PART 1: LÀ CHỊ ÉP TÔI.
Sau một hồi lâu thừ người nhìn vào đôi bàn tay mình, tôi vội lục tìm điện thoại trong túi. “Anh Thâm trầm...tôi đang ở trong phòng mình.”
“Chuyện gì?”
Tôi thở mạnh, rồi ngồi tựa vào thành ghế sofa gần đó, nhắm hờ đôi mắt và kìm giọng ở mức độ trấn tĩnh nhất có thể. “Tôi...có một cái xác trong phòng của tôi, phiền anh xử lí giúp.”
“Đã có chuyện gì xảy ra sao?”
“Câm miệng lại và nhanh đến đây!”
“...” Anh Thâm trầm ở đầu dây bên kia không nói gì. Nhận ra sai sót trong hành vi của mình, tôi kìm giọng xuống. “Tôi, vừa giết người.”
Anh Thâm trầm hiểu ra vấn đề, không nói gì đã cúp máy. Tôi vẫn áp điện thoại vào tai một lúc, động tác có phần chậm chạp hơn rất nhiều lần vì những thứ suy nghĩ lạ chèn ép trong tâm trí.
Ánh sáng bên ngoài thành phố với những thứ đèn lúc nhúc vẫn chảy tràn qua khung cửa kính, nhưng lại chui tọt vào điểm mù trong đôi mắt tôi. Tôi có nhìn mọi thứ, và những gì tôi nhìn thấy trong thời điểm hiện tại chỉ là... một cái xác chết, với một cảm giác tội lỗi.
Phải rất lâu sau, trước khi đi vào phòng tắm, tôi khẽ liếc mắt đến cái xác, nói lạnh lùng một câu... “Đều do chị ép tôi.” ...
5 phút là thời gian tôi tắm, còn 15 phút là thời gian tôi đứng trước gương, lau tóc, thoa sữa rửa mặt, kem dưỡng da, đánh răng, và nhìn săm soi hai vết bàn tay lằn mờ hai bên má, cùng cái tai có dấu răng cắn đến rướm máu. Những vết thương này đối với tôi rất nghiêm trọng, nhưng chẳng đã là gì khi đem so sánh với mạng người...
Tôi đã giết chị ta. Đáng lẽ ra, tôi không nên làm như vậy. Đáng lẽ ra, vẫn còn có cách giải quyết khác tốt hơn. Nhưng sự thực vẫn là tôi đã giết chị ta.
Ừ... Người đã chết không thể cứu sống trở lại được. Tốt nhất, tôi nên để chị ta yên nghỉ.
Bước ra từ phòng tắm, tôi thấy anh Thâm trầm đã đứng sẵn ở giữa phòng từ lúc nào. Còn cái xác thì đã hoàn toàn biến mất không chút dấu vết.
“Tôi đã cho người điều tra thân thế của kẻ muốn mưu sát cậu.” Anh Thâm trầm lập tức đi vào vấn đề chính.
“Không cần. Là Keith. Anh biết chứ?” Trong giọng điệu của tôi dường như không pha thêm chút nào gọi là sự sống. Tôi trèo lên giường, bật đèn ngủ và trùm chăn kín đầu.
“Keith... thiếu gia?” Anh ta có chút ngạc nhiên. “Là cấp trên của chúng tôi, cũng là người của Nữ hoàng bóng đêm. Tại sao anh ta lại...?” Suy nghĩ gì đó, anh ta tự trả lời. “Cũng đúng.”
“Cũng đúng? Nghĩa là gì? Anh hiểu hắn ta?” Tôi hơi hé tấm chăn, nhìn con người vẫn đứng vị trí cũ.
“Keith thiếu gia là con người có tư tưởng sống vô cùng phóng túng, thường hay đi ngược với ý của chủ nhân, chẳng hạn như sự cố ngày hôm nay...”
Tôi nằm úp người, áp mặt vào gối rồi mở miệng nói, thanh âm có chút nghẹn lại khi bị cản bởi gối. “Anh thử nói xem, Sakura nếu biết được chuyện Keith đã làm, liệu cô ấy có vì tôi mà truy cứu hắn ta không?”
“Tôi nghĩ là không.” Anh ta không cảm xúc đáp, chẳng mảy may nghĩ đến việc sẽ làm tôi tổn thương khi nói ra câu đó. “Tôi chưa bao giờ thấy chủ nhân trực tiếp trừng phạt một ai, chứ đừng nói là Keith thiếu gia. Những lần làm trái ý, nàng không trách móc gì nhiều, bởi lẽ Keith thiếu gia vừa là thuộc hạ, vừa là bạn, vừa là anh trai kết nghĩa của nàng. Từ nhỏ, hai người cùng White thiếu gia đã sớm có mối thân mật. So với White thiếu gia, cậu ta cưng chiều cô em út của mình cũng không hề kém.”
“Anh trai kết nghĩa? Anh nói Keith... hắn ta bao nhiêu tuổi?” Tôi ngẩng đầu lên, nhướn một bên mày hỏi anh ta.
“Nếu tôi nhớ không lầm, dường như Keith thiếu gia bằng tuổi Tân chúa tể bóng đêm.”
Chúa ơi. Tôi gào thét trong lòng, khoé miệng bắt đầu co rút như bị giật dây, điều tôi ngạc nhiên ở đây không phải là vì lý do hắn ta khai giả tuổi, mà là...hắn ta đã “già” như vậy á? Thậm chí là trông hắn ta còn trẻ hơn tôi rất nhiều. Ngoại trừ cái dáng vóc, chẳng ai nhìn vào có thể nghĩ hắn ta không phải tầm 14, 15 tuổi.
“Có chuyện gì sao?”
“Không có gì.” Tôi lắc lắc đầu. “Chỉ tại tôi thấy...anh ta trẻ quá.” Như tôi đã nói ban đầu. Nếu xếp trong một đội hình cả nam lẫn nữ bất kì (trừ tôi ra), hắn ta sẽ đẹp nhất trong số nam, và dễ thương nhất trong số nữ. Bởi vẻ đáng yêu thể hiện qua đôi má phúng phính, làn da trắng mịn, mắt tròn với hàng mi cong cong. Nhưng rất tiếc, gương mặt ngây thơ này không thể nào đánh đồng với tính cách biến thái của hắn.
“Ừ. Cậu ấy điển trai bẩm sinh, lại thêm gương mặt trưởng thành chậm, trông cậu ấy như thật sự nhỏ tuổi.”
“Trưởng thành chậm?”
“Tôi nghĩ vậy. Lần đầu tiên tôi gặp cậu ta là 7 năm trước, so với bây giờ, dường như gương mặt không hề khác đi, trong khi đó, nữ chủ nhân lớn lên đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp. Còn khi đem so sánh với vẻ ngoài lạnh lùng đĩnh đạc của White thiếu gia - người đồng tuổi với cậu ấy, trông họ chẳng khác gì hai anh em hơn kém nhau cả chục tuổi.” Nghĩ gì dó, anh ta lại nói tiếp. “Và, White đại boss cũng như vậy, ông ấy chẳng hề già đi sau nhiều năm.”
White đại boss, con người năm mươi tuổi đó, thật đáng nể khi ông ta vẫn còn đẹp trai đến lạ thường như vậy. Và cả Keith nữa, tôi thề nếu tôi không “thẳng”, tôi đã đem lòng yêu hắn ta từ khi nào mất rồi.
“Ờ.”
Thiết nghĩ đến việc, Keith có ý định muốn giết tôi, nhưng nếu Sakura ngó lơ chuyện này và bỏ qua cho hắn ta, tôi sẽ vô cùng uỷ khuất đến chết mất. Lúc ấy, tôi sẽ có cảm giác như rằng Sakura đang bênh vực cho tên Keith chứ không phải là tôi vậy. “Anh về đi.”
Trước khi rời khỏi phòng của tôi, anh ta đã bỏ lại một câu. “Tình yêu thật khó hiểu.”
Tôi hơi mở hé một bên mắt, đem lời nói của anh ta bỏ hoàn toàn ra ngoài lỗ tai. Nói chuyện tình yêu với con người như anh ta á? E rằng thời gian mà anh ta lĩnh hội được ý kiến của tôi sẽ tăng lên đến con số hàng trăm ngàn năm.
“Khoan đã. Tôi muốn bay qua New York vào ngày mai. Anh có thể cấp tốc chuẩn bị cho tôi một vé máy bay không?”
“Cậu định...”
“Vô cùng cảm ơn nếu như anh đồng ý giúp tôi và không mở miệng hỏi thêm một lời nào.” Tôi nhanh chóng cướp lấy lượt lời của anh Thâm trầm. Có thể là đã có một tiếng thở dài và một cái gật đầu được thể hiện ngay sau đó, trước khi anh ta hoàn toàn đi khỏi căn phòng của tôi.
...
Chẳng rõ là mơ hay thực, nhưng khi mở mắt tỉnh dậy, tôi lại nhìn thấy khuôn mặt của Saito Suichi đang ghé sát vào mình, cảnh tượng y hệt như khi ở nhà Sakura trước kia. Có lẽ do tôi đã nghĩ nhiều quá về hắn nên mới tái hiện lên hình ảnh trong quá khứ như thế này.
Nhưng bộ đồ khi này lại khác, hắn khoác thêm bên ngoài chiếc jacket đen, dây chuyền thòng lọng xuống và tóc thì được vuốt ngược lên. Khi ý thức đã trở về với tôi, tôi tròn mắt giật bắn mình, choàng tỉnh dậy, giơ tay lên thành động tác đấm, và đáng lẽ ra tôi đã đấm trúng gương mặt đáng yêu kia nếu như hắn không né nhanh.
“Cậu làm quái gì ở trong đây thế???” À không, phải sửa “cậu” lại thành “anh” mới đúng chứ nhỉ?
“Thăm cậu.” Hắn nhún vai, thảnh thơi trả lời. Sau đó liền chuyển qua nụ cười vô tội với ánh mắt thơ ngây. “Tôi chẳng ngờ là sau khi giết người, cậu vẫn có thể ngủ ngon lành như vậy.”
Biết là hắn đang đá đểu mình, tôi nhíu mày đáp trả. “Thế anh nghĩ tôi sẽ như thế nào đây?”
Hắn lạ lẫm nhìn tôi một lát, sau cũng nhếch mép cười tự giễu. “Nghĩ rằng cậu sẽ ngồi bó gối, khóc bù lu bù loa suốt cả đêm...” Tôi trông giống với một đứa yếu đuối và mít ướt như vậy sao? “Nhưng mà, tôi đã nhìn nhận sai ngay từ đầu, quả thật Sakura rất có con mắt nhìn người.”
“Sakura đã nói gì tôi?”
“Cô ấy nói, cậu không đơn giản như bề ngoài. Và bây giờ thì, tôi còn nhìn nhận cậu bằng một câu: cậu, đơn giản đến mức nguy hiểm.”
“Nguy hiểm ư? Haha, quá phóng đại rồi.”
Hắn ta nheo mắt, chăm chú nhìn tôi. Tôi ngưng nụ cười, hướng mắt lẫn nhiều tia phòng bị nhìn hắn.
“Chính những lúc như thế này, đã biến cậu thành kẻ không còn đơn giản nữa.”
Lúc như thế này...là lúc như thế nào?
“Tạm gác lại vấn đề này.” Hắn búng tay cái chóc và đổi đề tài. “Cô ta đã nói những gì với cậu?”
“Ý anh là chị giúp việc Tamamoko Ichiru?” Tôi đảo tròn hai mắt, lông mày hơi vểnh cao, cắn môi dưới, kết hợp với một nụ cười thú vị. “Anh đến đây tìm tôi là vì việc này?”
“Tôi nói rồi, tôi chỉ vì thăm cậu nên mới đến đây thôi.” Cuộc thăm thú của anh ta giống như là ma quỷ vậy, không thông báo lấy một tiếng, không rõ cách nào chui vào được trong đây.
Kế tiếp, hắn ta bất động chờ câu trả lời của tôi. Tôi không cần giấu giếm, nói thẳng ra vấn đề. “Chị ta nói rất nhiều, rất nhiều...về kế hoạch của Sakura.” Tôi kéo chăn cao hơn, chỉ lấp ló con mắt ra bên ngoài để nhìn hắn ta.
Hắn nhíu mày, thái độ tức giận dần phủ đầy gương mặt baby nõn nà. Thấy vậy, tôi tiếp tục bổ sung câu nói để thêm dầu vào lửa. “Ngày mốt, hình như ở công xưởng X và cảng Y sẽ có một cuộc chiến?”
“Vậy ư? Và cậu muốn tham gia?”
Tôi có hơi lưỡng lự. Nhưng sau khi nhìn vào sự giảo hoạt của hắn ta, tôi đã chắc chắn vào câu trả lời của mình. “Phải.”
“Nó đích thực là một trò chơi,” Và bây giờ thì, nét mặt của hắn ta đã hoàn toàn thay thế bằng nét mặt của một tên playboy chính hiệu. Tôi khẽ rùng mình khi nhìn vào nó. Hắn ta chồm lên giường, giáp sát mặt với tôi, chỉ còn khoảng 10cm nữa là đụng rồi. Tôi lạnh người ngả về phía sau một chút. Hắn ta bắt đầu thì thầm. “, nhưng một khi đã game over, thứ mà cậu cần trả là mạng sống của mình đấy, cậu bé ạ.”
Tôi nuốt ực nước miếng, trên người hiện chỉ mặc một chiếc quần lót nên khá hốt hoảng. Ai nói Saito hắn không biến thái cơ chứ??? Với con trai mà hắn có thể thể hiện hành động thân mật như vậy, thật đáng nghi ngờ về giới tính của hắn ta.
Có phải là hắn ta đang muốn quyến rũ tôi trước khi bất ngờ giết chết tôi không? “Anh định giết tôi để trả thù cho Tamamoko Ichiru?” Rất tiếc, tôi thật sự không có hứng thú với con trai, xem như công cuộc quyến rũ tôi của hắn ta đã hoàn toàn thất bại rồi.
“Thứ đàn bà nhiều chuyện ấy chết đi, chẳng có gì là phải hối tiếc.”
Xem ra không phải, có lẽ đó thật sự là sở thích gần gũi người quái gỡ của hắn.
“Tôi còn nghĩ là chúng ta sẽ đánh nhau, trong khi tôi còn chưa vệ sinh thân thể và thay quần áo cho gọn gàng lại.” Tôi lười nhác nở một nụ cười. Mới sáng bảnh mắt, cơ miệng còn mỏi, chưa thể cười tự nhiên cho được, huống hồ chi hắn vẫn đang kề sát rạt.
“Không phải bây giờ. Có thể hai ngày nữa chúng ta sẽ gặp nhau. Tạm biệt.” Hắn đứng thẳng người trở lại, lấy tay chỉnh chỉnh vạt áo, đầu hơi nghiêng qua một bên kèm theo nụ cười kiêu kì, như kiểu chào hỏi xã giao của các vị công tử khi đi cưa gái. Kì thực thì lúc này đây, hắn ta vừa đáng yêu, vừa lãng tử, rằng chắc chắn tôi sẽ “đổ” nếu như tôi là một nữ sinh trung học.
“Tôi chỉ đi tìm Sakura ở công xưởng X thôi.” Còn Saito phụ trách quản lí nơi cảng Y, tỉ lệ gặp nhau nhất định là rất thấp.
“Sứ giả mở đường là tôi, cư nhiên phải theo sát em ấy. Có làm sao, khi chỉ trái lệnh một chút?” Chút ít ý niệm nồng nàn thấp thoáng trong tông giọng trong trẻo như chưa từng trải qua độ tuổi dậy thì của Saito. Xuyên qua lời nói ấy, tôi có thể tìm ra một số minh chứng cho việc... hắn ta có yêu Sakura. Hắn nói sẽ bảo vệ cô, ngoài sự trung thành của một tên thuộc hạ, hắn bảo vệ cô còn vì hắn yêu cô. Dù thực sự không thích tình địch, nhưng tôi vẫn cảm thấy ngưỡng mộ tấm lòng sâu đậm mà chôn chặt của hắn, không giống như cách thể hiện tình yêu của Henry... “Nhưng, phải xem cậu có khả năng vượt qua tuyến phòng ngự thứ nhất không đã.”
Lại xem thường tôi rồi.
Trước khi Saito bỏ đi, tôi đã kịp nói. “Đáng lẽ anh phải giết tôi để bịt đầu mối về chuyện cơ mật chứ?”
Hắn ta đang đi liền dừng bước ngay sau câu hỏi của tôi phát ra. Hắn nhấn nhá giọng nói lên khá cao với ý tứ khúc mắc lẫn bỡn đùa. “Cậu muốn tôi giết cậu đến thế sao?” Bước thêm hai ba bước, hắn ta tiếp tục cất giọng. “Tôi rất muốn giết cậu, nhưng có người còn muốn cậu chết hơn cả tôi, nghĩ kĩ rồi, tốt hơn là... nhường cho kẻ đó vậy.” Dù chỉ là tấm lưng, nhưng tôi dường như đã thấy được nụ cười của hắn ta ẩn hiện sau lời nói ấy.
Cho đến khi Saito rời đi, tôi vẫn chưa thể tin mục đích đến đây của hắn ta không phải là để giết mình.
Thật là một cuộc gặp gỡ kì quặc.
Chẳng bao lâu ngay sau đó, tôi trùm chăn và tiếp tục đánh một giấc nồng đến gần trưa.
Đúng như Keith nói, sau khi trải qua tấm thảm kịch kia, và trong khi chờ đợi tấm thảm kịch trước mắt, tôi như vậy đã là ngủ ngon vượt quá sức tưởng tượng rồi.
...
PART 2: CHUYẾN BAY ĐƯỢC SẮP XẾP.
10 giờ trưa, tôi lờ mờ mở mắt khi nhận được một hồi chuông phát ra từ cuộc gọi đường dài của chiếc điện thoại để trên tủ đầu gường.
“Alo, tôi là Yosuke Kuro~” Tôi nói với giọng ngái ngủ vào trong điện thoại.
“Kuro. Là chị đây.” Không khó để nhận ra giọng nói của Shirin sau bao tuần xa cách. Cũng không phải là lần đầu chị gọi điện đến tôi kể từ khi tôi bắt đầu chuyến đi của bản thân. Lần trước là chị nấu cháo đường dài để kể lể việc thi đại học của mình. Và bây giờ thì...?
“Có chuyện gì thế ạ?” Tôi lăn đi lăn lại hai vòng trên giường, sau đó bật thẳng người dậy, dụi mắt vài cái và bước vào phòng tắm, vừa đi vừa áp điện thoại vào tai để hội thoại cùng chị.
“Chị đậu rồi, Kuro. Sau này Kuro cũng thi trường chị sẽ theo học nhá? Thật là buồn chán khi không có em ở đây.” Chị thở một hơi vào trong điện thoại. “À mà, còn hơn một tuần nữa là bắt đầu năm học mới, em định khi nào mới trở về?”
Kể ra thì tôi cũng đã xa đất nước Nhật Bản lâu ngày quá rồi. Kỳ nghỉ hè 4 tuần sắp sửa kết thúc, cánh cửa trường trung học Harrod lại mở ra, và tôi lại trở thành một Hoàng tử mặt trời siêu hấp dẫn với những cặp mắt ngưỡng mộ vây quanh hằng ngày. Cuộc sống trước kia của tôi, thật đáng nhớ. Còn hiện tại thì tôi đang làm gì đây ...?
“Đến lúc nhập học, em sẽ trở về.”
Tôi có thể tự hứa với bản thân để càng thêm nỗ lực, ấy là một tuần nữa, tôi sẽ đem cô trở về cùng mình, thoát khỏi cuộc sống giết chóc nơi này và về đến xứ sở Hoa anh đào. Hy vọng cuộc chiến ngày mốt sẽ đặt dấu chấm hết cho những nguy hiểm mà tôi sẽ gặp phải.
“Kuro, kể chị nghe những chuyện trên chuyến hành trình thú vị của em đi.” Chuyến hành trình thú vị? Ờ, chắc rồi, nó rất thú vị.
“Chẳng phải chị cũng đã nghe rồi sao?”
“Chưa xong cơ mà, em kể tiếp theo ấy!”
“Ờm, chị muốn nghe thể loại truyện như thế nào? Chẳng hạn như... em đang làm gì?” Tôi nhìn vào trong gương, dùng ngón trỏ vuốt dọc mi mắt mình. Nghe được tiếng “ừ” khẳng định của chị, tôi ngoẹo đầu về một bên, kẹp điện thoại giữa cổ và tai, dùng hai tay mở từng khuy áo. “Em đang cởi áo, đến khuya thứ hai, vài giây nữa sẽ bắt đầu cởi quần.”
“Êi, Kuro! Em đang làm gì??”
Tôi không nhịn được, khùng khục bật lên tiếng cười vui thích. “Chị thử tưởng tượng xem.”
“Cái...cái gì mà tưởng tượng...? Kuro bảo chị tưởng tượng cái gì..??” Chị rõ ràng là đang lắp bắp. Tôi có thể thừa nhận rằng, chọc tức người khác theo kiểu như thế này vô cùng khiến tôi cao hứng, chẳng khác nào nó đã trở thành sở thích kì dị của tôi.
“Quần áo ngoài đã hoàn toàn được rũ bỏ, tiếp theo sẽ là quần tr...”
“Khoan đã! Chuyện chị muốn nghe không phải chuyện này!”
Chắc chắn khuôn mặt đầu dây bên kia đã đỏ lên theo cấp số mũ, tôi phá lên cười, nhưng chưa dừng lại ở đó, tôi tiếp tục trêu chọc chị. “Nhưng đây thật sự là tất cả những chuyện mà em-đang-làm.”
“Không...ý chị là em đang làm gì...À không, em đã làm gì...ừm...tức là em đã và sẽ ở những đâu, tức là... lịch trình, kế hoạch trong mấy ngày vừa qua, hiện tại, tương lai của em. Ừ, phải rồi, kế hoạch.” Chị dường như rất nhẹ nhõm khi tìm được từ “kế hoạch” thay thế cho cụm “em làm gì?” để hỏi tôi.
Ào, nguồn nước phả ra âm ấm từ chiếc vòi hoa sen phía cao trút xuống, từ từ phủ ướt chảy tràn trên từng thớ thịt của tôi. Cảm nhận một làn nước ấm áp vào một buổi sáng không sớm cũng khiến tôi vô cùng thư thả. Tôi ngửa cổ, tay một lần nữa dành lại quyền giữ điện thoại. “Em đã thăm cảnh thành phố đêm của Mexico. Và trong ngày hôm nay, em sẽ đặt chân đến New York.”
“Thăm tượng Nữ thần tự do?”
Tôi nhún vai, cười vào trong điện thoại. “Cái đó em đi rồi, em đi nơi khác, thú vị hơn rất nhiều lần.”
“Vậy thì ở đâu?”
Tôi dùng một bên tay của mình để kì cọ cơ thể, miệng cười nhàn nhạt. “Một nơi với đầy đủ những loại trò chơi mạo hiểm.”
“New York cũng có nơi đó nữa sao?” Chị hứng thú cười khúc khích, bắt gặp vẻ ngây thơ không hiểu chuyện trong tiếng cười của chị, tôi cảm thấy mình là một đứa thất đức.
“Có lẽ vậy.” Tôi ngưng cười, nói dối gia đình lâu như thế mà tôi vẫn an toàn là bởi vì họ chưa nhận ra thôi, đến lúc họ biết rồi, tôi sẽ phải đối mặt như thế nào cho phải? Thật là, hết chuyện này lại đến chuyện kia, dường như chưa một lúc nào tôi được yên thân bởi đủ thứ sự việc xung quanh như thế này.
Mà hãy khoan, để xem tôi có thể trở về được không đã.
“Thôi, em cúp máy đây, sống hạnh phúc nhé, chị yêu.”
“Kuro thật lạ.” Chị bắt đầu thể hiện sự nghi hoặc của mình qua tông âm nhè nhẹ mà thận trọng. Tôi chợt phá lên cười. “Haha, em cũng thấy bản thân rất lạ.”
“Ấy mà...!” Vì sợ tôi cúp máy, chị vội reo lên. Chắc là chị đang định nói nốt câu gì đó.
“Sao thế ạ?”
Phía bên kia im lặng một đoạn, chỉ nghe được tiếng thở phì phò khá khó khăn của Shirin, có thể giải thích là vì Shirin đang cố hít vào thật sâu và thở ra thật mạnh để ổn định nhịp thở, còn nguyên nhân chỉ phải làm như vậy thì tôi rũng không rõ. “Kuro cho chị địa chỉ của mình, được không?”
Loại bỏ ngay trong đầu trường hợp Shirin đến đây tìm mình, tôi chẳng còn rõ chị hỏi địa chỉ để làm gì. Nhưng sự việc ấy cũng khiến tôi không mấy bận tâm, tôi đáp lại không lâu sau đó. “Em sẽ gửi ngay cho chị khi đến NewYork.”
Nhận được lời xác nhận của chị, tôi chính thức cúp máy. Rồi quăng điện thoại lên trên bệ, sau đó chui đầu thẳng vào trong cơn mưa nước từ chiếc vòi hoa sen.
Một lúc sau khi đã rời khỏi phòng tắm, chiếc điện thoại của tôi lại thêm lần nữa ngân lên, nhưng hồi chuông lại theo nhịp điệu khác. “Trong vòng 30’ nữa, cậu nên có mặt ở sân bay.”
Tôi ừ nhẹ, bắt tay vào công cuộc sắp xếp và chuẩn bị mọi thứ. NewYork, nhất định sẽ là địa điểm “du lịch” cuối cùng mà tôi ướm chân lên.
...
Cũng như mọi lần tôi đến đây, sân bay vẫn chẳng mang thứ gì khác, ngoài cái hơi thở lành lạnh của buổi trưa một ngày tháng tư vùng Bắc Mỹ, và sự vắng vẻ khá hợp lý đối với một sân bay nhỏ tại Mexico.
Anh Thâm trầm đến đưa tôi vé máy bay, rồi rời đi ngay. Tôi trong lúc chờ đợi đã đeo headphone lên đầu và nghe nhạc.
Cuộc chờ đợi không diễn ra quá lâu, tôi sau đó đã được đưa đến đường băng. Tôi yên vị ở chiếc ghế ngồi của mình, Đột nhiên, trong lòng tôi lại nôn nao khó tả, cảm giác chỉ nhẹ hơn so với cảm giác say máy bay hay say tàu xe. Tiền sử của tôi chưa bao giờ bị say máy bay, có lẽ là do tinh thần của tôi hiện tại không được ổn định cho lắm.
Máy bay dần được nâng cao, rồi từ từ lẩn nấp trong những đám mây trắng. Tôi đang đi đến NewYork, giống như đang tiến gần về phía cánh cửa của cái chết để kéo Sakura quay trở lại. Sự kiện tham gia vào cuộc chiến sinh tử lần này không phải chỉ là chuyện đơn giản, tôi ép buộc phải chuẩn bị tâm lý từ trước. Tâm lý về...có thể ai đó sẽ chết, tôi sẽ chết, hoặc, Sakura sẽ chết...
Tôi khoanh tay vịn lên hàng ghế trước, úp đầu lên đó, nhắm mắt lại để chuẩn bị cho một giấc ngủ kéo dài trong vòng vài chục phút. Cảm giác trong lòng vẫn chưa thể dịu bớt đi cơn bức bối, tôi tức mình vùng dậy, quyết định lôi chiếc điện thoại đã chuyển sang chế độ bay ra, làm một vài tấm hình tự sướng.
Tin tức thời sự nóng hổi dạo gần đây là có rất nhiều máy bay đang bay trên bầu trời thì bị mất tích. Nếu nhỡ may có bị làm sao, họ không tìm ra tôi, chí ít cũng tìm được điện thoại của tôi. Và tôi chụp lại cũng là vì...để mà có di ảnh trước khi chết.
Tôi xem lại những tấm ảnh của mình. Chợt phát hiện ra...trong tấm hình nào cũng có một người con gái đang...tạo dáng tự sướng. Đáng lẽ ra những bức ảnh kia chỉ chụp một mình tôi, hiện tại đã trở thành chụp cả tôi và người con gái ngồi ở ghế bên cạnh tôi.
Một ý nghĩ xẹt lên trong đầu, tôi ngỡ ngàng quay đầu lại nhìn cô ta. Đó là một người con gái với gu thời trang thời thượng, chiếc mũ len trắng lụp xụp che đi một nửa mái tóc hoe vàng được uốn nhẹ phần đuôi, phối hợp với kính mát màu đen tôn lên vẻ trang nhã, sành sỏi. Khoác trên người cô ta còn là chiếc áo len tay dài rộng thùng thình không quá phô trương cùng chiếc quần short da cũn cỡn màu đen sáng loáng. Chiếc túi xách, chiếc dây chuyền, chiếc đồng hồ,...tất cả phụ kiện đều như cùng hợp tác tôn lên phong cách số 1 của cô ta.
----END CHAP 51----
Tớ đoán là chương sau sẽ có cảnh nóng ạ =))))