…
Nhà hàng Tune.
Một tháng như cơn gió thoảng qua.
Những tháng ngày này là những tháng ngày cực hình đối với Shirin. Chị bị Sakura sai làm những công việc lặt vặt, nhưng đối với tiểu thư như chị, những việc đó còn đáng sợ hơn cả việc tra tấn.
Sakura bắt chị mua một chiếc xe đạp và sáng sáng phải đến nhà đèo cô đi học, với lý do mà cô luôn nói: “đi xe đạp rất tốt cho sức khoẻ, biết đâu sau này dáng người chị sẽ không tệ đến mức như vậy thì sao? +.+”. Trong khi vẫn còn mệt lã vì phải đèo Sakura đi một đoạn xa, Shirin đã bị Sakura đẩy ra khỏi thang máy, ép chị leo bộ từ tầng một đến tầng 6 nữa mới chịu thôi.
Hay việc cô không bao giờ chép bài nên nhờ chị chép hộ, mặc dù mỗi lần chị đưa tập, cô liền quăng vào sọt rác sau đó. Thậm chí cả việc mua nước cho Sakura - trước kia trực thuộc công việc của tôi, nay tôi đã bị “sa thải” một cách không thương tiếc - thay vào đó, chị Shirin đã đảm nhận “chức vụ” này. Quan trọng hơn là, chị Shirin cũng rất quan tâm đến hình tượng của mình như tôi vậy. Bị Sakura sai bảo một cách công khai, thử hỏi chị còn biết dấu mặt vào đâu? - Đây cũng chính là hình phạt mà chị cho là lớn nhất.
Chưa dừng lại ở đó, Sakura còn đình chỉ tất cả người giúp việc vô thời hạn, rồi đem chị về nhà mà thay thế cho bọn họ, từ giặt ủi, nấu cơm, rửa chén, mọi thứ đều do chị làm. Chỉ cần làm cơm khê, hoặc bể một cái chén, ngay lập tức, Sakura sẽ ép chị đi…rửa bồn cầu.
Có hôm Sakura vẽ bậy lên tường lớp 3A và hành lang dãy lầu 12, sau đó để lại lời nhắn trong chiếc vở của chị: “Là tôi làm đó.” với ý đồ bắt chị nhận hết tội lỗi vào mình. Sợ Sakura sẽ vạch mặt, chị cũng không dám khự nự, đành ôm mặt rước một nỗi nhục nhã không quá to tát.
Còn nhiều việc khác rất quá đáng trong một tháng vừa rồi nữa - chị kể với tôi.
Thật sự thì bây giờ, tôi không dễ dàng gì để nhận ra Shirin. Đây là Tiểu thư tóc đỏ hoa khôi của trường ư? Trông bộ dạng thảm hại của chị - người gầy trơ xương, mắt như gấu trúc ngoài vườn bách thú, hốc mắt sâu hoắm, tay bị trầy xước do phải làm việc nặng nhọc,… - tôi lại cảm thấy mủi lòng và xót xa. Đó là chỉ mới một tháng. Đối với Sakura, chắc chắn cô sẽ không ngừng lại chuyện này.
Shirin bị sao quả tạ chiếu rồi, đụng ai không đụng lại đụng trúng người đáng sợ như Sakura.
Dù chị có gây sự trước, nhưng cũng chỉ là đánh một chập, nếu là ai khác thì có lẽ họ sẽ sử dụng cách đánh trả, hoặc, khi có được những bằng chứng, ắt hẳn kẻ đó sẽ công bố trước trường, khiến chị mất mặt một phen. Còn Sakura thì sao? Cô không “trẻ trâu”, không cư xử như những con người khác mà trả thù một cách từ từ, dai dẳng, nhưng khốc liệt. Phong thái làm việc của cô thật sự rất tàn nhẫn...
“Tại sao chị phải làm như vậy?” Tôi hỏi chị.
Cả một tháng nay, tôi chưa có cơ hội gặp riêng Shirin, vì bao giờ cũng có Sakura bên cạnh. Sakura đã từng nói, tôi không nên biết sẽ tốt hơn, nhưng thật sự thì tôi cũng đoán ra gần hết rồi. Và cũng nhờ cú điện thoại lúc chiều mà bây giờ tôi mới ra gặp chị, gặp để xác minh phán đoán của tôi.
“Vì nó có bằng chứng chị gian lận...” Shirin nói thật nhỏ, làm bộ mặt đáng thương.
Đúng như tôi đoán ban đầu, chiếc USB hôm bữa chính là bằng chứng buộc tội chị đã gian lận trong trận khiêu chiến tháng trước.
Sakura quả tinh ranh. Không ham tiếng tăm như chị Shirin, nhưng đổi lại thì cô đã có được một “người hầu” đắc lực. Vừa tra tấn tinh thần người khác, vừa có người hầu hạ, tiện cả nhiều bề. Chưa kể đến, lần ở căn-tin và ở sân thượng, cô đã dùng kế ly gián đối với những người bạn đỏng đảnh của Shirin và chị, khiến chị trong suốt một khoảng thời gian dài cô đơn. Một sự tra tấn quá đáng sợ rồi! So với trận đánh của Shirin, cô đã hoàn toàn trả đủ, cả vốn lẫn lãi.
Cô ấy thật có máu làm boss.
Shirin mắt rưng rưng túm lấy cánh tay áo tôi. “Kuro~ hãy giúp chị, chỉ có Kuro mới có thể giúp được chị thôi.”
“Giúp chị?” Tôi ném cái nhìn nghi hoặc đến Shirin.
“Ừ ừ..” Chị gật đầu khẩn thiết, đầm đìa nước mắt. “Chị đã thử nhiều cách rồi nhưng vẫn không thể lấy lại được chiếc USB ấy.”
“Vậy là chị muốn em lấy thứ đó từ tay Sakura giúp chị?”
“Ừ đúng...đúng vậy.”
“Không được !” Tôi gạt phắt tay chị ra ngay lập tức.
Làm thế thì chẳng khác gì ăn cắp đâu? Bắt Hoàng tử như tôi phải làm việc xấu xa đó, sao tôi có thể đồng ý cho được. Dù thế nào thì những hậu quả hôm nay chị phải nhận là thích đáng.
“Chẳng lẽ...” Chị nghẹn ngào. “Kuro muốn chị cứ như thế này mãi sao?”
“Em...” Đột nhiên, sự khó xử dần le lói trong lòng tôi.
Nếu chị cứ bị cô hành hạ như vậy thì sẽ ra sao? Sakura trả thù có lẽ đủ rồi, bây giờ cũng nên dừng lại... Phải thế không?
“Thôi được...” Shirin nước mắt lưng tròng định quay người bước đi. “Chị hiểu mà...em không muốn giúp chị.”
“Đợi đã, em đồng ý!” Đồng ý sao? Tôi không biết mình đang nghĩ gì nữa. Nhưng… tôi cảm thấy vô cùng bứt rứt khó xử nếu cứ khoanh tay đứng nhìn như vậy.
Tôi đã hứa biết bao nhiêu lần sẽ không nhúng tay vào những chuyện giữa họ, nhưng cũng biết bao nhiêu lần tôi không thực hiện được điều đó. Vậy bây giờ phá lệ lần nữa, chắc cũng không sao!...
“Thật vậy ư?” Chị mắt ướt nhìn tôi, tia nhìn vô cùng bi thương.
Biết bản thân mình đang bị chị đưa vào tròng, nhưng tôi lại cố ý mắc vào cái bẫy mà chị đã giăng ra ấy. Vì tôi nghĩ, chị cấp thiết chỉ là muốn giải thoát khỏi cuộc sống cực hình từ tay Sakura, và tôi cũng muốn chấm dứt cuộc đấu đá giữa hai người con gái này.
Tôi đã từng cảm thấy chán ghét Shirin, chị có làm thì phải có chịu. Thế nhưng sự ghét bỏ ấy không thể nào tồn tại trong tôi quá lâu, khi nhìn bộ mặt hốc hác, đáng thương của chị, tính cách nhân hậu trong tôi lại trỗi dậy mạnh mẽ. Đó cũng là một lý do khiến tôi đồng ý với yêu cầu của chị.
“Nhưng...” Tôi lưỡng lự. “Chị phải hứa với em một điều.”
“Điều gì?”
“Không bao giờ gây sự với cô ấy nữa...”
Shirin chần chừ một chút, cuối cùng cũng quyết định gật đầu cái rụp. “Chị chỉ làm vì Kuro thôi, Kuro không muốn cũng không sao, chị đều có thể.”
Nghe lời đồng ý của chị, tôi mừng huýnh. Vậy có nghĩa là, ân oán giữa hai người con gái này sẽ kết thúc nếu tôi lấy được chiếc USB kia thành công sao?
.