngồi chắc vào.” Henry tiếp tục tăng tốc đến chỉ số 200km/h. Xe của anh bắt đầu lách qua các kẽ hở của những chiếc xe con khác một cách tài tình, dù là kẽ hở chật hẹp đến đâu. Bên ngoài, cảnh vật lao như điên về phía sau, cô và hắn ngồi bên trong cũng chẳng yên ổn gì. Một chút nữa thôi là đầu cô đã đập vào cửa kiếng, và Saito lăn ra khỏi hàng ghế mất rồi.

----END CHAP 38----
Aut: Vừa mới up hình nv, mọi người vô giới thiệu xem thử nhe =)))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui