“Tôi yêu cậu…”
“Lần chia ly này có thể là mãi mãi…Cậu nhất định phải sống tốt đấy.”
“Vĩnh biệt Kuro…”
Tôi mở choàng mắt thoát khỏi giấc mộng, mồ hôi vã ra như tắm. Nhận thức đầu tiên mà tôi có thể có được, đó là tôi biết mình đang nằm trong bệnh viện.
“Kuro, cuối cùng con cũng đã tỉnh.”
“Sakura đâu?” Tôi lo sợ nhìn mẹ Yosuke, vội vàng mở miệng. Thậm chí khi tôi đã tỉnh dậy rồi, giọng nói kia vẫn mồn một bay bổng tứ tung trong đầu óc.
“Shirin ở phòng bên…Sh…Shakura ?” Mẹ chớp chớp vài cái nhìn tôi như để khẳng định lại.
Tôi thừ người một lúc, từ nhìn mẹ, tôi chuyển ánh mắt vào trong không khí. Phải rồi, trước đó tôi đã bị rắn cắn, sau được đưa vào đây, không ngờ tính mạng vẫn được bảo toàn. Nhưng…Sakura đâu? Đáng lẽ cô phải ở bên cạnh tôi mới đúng…
À không, lý do gì mà cô phải ở bên cạnh tôi nhỉ ?
Lại không đúng, Sakura đã nói…
“Aisssh!!” Tôi nhăn mặt thở hắt một hơi, lấy tay gõ cốc cốc vào trán.
“Kuro-chan!” Bà nắm lấy tay tôi, với ý định ngăn lại động tác mà bà xem như đang tự hành hạ bản thân ấy, tia nhìn ẩn chứa sự lo lắng. “Con mới tỉnh lại, đừng suy nghĩ nhiều để đầu óc được nghỉ ngơi.”
Chẳng rõ vì sao hiện giờ tâm trí tôi chỉ văng vẳng tiếng của Sakura, còn lại hoàn toàn trống rỗng. Nó khiến tôi rất bức xúc khó chịu, rất muốn thẳng tay đập vỡ một thứ gì đó ngay bây giờ. Tôi cố gắng tĩnh tâm để suy nghĩ lại mọi thứ, và để lòng dần dịu đi.
Bà đưa đến trước mặt tôi một cốc nước. “Uống chút nước đi.” Bà hiểu rõ, mỗi lần sau khi tỉnh lại, bất cứ ai cũng đều cảm thấy cổ họng vô cùng đắng, cấp thiết là cần phải uống một ngụm nước. Hoặc bà rút ra được kinh nghiệm từ những lần thăm viện tôi trước đó chăng?
“Con xem, con đang gặp phải đại nạn rồi. Từ đầu đến giờ vào đây không biết bao nhiêu lần. Vừa xuất viện lại phải trở vào.” Thấy tôi bình tĩnh lại một chút, bà cất giọng ôn nhu, dịu dàng, nhưng không kém phần quan tâm lo lắng. “Mẹ đang dự tính thuê mặt bằng hẳn cho con để tránh mất công vào ra.” Ánh mắt bà lộ rõ ý cười đùa.
Tôi cũng cười, nhưng là cười gượng. Sự thật là bản thân tôi đang dần gắn liền với bệnh viện mất rồi.
“Vừa rồi con có nhắc đến Sakura, là cô bạn gái của con đó sao? Phải nhỉ,” bà trưng ra bộ mặt đăm chiêu “tại sao lâu rồi mẹ không thấy cô bé?”
Nghe câu nói này của bà, lòng tôi vừa nhẹ nhõm được một lát lại trùng xuống nhiều phần.
“Mẹ kể cho con nghe, tại sao con lại vào được đây?” Tôi hơi nhích cái chân được băng bó cẩn thận lên cao một chút, chuyển tư thế cho đỡ mỏi nhất.
“Mẹ được báo, sự việc thế nào cũng không rõ. Đến khi tơi đây thì đã thấy con cấp cứu thành công rồi.”
Có lẽ Sakura chính là người đã báo cho mẹ tôi biết. Nhưng vì lý do gì cô lại không xuất hiện ở đây?
Trong lòng tôi bỗng dấy lên một nỗi sợ hãi khó hình dung. Tôi rất sợ khi nghĩ đến… tất cả chỉ là một giấc mơ từ sau khi Henry nuốt viên thuốc ấy. Có khi, nọc độc của loại rắn lục này khiến cho con người rơi vào trạng thái mê sảng và ảo giác cũng nên.
Chỉ có hai giả thiết, một là tôi đã mê man đến độ sảng, hai là Sakura có nói những lời đó thật. Nói thật ư? Sakura nói không ghét tôi, nói yêu tôi, và cô còn muốn cứu tôi, những điều đó là thật ư? Khó tin lắm, trên đời có nhiều cái khó tin cũng không bằng cái khó tin này. Như thế thì giả thiết thứ nhất - tất cả cảnh tượng ấy đều do một tay tôi dựng lên trong giấc mơ đúng hơn cả.
Nhưng giọt nước mắt rơi xuống mặt tôi lúc ấy ấm lắm, mọi thứ... cũng giống hiện thực lắm. So với giấc mộng thì cảm giác thật hơn rất nhiều.
Tôi chỉ hy vọng đó không phải là mơ.
Vậy còn Henry? Henry chẳng phải rất được Sakura yêu sao?
Thế thì nó là mơ rồi…
“Tôi yêu cậu…”
“Lần chia ly này có thể là mãi mãi…Cậu nhất định phải sống tốt đấy.”
“Vĩnh biệt Kuro…”
Tôi cảm thấy đầu óc mình muốn nổ tung, thần trí lại chuẩn bị rơi vào khủng hoảng, mọi thứ bên trong dường như đang được đấu tranh điên cuồng. Cũng vì cơn ác mộng với những lời nói văng vẳng trong đầu ban nãy khiến tôi không rõ đâu là mơ, đâu là thực nữa.
“Kuro, con làm sao vậy?” Mẹ tôi cất giọng xót xa.
Tôi lấy tay day day hai bên thái dương, gương mặt vẫn chưa thể nào giãn ra tự nhiên cho được. “Con nhức đầu quá.”
“Chắc là tác dụng của ete, con cố gắng ngủ thêm một chút nữa thì sẽ khoẻ lại thôi.”
Tôi gật nhẹ đầu, nhưng không có ý định ngủ ngay theo lời bà nói. “Mẹ nói chị Shirin ở phòng bên cạnh? Chị ấy ổn cả chứ?”
“Ừ, con bé bị gãy chân, chống gậy chậm trễ cũng chỉ một tháng.” Ngưng đoạn, bà lại cất lời tỏ vẻ hơi mệt nhọc. “Đến bây giờ con mới để ý đến chị con sao?”
Tôi nghiêng đầu nhìn bà, khuôn mặt hơi tư lự. Đúng là bây giờ tôi mới chợt nhớ đến sự tồn tại của Shirin. Tôi tự nhắc nhở với mình rằng bản thân đã vô tâm với chị rồi…Cũng may chị vẫn còn sống sót và trở về.
Hướng mắt nhìn ra phía cửa sổ, tôi trông thấy cảnh chiều muộn với ánh sáng mờ đục nơi chân trời. Chẳng rõ vì sao, tôi lại có dự cảm rằng… lần sau, ngay cả bệnh viện tôi cũng không còn có cơ hội để vào nữa…
Tôi lững thững đi thăm bệnh Shirin vào sáng hôm sau. Phòng bệnh của chị nằm ngay bên cạnh nên cũng không bất tiện cho lắm. Chị đang nằm trên giường, mắt chăm chú vào chiếc điện thoại trên tay. Khi cánh cửa phòng bật mở, chị đã đảo mắt về phía này nhìn tôi, và tỏ ra mừng rỡ ngay sau đó.
“Kuro, em đã khoẻ lại rồi sao?”
Nói chị xấu tính, hay cau có giận dỗi, thích bắt nạt người khác thì hoàn toàn đúng, nhưng chị rất quan tâm đến người khác, chẳng qua là Shirin vẫn chưa rõ tính cách đó của chị thôi.
“Cũng gần gần vậy.” Tôi gật đầu, thành thật trả lời.
Trông thần sắc chị Shirin so với người bệnh đã tốt hơn khá nhiều. Duy chỉ có chân đau khiến chị nằm xuống ngồi lên cũng khó khăn, huống chi là qua thăm bệnh tôi. Điều này tôi không trách được chị.
Tôi tìm đến một cái ghế bên cạnh Shirin và ngồi vào, gương mặt ra chiều nghiêm túc vô cùng. Khiến nụ cười trên môi Shirin tự động tắt ngúm, chị dè dặt nhìn tôi. “Sao thế?”
“Em chỉ muốn hỏi chị, từ sau khi chị lạc khỏi em, đã xảy ra những chuyện gì?”
Đối với tôi, chuyện Shirin bị dòng nước cuốn trôi, và tôi thì không thể nào cứu được chị là một chuyện trọng đại. Nó liên quan đến tính mạng con người, vì thế mà đòi hỏi tôi phải có một cái nhìn thật sự nghiêm túc về vấn đề này.
“Ùm…” Shirin bắt đầu hồi tưởng lại vụ việc. “Chị bị rơi xuống thác nước phía dưới, chân đập vào hòn đá, rất đau.” Kèm theo đó là biểu cảm nhăn nhó hằn rõ trên gương mặt chị. “Rồi chị dạt vào gần bờ không lâu sau đó.”
May hơn ấy là chân đập vào đá, chứ không phải đầu đập vào đá. Nếu không thì e rằng ngày hôm nay chị không còn ngồi đây nữa. Tôi im lặng lắng nghe tiếp câu chuyện của chị.
“…Chị lết đến chỗ thoáng để phơi nắng một lúc, cũng là để chờ Kuro đến tìm. Chẳng ngờ lại rơi vào một hố bẫy của người dân địa phương. Là bẫy thú rừng nên cũng không cao lắm, nhưng chân gẫy không leo được nên chị ngồi đó khóc. Cuối cùng thì có một người con trai đến giúp chị.”
“Người con trai ?”
“Ừ.” Chị gật đầu, ánh mắt loé lên tia vui sướng. Cũng đúng, thoát khỏi cái chết thì ai mà chẳng vui sướng.
“Thế kẻ đó bây giờ ở đâu?”
Thay thế sự tươi cười của Shirin ngay sau đó là bộ mặt ỉu xìu. Chị buồn bã lắc đầu. “Chỉ biết mặt, còn lại đều không biết. Người ta đã bỏ đi từ lúc nào rồi.”
Bỗng có người bước vào, sau khi cánh cửa phòng vang lên hai tiếng gõ cùng tiếng mở. Tôi tròn mắt nhìn vào người mà mình không ngờ tới nhất.
“Anh…?”
“A~ Tào tháo đến rồi!”
Tôi quay phắt lại nhìn Shirin, ánh mắt để lộ rõ sự nghi hoặc. “Chị nói là anh ta đã cứu chị?”
“Đúng vậy.” Chị cười híp mí.
Henry khép cánh cửa phòng. Sau khi quay người đối diện với chúng tôi, anh quét ánh mắt đến Shirin, và dừng lại ở tôi ngay sau đó, tia nhìn vô cùng băng lạnh, thấu đến tận tâm can. Có một điều mà tôi luôn thắc mắc, đó là ánh mắt ôn nhu đối với Sakura thật sự tồn tại ư?
“Rất cảm ơn anh về vụ việc lần trước!” Shirin là người đầu tiên mở lời, giọng nói thấy rõ sự phấn khích.
Henry hờ hững đem ánh mắt hướng về phía Shirin đang cố nhổm người dậy trên giường bệnh, miệng không cất lên một lời nào.
Tôi đỡ Shirin, giúp chị ngồi dậy, nhưng tâm tình hoàn toàn vẫn chưa thể nào ổn định lại cho xong, cũng vì sự xuất hiện quá đỗi đột ngột của Henry. Trong lòng tôi thầm lo lắng cho Shirin, và gào thét điên cuồng: Shirin, chị nhất định không đước dây dưa với con người nguy hiểm này!
Shirin thấy anh ta không trả lời, ánh mắt có hơi thất vọng. Thật may mắn là cơn tức giận của chị chưa bộc phát, nếu không thì mọi sự nhất định sẽ đều hỏng bét. “Anh tên gì nhỉ?”
“…White Henry.” Một lúc lâu sau, tôi và Shirin cứ ngỡ anh không trả lời thì đột nhiên anh lại cất giọng.
“Henry…ùm.” Shirin ghi nhớ, sau đó liền nói. “Anh đã cứu tôi, anh xem tôi nên báo đáp anh như thế nào cho phải?”
“Không cần. Tôi đều là chịu sự uỷ thác của người khác, nếu không tôi cũng không rãnh rỗi đến độ phải cứu cô.” Henry lãnh cảm tạt gáo nước lạnh vào mặt Shirin.
Shirin há miệng ngơ ngác như đứa trẻ thiểu năng. Sợ rằng chị sẽ nổi sùng, tôi cười ha ha nói. “Shirin à, là anh ấy chỉ nói đùa thôi.”
Henry im lặng nhìn tôi. Cũng may rằng anh ta không tiếp tục phân trần đến cùng.
Trong lòng tôi dấy lên một câu hỏi: Ai đã uỷ thác anh cứu chị Shirin? Chẳng lẽ là Sakura sao? Việc này tôi cũng đã nghĩ đến ngay từ đầu rồi, người như anh theo tôi đoán thì nhất định sẽ không tự rước phiền phức về mình. Huống chi lúc ấy anh đang còn bị thương vì rắn cắn, và đang còn ở bên cạnh Sakura cùng tôi nữa.
Nhưng, Sakura lại nhờ anh đi cứu một kẻ mà cô căm ghét như Shirin thì thật đáng để nghi ngờ.
Henry thẳng vào vấn đề chính. “Ngày hôm nay tôi đến là để tìm cậu.”
Tôi chớp mắt hai cái nhìn anh, trong lòng đang thầm đặt câu hỏi vì sao thì bị Shirin lay một cái. “Kuro biết anh ấy sao?”
“Ừ.” Tôi gật đầu.
“Vậy…” Shirin nhíu nhíu mày nhìn gương mặt đẹp như tượng tạc ở trước mặt. “Không phải anh đến để thăm tôi sao?”
“Xin lỗi đã làm tiểu thư thất vọng. Kì thực tôi không có thời gian cùng hứng thăm thú tiểu thư.” Anh gật đầu một cái theo phép lịch sự, khuôn mặt không ẩn chứa thêm một chút tình cảm nào. So với Sakura thì chẳng khác nhau là bao.
“Vậy…vậy sao anh lại đứng trong phòng tôi?” Bị người con trai trước mặt phũ phàng như thế, Shirin bắt đầu trở nên lắp bắp.
Tôi ôm trán, sự việc bắt đầu gay go rồi. Chỉ mong rằng Henry sẽ không châm ngòi thêm nữa. Nhưng dường như anh cố tình phớt lờ đi sự biểu tình trong hành động của tôi.
“Tôi đã nói, cốt là để tìm người. Tiểu thư cũng không cần đem ánh mắt vạn sủng nhìn tôi như thế.” Đáy mắt anh hiện rõ tia nhìn chán ghét.
“Dà, cái anh kia!” Shirin bực mình gắt gỏng, cũng có một phần là tích tụ từ cái câu ‘tôi không rãnh rỗi đến độ đi cứu cô’ trước đó của Henry. Chị với đại một ly nước bên cạnh mà ném thẳng vào người anh.
Tôi điếng người, Henry đã chọc trúng vào cơ quan tức giận được giăng đầy trong người Shirin mất rồi. Nhưng nếu Shirin cũng chọc vào cơ quan chết chóc của anh, không chừng đến mạng sống của chị cũng khó bảo toàn.
May thay anh một tay bắt được, trong cốc lại không có nước. Tôi thầm thở phù nhẹ nhõm.
“Không nghĩ được rằng tiểu thư lại có thái độ đối với người khác là như thế.” Anh cong miệng cười, nhưng nụ cười của anh hoàn toàn không chấp chứa sự tươi vui, mà ẩn ẩn chỉ có mùi thuốc súng, khiến đối phương đổ mồ hôi lạnh.
“Shirin thường không thế đâu, chắc vừa tỉnh lại nên tinh thần chị không ổn định.” Tôi cười trừ, gỡ gạc cho Shirin chừng nào hay chừng ấy. Sau đó, tôi quay lại trừng trừng nhìn Shirin, với ý định cảnh báo chị không được phép đắc tội với con người này.
Nhận thấy ánh mắt đáng sợ cùng nộ khí xung quanh người tôi, chị long lanh nhìn, khẽ rùng mình một chập, quên béng luôn sự tức giận nhất thời.
“Xin lỗi…tôi không cố ý~” Chị líu ríu trong cuống họng.
Tôi nháy mắt với Shirin, trong lòng được giải phóng một chút sự nặng nề, Shirin như thế mới giống một đứa con gái ngoan.
Anh đặt cốc nước xuống bàn, hừ nhẹ một tiếng. Sau đó thì quay người bước ra khỏi phòng, trước khi đi, anh không quên mở miệng nói. “Cuộc gặp gỡ này, tôi không có nhiều thời gian đâu.”
Dù không muốn gặp người con trai trước mặt đây, nhưng tôi cũng chậm chạp đi theo phía sau anh tìm một nơi thoáng người. Lý do là vì tôi cũng có một số câu hỏi cần được giải đáp từ anh.
*Choang!*
Tôi thề là mình vừa không nghe thấy tiếng đỗ vỡ nào phát ra từ trong phòng Shirin sau khi đã đóng cánh cửa, và cái lọ cắm hoa trên bàn vẫn còn lành lặn. Henry đi trước tôi cũng tỏ ra không quan tâm, như thế lại trở thành một việc tốt.
Đứng trước hoa viên, tôi thầm cười tự giễu chính mình. So với tuần trước, mọi thứ ở đây chẳng khác là bao, ngoài vai vế nói chuyện với tôi đã từ bác quản gia mà đổi thành Henry thôi.
Chân còn khá nhức nhối nên tôi không muốn phải đứng một tẹo nào. Tôi phủi phủi bụi bẩn ở một chiếc ghế gần đó rồi ngồi lên. Henry không ngồi cùng tôi. Dẫu vậy, tôi vẫn không bận tâm đến việc này lắm.
Vì không kiềm được uẩn khúc trong lòng, tôi ngay lập tức vào vấn đề chính. “Anh, tôi có rất nhiều thắc mắc, hy vọng anh có thể giải đáp giúp.” Bỏ vào trong giọng nói tôi là một chút thành khẩn.
Đáp lại, Henry nhìn tôi với ánh mắt thâm sâu, rồi từ từ anh cũng mở miệng. “Nếu là trong phạm vi của tôi, và nếu là khi tôi muốn trả lời.”
Đối mặt với Henry, khi đoán biết được thân phận của anh, tôi một chút sợ hãi cũng không có. Có lẽ vì tôi dần quen con người của anh thông qua Sakura mất rồi.
Sau khi đã rõ nên bắt đầu từ câu hỏi nào, tôi cất lời. “Ngày hôm đó, sau khi tôi ngã xuống, những chuyện mà tôi thấy đều là thật chứ?” Tôi muốn khẳng định lại mọi thứ, nhất là câu nói “tôi yêu cậu” phát ra từ miệng Sakura. Nhưng tôi không thể tuỳ tiện đem câu ‘Sakura đã nói yêu tôi là thật chứ?’ để nói với anh, vì nếu đó chỉ là một giấc mơ, chắc chắn tôi sẽ bị anh cười cợt.
“Tôi không rõ ‘chuyện cậu thấy’ ở đây là chuyện gì, làm sao tôi có thể trả lời đó là thật hay không?”
Tôi bất đắc dĩ phải nói thẳng ra. “Sakura nói…yêu tôi ?”
Anh nghiêng đầu, ánh nhìn lạnh nhạt hướng đến tôi. Một hồi lâu sau anh cũng cất giọng vừa đủ nghe. “Phải.”
Thoáng chút ngỡ ngàng, tôi bất động một lúc. Trong lòng vừa mừng vừa cảm thấy nhói. Đối với nghịch cảnh hiện tại và những chuyện đã xảy ra, cảm xúc của tôi như vậy là lẽ đương nhiên thôi.
“Thế…còn anh thì sao?”
“…Tôi…yêu em ấy.” Chỉ một câu nói của anh đã có thể bao hàm tất cả ý nghĩa.
Tôi ngước đôi mắt rúng động lên nhìn Henry. Nói như anh, có nghĩa là mối quan hệ giữa hai người này vẫn chưa đến mức tình yêu trai gái, và anh đang yêu đơn phương Sakura sao?
“Nhưng rõ ràng hai người rất thân mật…” Tôi lầm bầm, trong lòng sinh ghen tuông thấy rõ. Chẳng ngờ đâu những lời kia đáng lẽ chỉ cho một mình tôi nghe lại lọt được vào lỗ tai Henry.
“Vậy cậu thấy, giữa Cher với Keith có chỗ nào là không thân mật?”
Tôi cứng họng. Quả thật là giữa tên Saito Suichi với Sakura có nhiều phần thân thiết hơn. Chẳng qua khi nghe Saito nói, tôi mặc định anh là người yêu Sakura nên cảm thấy…đau lòng khi cô gần gũi với anh dù chỉ là một chút.
“Thế thì tại sao Sakura lại hành hạ tôi?”
“Tốt hơn hết là cậu nên tự tìm lời giải.” Henry không nhanh không chậm đáp.
Dù trong lòng rất khúc mắc, nhưng có lẽ Henry nói đúng. Điều này chính tôi lý giải thì sẽ hay hơn.
Tất cả những điều mà nó làm đều muốn tốt cho cháu cả…
Trong đầu tôi bỗng dưng loé lên một suy nghĩ, chính tôi cũng cảm thấy thất thần và chấn động khi nghĩ đến nó. “Liệu…có khi nào Sakura vì sợ tôi gặp nguy hiểm khi ở bên cạnh mình…nên đành dùng ‘biện pháp mạnh’ để ép tôi suốt đời phải rời xa cô ấy không?” Môi tôi mấp máy lên những từ ngữ nhỏ xíu. Trong lòng trào dâng một cỗ chua xót âm ỉ.
Henry liếc nhìn tôi, không có ý định trả lời.
Không cần anh giải đáp, tôi cũng có thể khẳng định suy nghĩ của mình. “Cô ấy thật…ích kỷ.” Tranh giành hết tất cả những nỗi đau to lớn, chỉ chừa lại cho tôi một sự tổn thương nhất thời, và ném tôi đi thật xa…như thế thật sự rất ích kỷ rồi.
Chưa bao giờ tôi cảm thấy yêu cô hơn lúc này đây…
Nhưng, “Tại sao thời gian trước đây, Sakura muốn giết tôi?” Ở con ngõ kia, Nữ hoàng bóng đêm là cô đã giương súng thẳng vào tim tôi. Dường như khi đó, cô muốn giết tôi, lại có chút do dự. Hay là, cô bị người khác ép buộc ...?
“Có lẽ, khi đó, em ấy không muốn vướng phải rắc rối với cậu.” Henry không có mặt ở đây vào lúc đó, không biết những chuyện gì đã xảy ra, nên anh bắt đầu suy đoán. Nhưng suy đoán của anh chưa chắc là không đúng. Cô đã từng nói, cô không thích kết bạn vì không muốn rước rắc rối về người kia mà.
Dẫu sao, tôi cũng phải gặng hỏi cô thật kĩ tất cả mọi chuyện sau khi gặp mặt.
“Vậy còn…bó hoa sứ trắng? Anh gửi tôi thứ đó vì lý do gì?” Tôi nhíu nhíu hai hàng lông mày.
“Chính là để cậu suy nghĩ. Tôi từ chối trả lời.”
Cái nhíu mày của tôi càng thêm đậm.
“Lý do anh đến tìm tôi?”
“Là để trả lời những khúc mắc nên được giải đáp của cậu.”
Tôi bán tín bán nghi nhìn Henry. Lời nói của anh đồng nghĩa với việc, anh tới đây là để “giảng hoà” cho tôi và Sakura, để tôi không hiểu lầm tình cảm của cô dành cho mình nữa. Mặt khác, Sakura là người anh rất yêu. Đối với anh thì những việc này chỉ có hại chứ không hề có lợi. Henry anh ta mà cũng tốt được như thế sao?
“Nếu cậu nghĩ tôi là con người tốt thì cậu nhầm lẫn to rồi đấy.” Như thấu tường tận suy nghĩ của tôi, anh nhoẻn miệng cười nhàn nhạt.
Tôi cũng nghĩ vậy, trông Henry từ trong ra ngoài đều toát ra một nguồn khí lạnh băng từ cõi chết thổi về, chỉ cần một cái liếc nhìn của anh cũng có thể khiến đối phương vạn phần khiếp sợ, chẳng ai có thể nghĩ anh là một con người tốt được nữa cả.
Tuy nhiên, so với Sakura dạo đầu mới quen biết tôi, ánh mắt anh vẫn còn phần nào đó mềm mỏng, có lẽ phần đó là anh dành cho người mình yêu thương nhất.
“Tôi có thể tìm Sakura ở đâu?”
Lãnh đạm nhìn tôi một hồi, anh cất lời. “Vô ích thôi.”
Trong khi tôi còn đang tỏ ra thắc mắc trước lời nói này, anh đã cất giọng thâm trầm bổ sung tiếp. “Tìm hay không, kết quả đều như nhau. Cậu vẫn không thể làm được gì, Cherry vẫn sẽ chết, và tôi vẫn sẽ là người ở bên cạnh em ấy cho đến giây phút cuối cùng.” Anh đút tay vào túi quần, chuyển ánh mắt băng lãnh đến tôi. “Em ấy và cậu chắc chắn sẽ không còn cơ hội gặp nhau nữa.”
Tôi chết lặng tiếp nhận lời anh. Tại sao lời anh nói lại chắc chắn và không bao gồm bất kể tia cảm xúc nào như vậy?
“Vì sao tôi lại nói chắc nịch như thế?” Anh hơi cường điệu, thay tôi thốt lên câu hỏi mà anh đọc được trên gương mặt tôi. “Bởi vì… trong khi đang đứng giữa hàng ngàn nanh vuốt chực chờ tấn công, Cherry lại đi đánh vào chính kẻ đang bảo vệ mình… dù thực tâm kẻ đó không muốn bảo vệ em ấy mà chỉ vì mục đích riêng bản thân, nhưng hành động của em ấy quả thực rất ngu ngốc.”
“…”
“Theo cậu nghĩ thì sẽ như thế nào? Dù Cherry có thành công hay không, em ấy chẳng phải đều rơi vào đường cùng? Nếu không giết được kẻ đó, em ấy sẽ bị kẻ đó giết chết. Nếu giết được kẻ đó, sẽ chẳng còn ai có thể cứu em ấy ra khỏi đám nanh vuốt ấy nữa…” Ngữ khí của anh vẫn lãnh đạm như thế.
Tôi cảm thấy anh nói đúng tuy không rõ đã có chuyện gì xảy ra. Nhưng nỗi tức giận vẫn thoang thoáng hiện lên trên gương mặt tôi. “Vậy anh thì sao? Tại sao anh lại không bảo vệ cô ấy? Đáng lẽ dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng phải dốc sức đem cô ấy thoát khỏi cái chết chứ?” Lời anh nói chẳng khác gì tỏ ý buông xuôi rồi vậy.
Anh cười như không cười. “…Trong thế giới của tôi, chém giết nhau vốn dĩ là chuyện thường. Nay họ giết người, mai bị người giết. Mạng sống đã sớm bị xếp về phía sau. Cherry chết hay không chẳng là chuyện quá trọng đại, cũng là em ấy đã chọn con đường đó, tôi khuyên ngăn thế nào cũng đều vô dụng. Tốt hơn hết là để em ấy được toại nguyện.”
Ngay sau khi nghe những lời lẽ này, tôi phẫn nộ nhìn anh. Nếu không khống chế được, tôi đã đấm Henry một cú thật đau rồi. “Anh như thế mà cũng gọi là yêu sao?”
Vẻ mặt Henry thoáng chút ngạc nhiên, rất nhanh sau đó, anh trở về với vẻ bình thản của mình. Nhưng anh không hề trả lời câu hỏi của tôi, điều này khiến tôi bực càng thêm bực. “Tôi không sống trong thế giới của các người, dĩ nhiên không thể hiểu được cách suy nghĩ của các người. Nhưng…nếu là người tôi yêu, tôi nhất định sẽ bảo vệ tới cùng, dù có thể hiện ra bản chất ngốc nghếch nhất. Tôi cũng sẽ không hễ mở miệng là nói những điều gàn dở như ‘cô ấy sẽ chết’, ‘cô ấy nhất định sẽ chết’!” Cuối cùng, tôi cũng có thể kết thúc một tràng lời nói của mình.
Anh nhếch miệng cười nhạt. “Tôi không nghĩ rằng cậu sẽ bảo-vệ-người-cậu-yêu-tới-cùng được.”
Câu nói này của Henry như trực tiếp giáng một đòn nặng nề vào suy nghĩ của tôi. Tôi nhíu nhíu mày, suy nghĩ một hồi lại không biết phải chọn câu trả lời như thế nào, tôi đành im lặng.
Ánh nhìn không hài lòng của Henry lập tức chiếu thẳng lên người tôi. Anh đăm chiêu một lúc, rất nhanh sau đó, bước chân của anh khẽ động đậy. Có vẻ như cảm thấy đã không còn chuyện gì để nói với tôi, anh quay người và nhẹ nhàng bước đi.
Độ chừng dăm bước chân, anh dừng lại. “Cherry nhờ tôi gửi lời vĩnh biệt đến cậu.” rồi anh bước đi tiếp.
Tôi cảm thấy mọi thứ vừa đổ ập xuống, trời đất lẫn lộn khiến mắt tôi hoa mãi không thôi. Ngay cả Sakura cũng chắc chắn rằng bản thân sẽ ra đi ư? Điều này đồng nghĩa với việc…tôi sẽ mất đi cô? Tại sao chứ? Đây không phải là trò chơi, tại sao thái độ của mọi người lại dửng dưng xem nhẹ nó đến như thế?
“Lần chia ly này có thể là mãi mãi…Cậu nhất định phải sống tốt đấy.”
“Vĩnh biệt Kuro…”
Giấc mơ của tôi...
“Khoan đã.”
Nghe tiếng gọi của tôi, anh lập tức dừng bước, hai bàn tay rút ra khỏi túi quần, ngón tay cái khẽ lướt nhanh qua lần lượt các đầu ngón tay còn lại.
“Tôi vẫn muốn biết tung tích của cô ấy.”
Tôi đã từng hứa với Sakura, cũng là hứa với bản thân rằng, tôi vĩnh viễn cũng không đi tìm cô ấy nữa. Nhưng lời hứa cũng phải tuỳ thuộc vào tình cảnh. Trong tình cảnh ấy, tôi đã vô cùng ghét Sakura khi cô đối xử với tôi như vậy. Còn ở hiện tại, khi đã hiểu ra chuyện thì tôi đương nhiên không ghét cô, ngược lại, càng yêu cô nhiều hơn, sâu đậm hơn bao giờ hết.
“Ngu ngốc.” Anh quay người lại, mặt đối mặt với tôi.
Tôi cắn môi dưới, hạ mình cầu xin. “Anh hãy giúp tôi, làm thế nào để có thể tìm được Sakura?”
“Sẽ rất nguy hiểm, cậu vẫn đồng ý?”
Ngay tức thì, tôi gật mạnh đầu tỏ vẻ cương quyết.
“Được.” Anh cũng gật đầu chấp thuận, miệng hơi nhếch lên, một cách quỷ quyệt.
Dù cho người đời có bảo tôi nhu nhược và kém cỏi, tôi vẫn muốn bảo vệ cái mình thích, bảo vệ người con gái mình yêu. Có lẽ chuyến đi này không hề đơn giản, nhưng tôi nhất định không hối hận.
Bất luận thế nào, tôi cũng không hối hận.
Tôi ngẩn ra một lúc, cảm thấy não mình như vừa được thông. Thì ra học trở thành một con người mạnh mẽ là như vậy. Ba Yosuke muốn dạy tôi bước ra ngoài xã hội, chính là con đường mà tôi đang sắp sửa thực hiện đây.
...
----END CHAP 40----
Aut: Ba hôm nữa thi học kỳ rồi, ai đó chúc mình thi tốt đi :'( ^^