Băng Tan


Bắt taxi, tôi trở về khách sạn. Vừa bước xuống xe, đã có một người mặc bộ vest tiến đến, trực tiếp trả một số tiền mặt với trị giá khá lớn cho tài xế và không hề lấy lại tiền thừa. Sau đó anh ta quay lại nhìn tôi vẻ kính trọng. “Cậu Yosuke, tiểu thư đang đợi cậu.”
Tôi gật đầu đáp trả anh ta, cùng với nụ cười chẳng hề tự nhiên. Cũng vì trong lòng tôi đang gắt gao khóc thét, anh ta biết nỗi ô nhục này của tôi, bẽ mặt đến chết mất! Nếu anh ta cười trộm, nhất định tôi sẽ độn thổ cho xong chuyện.
Sau khi trở về phòng theo đúng thời gian quy định, tôi hôn chụt Sakura đã tinh tươm trong bộ quần áo mới thay, rồi nhào ngay vào phòng tắm. Giá như tôi ở bẩn một chút, thì tôi sẽ không dành những hai đến ba lần tắm trong một ngày mùa lạnh như vậy.
Sau khi đã tắm xong, tôi lau lau tóc và say đắm nhìn cô. Cô cũng dùng ánh mắt tương tự đối với tôi. “Sakura này, chờ tớ một lát nữa nhé. Tớ sẽ xuống nấu cho cậu ăn ngay bây giờ.” Tôi lại hôn cô, một hành động mà có lẽ tôi đã thật sự nghiện, thậm chí còn hơn cả ma tuý.
Rồi tôi rời đi. Tôi đặt riêng một góc bếp cho riêng mình trong khách sạn, bắt đầu nhào nặn và nấu nướng những thứ món cho bữa tối. Chẳng rõ từ lúc nào cô đã đứng bên cạnh tôi. Khoác trên người cô là một chiếc áo len mỏng, khiến cô càng trở nên mỏng manh hơn.
“Để tôi giúp cậu.”
Cô nhiệt tình xắn tay áo, khiến tâm tình tôi như rớt bụp một cái xuống hố. Tôi luống cuống tay chân, hớt hải nói. “Được rồi! Để tớ nấu cho cậu ăn.” Tôi cố tươi tỉnh nhất có thể khi Sakura lừ mình đầy nghi hoặc. Lần trước ở nhà Sakura, tôi làm sao có thể quên cái hương vị như muốn giết chết người khác từ chiếc bánh kếp của cô. Tôi không muốn lại xuất hiện một chiếc Bánh Kếp Tử Thần thứ hai đâu, phải ngăn chặn cô trước khi “quá muộn” mới được.
“Tôi sẽ bỏ bớt muối lại.” Sakura với lấy một cái giá, bỏ thêm chút van nài vào trong lời nói, cho dù lời của cô có cộc lốc đến mức nào.
Cô năng nổ như vậy, thật khiến tôi nghi ngờ cô liệu có phải là Sakura mà chỉ vừa lúc nãy đã “được” tôi “yêu” cho nhiều trận không nữa. Tôi nhanh chóng mà nhẹ nhàng cướp lại cái giá từ tay cô. “Là tớ muốn nấu cho cậu, Nữ hoàng băng tảng ạ.”
Sakura nhìn tôi một lát trước khi quay người bỏ ra ngoài. Tôi thở phào nhẹ nhõm, thật may mắn bởi những món ăn của tôi không bị cô gái kia phá nát.
Lúi húi trong bếp gần cả giờ đồng hồ, tôi và Sakura cùng ngồi ăn ở một vị trí không mấy đặc biệt trong nhà hàng khách sạn, nơi mà chúng tôi có thể vừa thưởng thức những món ăn cho chính tôi nấu, vừa có thể hoà nhập với sự huyên náo của tiếng thực khách trong một không gian rộng.
Sakura nếm thử từng món, bao gồm một ít sushi, tempura (món chiên hải sản với rau), pizza Nhật, mỳ và một vài xiên que yakitori (gà nướng). Tôi chẳng mong hơn gì khi Sakura chỉ dừng lại ở chữ, “Cũng được đấy.”, vì tôi biết, Sakura sẽ không quá khen ai cho dù cô thực sự cảm thấy đáng được khen.
Tôi mỉm cười, rồi cũng bắt đầu ăn. Nhưng cách thể hiện của tôi chẳng thể nào tự nhiên, khi mà tâm lý cứ thấp thỏm chuyện của Hanazuki Shirin.
“Đang lo lắng cho Hanazuki?” Sakura vẫn tiếp tục ăn, đều giọng đến mức lãnh đạm, như không hề tỏ ra bất cứ cảm xúc nào khi nói về vấn đề ấy. Nhưng tôi biết những lúc Sakura không biểu cảm như thế này là những lúc cô cảm thấy không vui.
“Một chút.”
“Tôi đã bảo rồi, là chị ta thích cậu.”
Tay dằm dằm một xiên que, tôi liếc mắt hướng lên Sakura, ánh nhìn có phần cảm thán. Tôi đã ở cùng với Shirin lâu như vậy lại không thể nhận ra. Nhưng chỉ cần vài tuần đầu khi học ở trường Harrod, Sakura đã có thể khẳng định một cách chắc như đinh đóng cột. Thật bội phục khả năng quan sát, suy đoán và đọc cảm xúc của Sakura. Nếu tôi cũng được như cô, có lẽ tôi đã vừa không gây đau buồn cho Shirin và để chị phải chạy đi như vậy.
Tôi bốc một miếng sushi rồi đưa đến trước mặt Sakura nhằm đút cho cô ăn. Sakura có tỏ ra chần chừ, bởi lẽ miếng sushi quá khổ so với khuôn miệng của cô. Nhưng cô cuối cùng cũng há miệng đón nhận. Miếng sushi to khiến một bên má của cô phồng lên, dễ thương kinh khủng.
Trước kia, tôi cũng đã đút cho Sakura ăn như thế này. Và hậu quả là tôi đã không thể nào tập trung được vào tiết học ngày hôm sau, vì những xúc cảm lạ kì với những hình ảnh ngọt ngào ấy cứ tràn vào đầu tôi mãi không dứt. Thật quá đỗi ngọt ngào, cả lúc ấy và bây giờ.
Tôi dường như đang nhớ lại tất cả những kỉ niệm với cô khi ở trường Harrod...
“Sakura...” Nảy ra trong đầu là một vấn đề khá cũ, nhưng đã khiến tôi tò mò trong suốt một khoảng thời gian. Muốn Sakura giải đáp mình, nên tôi nhìn vào mắt Sakura một cách trực diện và nghiêm túc. “Cái chết của Moda Akemi, cùng những cái chết của những thành viên trong câu lạc bộ của Shirin...là do ai làm vậy?”
Sakura dừng lại để nhìn tôi một lát, sau đó rót một cốc nước vào ly. Hình như cô đang thắc mắc vì sao tôi lại đột nhiên khơi gợi lại chuyện này, cũng chỉ là do tôi tự dưng nhớ tới khi trong đầu tua đi tua lại những khoảnh khắc trước kia khi ở trường Harrod mà thôi. “Cậu bảo sẽ không truy cứu đến nó nữa cơ mà?”
“Nhưng nếu cậu nói, tớ vẫn sẽ nghe.” Tôi chống cằm, nhìn cô theo cách một anh chàng đi tán tỉnh các cô gái. Sakura uống một ngụm nước, rồi bình thản nói ra tất cả.
“Moda Akemi là do Keith sát hại, vì anh ta cảm thấy nên giết chị ta khi tôi bị tát. Cách thức được xây dựng như những gì cậu suy luận. Anh ta tạo bằng chứng chĩa mũi về phía tôi, để thử thách phản ứng và cách xử trí của tôi. Còn những người sau...là White Nathan, ông ta đi theo vết xe của Keith, nhằm đùa giỡn tôi - một cách chào hỏi của ông ta sau bao ngày không gặp.”
Những người bên cạnh cô, Saito, White Nathan, và cả Henry, tất cả bọn họ đều có những ý tưởng siêu lập dị mà tôi hay bất kì kẻ nào khác đều không có. Thử thách và chào hỏi? Bằng tính mạng con người ư?
“Thật may mắn khi Shirin được cứu kịp thời.” Lần ấy, Shirin cũng là nạn nhân. May mắn ở chỗ chị chưa thức dậy sau khi bị hít phải một lượng thuốc gây mê. Nếu không thì ngôi mộ của chị chắc giờ cũng đã bám rêu xanh.
Thoáng trông thấy cái cau mày nhẹ của Sakura khi tôi nhắc đến Shirin, tôi liền nhận ra bản thân đã để tâm đến chị quá nhiều. Tôi khẽ hắng một tiếng, quay trở lại với miếng sushi trên tay.
Bất ngờ điện thoại cô reo một tiếng chuông. Tôi không nghĩ đấy là chuông cuộc gọi thoại, vì nó chỉ bíp bíp một hồi như chiếc đồng hồ đeo tay thường hay kêu. Sakura nhìn vào màn hình, và chợt tái mặt đi ngay sau đó.
Có điều gì đang xảy ra ư?
Tôi chồm người qua phía Sakura để xem nó là gì. Nhưng nhanh chóng nhất, cô đã cất điện thoại đi, và cũng nhanh chóng nhất, khuôn mặt cô đã trở về với điệu bộ bình thường của mình.
“White Nathan đến đây à?” Tôi bắt đầu mở ra tất cả màn suy đoán đang tồn tại trong đầu mình.
Sakura nhìn tôi, không nhanh không chậm đáp. “Ông ta sẽ không bao giờ đi đến những nơi như thế này. Nếu có, một đoàn tuỳ tùng khoảng chục người theo chân ông đã còn ít.”
Tôi ậm ờ. “Vậy thì ông ấy đã phát hiện cậu đang ở đây?”
“Còn tồi tệ hơn thế.” Sakura nhún vai. Nhìn vào cái nhún vai ấy, tôi còn tưởng chừng như chuyện này không đáng quan trọng, nếu như không có câu nói của cô.
“Không lẽ...cha cậu đã biết kế hoạch của cậu rồi sao?” Vẻ mặt của tôi hiện tại là hoảng hốt với đôi mắt tròn xoe. Cô lại lắc đầu và tiếp tục bữa tối của mình. Sự bình thản toả ra từ con người cô khiến tôi thật chẳng thể nào tưởng tượng được mức độ tồi tệ của một vấn đề nào đó đang xảy ra.
“Vậy rốt cuộc là chuyện gì?”
“Tôi nghĩ mình không thể nói ra.”
Tôi nhìn cô cùng ánh mắt phức tạp, hàm răng khẽ động đây. Sakura như giáng một đòn khá nặng nề vào trong tâm tình của tôi khi thốt lên câu đó. Như thế nào lại không thể nói ra ngay cả với tôi? Cảm giác hiện tại của tôi chỉ là Sakura vẫn chưa đặt mình vào vị trí quan trọng nhất trong lòng cô. Điều này khiến tôi cảm thấy khá tủi thân và bất hạnh.
Sakura bỗng đặt tay mình lên bàn tay tôi, nhằm xoa dịu đi vệt buồn đang tồn tại trong lòng tôi. “Tôi...không muốn phá hỏng bữa tối này cùng cậu. Cậu có thể hiểu.”
Có thể phá hỏng bữa tối, nhất định là chuyện nghiêm trọng. “Tớ hiểu.” Nhưng vẻ mặt tôi như muốn nói lên rằng: Tớ chẳng muốn hiểu gì cả.
Ánh mắt Sakura như bao phủ bởi một làn sương mỏng, khuất tất trong nó là một sự huyền bí và phức tạp với các vòng xoáy xanh đang chầm chậm chuyển động quanh đôi đồng tử. Ánh mắt ấy đang muốn nói lên điều gì? Vô thức, tôi đưa tay vuốt nhẹ đuôi mắt Sakura, cảm nhận được sự va chạm, tôi rút tay lại.
“Haha, quên mất là tay tớ chỉ toàn dầu mỡ.” Tôi cười phá bỏ không khí kì lạ dần bao phủ. Sakura cũng cười. Nhưng cả hai vẫn chưa thực sự cảm thấy thoải mái.
Nếu Sakura đang đọc suy nghĩ của tôi, thì chắc chắn cô đã biết tôi đang cố tìm một đề tài khác vui vẻ và hấp dẫn hơn. Rồi chợt trong đầu tôi loé lên một khúc mắc. Định mở miệng hỏi nhưng lại nhanh chóng ngậm lại. Tôi rất muốn biết cái đêm ở quán bar, người cùng tôi làm chuyện ấy có phải là cô hay không. Nhưng thiết nghĩ, khả năng chỉ là một con số rất nhỏ, cũng bởi Sakura không có lý do gì để chuốc thuốc mới có thể làm tình với tôi. Nếu thật sự nữ nhân đó không phải cô, vậy chẳng khác nào tôi đang tự vạch tội mình đã đi ngủ chung với gái trước mặt cô cả.
“Có chuyện gì sao?” Lần này đến lượt Sakura hỏi tôi.
“Định hỏi cậu một chuyện, nhưng thôi, tớ tự giải đáp luôn rồi.”
Trước cái nhíu mày của cô, tôi chỉ nhún vai một cái. Tôi nhất thiết phải cho Sakura thấu hiểu cảm giác bị đối phương giấu giếm chuyện gì đó là như thế nào.
Sau khi trải qua những giây phút lãng mạn mà không kém phần kì cục trong bữa ăn tối, chúng tôi quay trở lại phòng, sau đó đánh răng cùng nhau. Sakura bước ra ngoài trước, còn tôi thì ở lại phòng tắm nhằm vệ sinh thân thể - mùi nhà bếp áng lên những vị thức ăn khiến người tôi bốc mùi vô cùng kinh khủng, tôi nghĩ là thế.
Trở ra từ phòng tắm, tôi nhìn thấy Sakura đang nằm một cách không hề trật tự trên chiếc giường đã được thay ga và ngủ từ lúc nào. Có lẽ cô thật sự cảm thấy mệt mỏi. Tôi bế cô nằm đúng vị trí của mình, chỉnh tư thế cho thoải mái nhất, sau đó là nằm bên cạnh cô. Tôi nhẹ nhàng ôm cô để tránh việc sẽ đánh thức cô dậy, nhưng cái ôm cũng khá siết, cũng bởi tôi rất sợ sẽ không còn nhìn thấy cô khi tỉnh dậy vào sáng hôm sau.
Sợ cô bỏ đi mất, nên giấc ngủ của tôi không được sâu cho lắm. Cảm giác cánh tay mình đang được nhấc bổng lên, tôi rất nhanh đã mở choàng đôi mắt.
Một nguồn sáng không được gọi là sáng nơi chân trời hắt hiu qua những kẻ nhỏ trên khung cửa sổ, rọi tới bóng dáng cùng phản chiếu những tia sáng long lanh trong ánh mắt xanh biếc đang nhìn tôi chăm chăm. Tôi với tay bật đèn ngủ. “Chuyện gì thế?”
“Tôi chỉ là đi vệ sinh.”
Câu nói của Sakura có ý nghĩa, cô ấy chỉ đi vệ sinh, không phải bỏ đi như tôi vẫn nghĩ. Qua đó có thể chứng minh được Sakura thừa biết những lo lắng tồn tại trong lòng tôi.
Cho đến khi cô khuất bóng, tôi vẫn đăm đăm nhìn vào cánh cửa phòng tắm. Không dám chớp mắt, bởi thứ suy nghĩ rằng trong khoảng thời gian chớp mắt ấy, cô có thể bốc hơi đi ngay.
Tôi chỉ ước nếu như mình có một chiếc còng, như vậy tôi có thể ngủ ngon lành suốt đêm, không đem theo một chút thấp thỏm phiền muộn nào cho việc linh tính cô sẽ biến mất trong đêm.
Sakura quay trở lại và bò lên giường. Cô dừng lại khi đã giáp mặt với tôi, vén một bên tóc vào sau lỗ tai, cô chầm chậm hôn tôi. Nụ hôn chỉ đơn giản là ngậm cánh môi nhau, khá lâu, và đủ lâu để tôi từ từ... mất dần đi ý thức.
“Cảm ơn vì cậu đã dành cho tôi một ngày...Giá như thời gian không bao giờ trôi đi...”
Có vẻ như tôi đã mơ một giấc mơ sáng suốt(*), rằng Sakura đã bỏ đi, trước khi đó không quên để lại câu nói ấy. Tôi muốn níu cô trở lại, nhưng không được, có một thứ gì đó tồn tại trong người khiến tôi mất hết đi toàn bộ sức lực. Tôi liếc nhìn lên đồng hồ điểm 3h sáng, rồi nhắm hờ đôi mắt, cố lẩm bẩm trong đầu rằng đây chỉ là một giấc mơ thôi mà. Sau đó tôi đã hoàn toàn đi vào giấc ngủ sâu.
Tỉnh dậy vào 8h sáng hôm sau, tôi mới nhận ra rằng giấc mơ của tôi không đơn thuần chỉ là một giấc mơ. Bởi vì...Sakura đã thật sự không còn trong phòng nữa!
Cơn đau đầu từ đâu ập tới, tôi ôm trán rồi lồm cồm bò dậy. Ý niệm của tôi bây giờ chỉ là hy vọng Sakura đang trong phòng tắm, nhưng không hề có. Đập đập vào đầu mấy cái, tôi ấn gọi cho Sakura bằng số di động của cô, nhưng không liên lạc được, một lần nữa đến số ngày hôm qua cô đã gọi cho tôi, nhưng không ai bắt máy.
“Sakura, cậu đang ở đâu?? Gọi lại ngay cho tớ!” Tôi gần như đã hét vào trong hộp thư thoại.
Tôi vò tung mái đầu, sau đó nằm ập xuống giường. Sakura thật sự đi rồi sao?? Tôi đã từng suy tính đến việc giữ chân Sakura lại bên cạnh mình cho đến hết ngày mai, lúc mà cuộc chiến kia xảy ra để kế hoạch trả thù của cô cũng sẽ thay đổi theo. Nhưng đều tan tác hết cả. Cô đã bỏ đi, chỉ còn tôi ở lại đây một mình với nỗi tức giận, hụt hẫng, và cả bất lực vây quanh.
Rồi tôi vô tình lia mắt về phía tủ đầu giường, thấy trên nó là một chiếc bìa thư, tôi với tay lấy và cẩn thận xem xét. Chính giữa bìa thư có in chìm một đoá hoa anh đào màu hồng nhạt - đặc quyền sở hữu riêng của cô. Ngoài ra thì tất cả đều mang màu trắng toát, không có lấy một chữ người gửi hay người nhận. Tôi vội vàng mà cẩn thận mở ra xem, bên trong có một chiếc máy ghi âm được cải tiến hiện đại.
Tôi chậm rãi tìm đến nút nguồn và ấn vào nó.
“Chào. Kuro. Tôi là White Cherry...à không, Kobayashi Sakura. Thật xin lỗi vì đã bất ngờ bỏ đi như thế này. Nhưng tôi không thể làm khác, cậu biết đấy, tôi phải chuẩn bị cho cuộc chiến ngày mai với hy vọng có thể chiến thắng.
Nếu như cậu đang cảm thấy rất choáng váng khi đọc đến dòng này, để tôi đoán xem, bây giờ là khoảng 8h sáng? Hoặc cậu cảm thấy chỉ choáng một chút? Vậy 10h ư? Nhưng tôi nghĩ, có lẽ vì cậu lo cho tôi đến phát sốt, nên cậu đã tự đánh thức mình dậy vào lúc 8h...? Ừ, có lẽ thế, nguyên lai bởi cậu thức-dậy-quá-sớm, thuốc vẫn chưa tan hết, choáng váng là đương nhiên. Nhất định cậu không biết, công thức son dưỡng môi mà tôi dùng khi ở trong phòng tắm hoàn toàn được trộn tạo bởi thuốc gây mê.
Cũng không thể đổ hết lỗi lên tôi do đã chuốc thuốc cậu được, nếu như cậu không đáp trả cái hôn của tôi, thì có lẽ bây giờ tôi vẫn còn đang ở cạnh cậu - nhưng khả năng này rất thấp, hoặc hầu như không, vì tôi nhất định sẽ tìm một phương thức khác để rời đi...
...Cảm xúc của cậu hiện tại...tôi có thể hiểu. Tôi chỉ mong cậu đừng xé toạc bức thư này của tôi trước khi cậu đọc hết. Bởi vì có thể... tôi sẽ không bao giờ được gặp lại cậu nữa. Đây là một bức tâm thư? Ồ, cậu đoán đúng.
Tôi sẽ chết - 50% là thế, bởi lẽ kẻ đối đầu với tôi không phải là dạng bình thường. Ông ta đơn giản chỉ cần dùng sức một chút, cổ tôi đã gãy làm đôi. Ở cạnh ông ta chẳng khác nào đang ngồi trên một hố bom, với một quả đã được châm ngòi. Hoặc chưa kịp vượt qua tuyến phòng ngự của ông ta, người tôi có lẽ đã thủng vài lỗ từ viên kẹo đồng rồi. Tôi đang thật sự rất nghiêm túc.
Cũng đã hai lần tôi định nói với cậu về lý do mình muốn giết ông ta đến như vậy, nhưng lần nào cũng đều bị cắt ngang. Cậu có thể tò mò, và tôi cũng vô cùng khó chịu khi không cho cậu biết. Vì thế tôi sẽ nói rõ.
Mối quan hệ giữa tôi và ông ta đã không tốt ngay từ đầu như mọi người vẫn nghĩ. White Nathan rất bá đạo, rất nguy hiểm. Khiến tôi từ nhỏ đã phải tránh các cuộc gặp gỡ với ông ta, trừ phi là bắt buộc. Bởi lý do đó, tôi đã không hề tha thứ cho ông ta, khi ông ta đẩy tôi đến chân tường của những cảm xúc đau đớn mãnh liệt:
-Ông ta, đã, giết, chết, mẹ, tôi: Người mẹ kiều diễm mà tôi chỉ được tiếp xúc ba năm trên đời, ông ta đã kết liễu mà không chút hối hận hay luyến tiếc, thậm chí là ở trước mặt tôi. Khốn kiếp! Sau quãng thời gian mất trí nhớ, tôi đã lấy lại được một-số ký ức mà tôi cho là khủng khiếp vào ngày đầu tiên gặp ông ta, nhưng tôi không muốn tiếp tục nhớ thêm, vì tình cảm tốt đẹp với Henry và mối quan hệ với ông ta ở hiện tại. Nhờ đó, tôi tránh cho đầu óc mình lục lại ký ức đến mức tối thiểu.
-Ông ta, đã, chia, rẽ, tình, yêu, giữa, tôi, và, Henry: Bởi lý do lố bịch và hài hước nhất thế giới - rằng ông ta không thích tôi cùng Henry yêu nhau. Ông ta đã vạch ra mặt tối của anh, để tôi cảm thấy bị tổn thương và ghét bỏ anh. Đáng lẽ tôi đã không thế, nhưng lúc ấy tôi không thể làm chủ được, như hoàn toàn bị ông ta điều khiển. Có lẽ không hay cho lắm... khi tôi nói với cậu về tình yêu của mình cùng Hen trước kia, nhưng tôi thực sự yêu anh ấy, rất lâu và rất nhiều, thậm chí còn lớn lao hơn tình yêu với cậu hiện tại - tôi xin lỗi;...
Lần ấy đã khiến tôi tổn thương sâu sắc. Tôi còn tưởng mình đã đau đớn đến chết đi. Sự hận thù dấy lên trong tôi mãnh liệt, khi mà kết hợp với cú sốc một vài ngày trước lúc đó - tôi đã hoàn toàn nhớ lại tấn thảm kịch của mẹ tôi.
-Ông ta, giấu, đi, sự, thật, rằng, tôi, và, Henry, là, anh, em, ruột: White Nathan dường như thuộc vào dạng người thích đem nỗi đau của người khác làm chuyện vui cho mình. Ông ta biết tôi và Henry đang yêu nhau, nhưng ông ta đã không hề đề cập tới, hoặc không hề cảnh cáo gì chúng tôi. Ông ta cứ để im như vậy, cho đến lúc tình yêu của chúng tôi sâu đậm nhất, ông ta chia rẽ, và ông ta nói tôi cùng Hen mang chung một dòng máu. Tôi lúc ấy đã muốn rút toàn bộ máu trong người mình đến phát điên!
Nếu không tính những lần... ông ta lột sạch quần áo và suýt chút nữa đã quan hệ cùng tôi - con gái của mình, tôi nghĩ những lý do trên cũng đủ căn cứ để tôi có thể tạo mối thù với ông ta.
Cậu không thể tưởng tượng nỗi đâu, nó thật sự rất khủng khiếp, ít nhất là với tôi. Nó đã làm tôi thay đổi cái nhìn về cuộc sống. Và như rằng cả cơ thể, cả con người mình đều được hình thành từ lòng thù hận mà ra. Tôi điên cuồng muốn cầm súng nã vào đầu ông ta một phát, cho dù là phải thoả thuận với quỷ Satan để làm được điều đó, tôi cũng bằng lòng.
Rồi quỷ Satan cuối cùng cũng xuất hiện.
Ấy là Boss thần bí BP. Tôi đã vô tình gặp hắn ta trong lúc đi dâng mạng người về tay tử thần. Hắn ta đồng ý giúp tôi, và món trao đổi là...
...thân xác và sự tự do của tôi...
.
Ôi, Kuro~ tôi vô cùng vô cùng xin lỗi cậu. Tuy cậu đã bỏ qua chuyện tôi không còn trinh trắng nữa, nhưng mà...tôi biết cậu đang phải chịu tổn thương... vì tôi đã...lên giường với một người đàn ông khác khi cậu không có ở đây.
Xin lỗi cậu, tôi là không còn con đường nào khác...
Tôi không phải xem nhẹ trinh tiết của bản thân, nhưng mà...người tôi nhờ hắn giết là White đại boss của cả thế giới. Nếu như White Nathan chết, toàn bộ thế giới ngầm đều sẽ rơi vào tình trạng mất cân bằng và khủng hoảng trầm trọng, nó giống như việc trái đất bị lệch khỏi quỹ đạo vậy, một cuộc khủng hoảng kinh tế toàn cầu lại sẽ nổ ra. Hậu quả đương nhiên không chỉ dừng lại ở đó, rất lâu sau mới có thể khôi phục được, hoặc thời gian có thể thay đổi khi tìm một người tài giỏi khác thay thế được ông ta.
Hậu quả nghiêm trọng như vậy, nhưng tôi lại không thể nghĩ rằng hắn chọn một món trao đổi...ừm... khá lỗ đối với mình, khi tôi chỉ là một nhân vật nhỏ bé. À không, ý tôi là.., “lỗ” cho cả tôi và hắn. Tôi thề rằng mình đã muốn giết hắn bằng một nhát dao ngay tại chỗ bởi thứ suy nghĩ hắn đang khinh nhục mình. Nhưng rốt cuộc tôi cũng chấp nhận...vì nếu hắn không giúp tôi, tôi cả đời cũng không thể nào rửa thù - hắn là kẻ mạnh nhất mà tôi biết, trừ White Nathan.
Và 50% tôi còn sống, tôi cũng không thể có tự do để mà đến tìm cậu cho được...
Tôi không thể nào giải thích cho hành động của mình với cậu. Ắt hẳn cậu đang nghĩ tôi nghiện trả thù đến phát điên, vì trả thù mà không màng tất cả mọi thứ, ngay cả thân xác, ngay cả cái chết. Có lẽ con người tôi thật sự là vậy, cậu muốn nghĩ tôi như thế nào cũng được. Nhưng Kuro...tôi yêu cậu là thực, cậu không, hay không được phép nghi ngờ tình yêu của tôi dành cho cậu. Thành thực mà nói, đã có lúc tôi nghĩ rằng mình muốn quan hệ thể xác cùng cậu. Lần trong bar ấy... chính tôi đã là người cùng cậu làm chuyện đó. Nếu cậu có thể hiểu suy nghĩ của tôi, rằng tôi không muốn phí phạm lần đầu của mình với một con người điên khùng không kém White Nathan mà tôi không thích. Vì thế...tôi đã tìm đến cậu, và trao cho cậu lần đầu...Rốt cuộc thì những điều tôi làm được cho cậu chỉ có thế...
Cậu liệu có ủng hộ quyết định của tôi không ...?
À không...thực ngu ngốc rồi... Phải là...
Cậu liệu có tha thứ cho tôi không...?
Hay cậu liệu có để tâm việc tôi có thể gạt đi tình yêu sâu đậm Henry và yêu cậu quá nhanh không...?
Hoặc nếu tôi còn sống, rồi một ngày tôi đứng trước mặt cậu, cậu liệu có mỉm cười chào đón tôi không ...?
...
Tôi rất muốn nghe câu trả lời từ phía cậu, nhưng thôi vậy, câu trả lời hiện tại đã không còn ý nghĩa gì nữa cả.
.....
...
Đừng khóc... tôi rất sợ nước mắt của cậu.
Quên tôi đi, Kuro. Cậu sẽ không phải khóc nữa. Hoặc thời gian quên được là quá lâu, cậu hãy tìm một người bạn gái mới, người nào mà không thể khiến cho cậu khóc ấy...
Nhưng dẫu cậu có quên được tôi, dẫu cho tôi có chết, tôi cũng muốn cậu thăm trước mộ mình, một lần thôi cũng được...
Cảm ơn cậu đã có thể kìm chế mà nghe hết bức thư này...
Cảm ơn cậu đã cho tôi một ngày hạnh phúc, tôi nghĩ là ngày hạnh phúc cuối cùng của đời mình...
Cảm ơn vì cậu đã yêu tôi, đã cố gắng bao bọc chở che tôi...
.
.
.
.
.
.
.
Giá như tôi có thể ở bên cạnh cậu lâu hơn một chút...
Yêu cậu,
Vĩnh biệt,
Sakura.”
Tôi bóp chặt chiếc máy ghi âm vào trong lòng bàn tay đang run run. Một giọt, rồi lại một giọt nước từ mi mắt chảy tràn vào khoé miệng, vị mặn chát, mặn đến nỗi người ta còn tưởng đâu đấy là vị của muối. Tôi co một chân rồi tựa cằm lên gối, ánh mắt điểm xuyến bởi những tia đo đỏ đau thương thất thần nhìn vào nơi bất định trong không khí. Tôi đau lắm, nỗi đau lan toả mạnh mẽ đến từng hơi thở, và trái tim của tôi như đang chìm sâu trong dung nham, bỏng rát, quằn quại. Tôi đau vì bất ngờ, vì phẫn nộ, và cả vì sự thật.
Tôi nào có muốn khóc? Tôi đang muốn trở thành con người mạnh mẽ cơ mà! Nhưng...nước mắt cứ tự động chảy ra như thế, tôi không thể ngừng lại được...
Làm sao tôi có thể quên, chỉ vừa mới ngày hôm qua thôi, cô đã ở trong vòng tay của tôi, cùng tôi hưởng trọn một ngày tràn ngập dư vị ngọt ngào, đằm thắm hạnh phúc. Nhưng rồi tất cả đều biến mất vào buổi sáng hôm sau, cứ như một giấc mơ vậy, một giấc mơ vạch trần mọi bi kịch của sự thật.
Sakura đã ở ngay trước mắt tôi, thậm chí là nằm trong tầm tay tôi. Cứ ngỡ đâu tôi đã đưa tay với lấy thành công, và cô biến thành người của mình. Nhưng không, cô bỗng vụt đi mất trước sự ngỡ ngàng của tôi. Bất ngờ và đột ngột nhất, cô đã thuộc về người khác trong khi tôi còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Không còn lối đi nào khác cho tình yêu vừa mới nở rộ giữa tôi và cô ư?...
..
Không, nhất định vẫn còn cách cứu vãn...!
Tôi bật người dậy, gạt vội đi những giọt nước mắt yếu đuối còn đọng lại trên gương mặt. Cố gắng hoàn thành công việc vệ sinh cá nhân một cách nhanh nhất, tôi chỉn chu lại trong chiếc áo sơ mi sọc caro và bước ra khỏi khách sạn.
Tôi hướng ánh mắt tới cột đèn giao thông phía xa. Sau đó lại nhìn đến những con người đang bận bịu giữa dòng đường. Xe đông, người đông, nhưng khung cảnh này lại khiến tôi trở nên hiu quạnh hơn bao giờ hết.
Xuân nhả vào trong không khí hơi thở lành lạnh, mạnh mẽ làm tăng sự hiu hắt tận sâu trong tâm trí tôi.
Trèo lên một chiếc taxi, tôi lãnh đạm mở miệng. “Cho tôi đến công xưởng X.”
...
----END CHAP 54----
Note: (*) Giấc mơ sáng suốt là giấc mơ mà người mơ biết mình đang mơ.
Phần tự kỉ: Mình từng mơ mình bị chém, một người bạn trong mơ hỏi mình: có đau không?, ngay sau đó mình trả lời trong mơ: Mơ thì lấy gì mà đau!? -_- -_- -_- => giấc mơ sáng suốt J)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui