...
.Càng nghĩ lại, tôi càng thấy không khả quan. Nhưng nếu đã hứa, muốn thay đổi cũng khó. Tôi chán nản nằm dài ra bàn trong giờ tự học vào ngày hôm sau, vừa thở dài vừa nghiền ngẫm suy nghĩ tiếp theo nên làm thế nào cho phù hợp.
Tôi có một cái tật đáng ghét mà mãi vẫn không thể bỏ, ấy là cứ mỗi lần có chuyện gì buồn bực, khó chịu, tôi đều bộc lộ hết lên khuôn mặt, và nhất là đôi mắt. Như thế, muốn che dấu bất cứ cái gì cũng không xong!Cũng vì cảm xúc của tôi biểu hiện quá rõ ràng mà cô chú ý đến tôi chăng?
“Sao thế?”Ừ, chúng tôi đã là “bạn hờ” của nhau khá lâu nên cô ấy không còn mấy lạnh nhạt, không thường nói: “không quan tâm” với tôi nữa, giờ đây còn để ý những xúc cảm của tôi. Vì thế, tôi cảm thấy giữa chúng tôi có một sự tiến triển khá là thuận lợi.
Thế nhưng...việc tôi sắp làm đây lại gây ảnh hưởng lớn đến nó.
“Cậu...tại sao lại làm vậy với Shirin?”
“Chị ta đã đánh tôi.” Sakura tức thì đáp lỏn gọn.
“Nhưng cậu vẫn còn cách giải quyết khác...như đánh lại chị, hoặc nhờ người...” Tôi nghiêng đầu vô cùng khó hiểu. “...Không cần phải phức tạp, tốn công và kéo dài đến tận bây giờ như vậy...”
“Không có việc làm, tôi xem đây như một trò tiêu khiển.” Sakura chép miệng, rồi nhếch môi cười nhìn tôi đang ngơ ngẩn ra. Trò tiêu khiển của cô thật sự quá sức rồi! “Nó càng kéo dài, càng thú vị.”
Cung cách Sakura nói cứ như rằng, cô từ trước đến nay đã quen với những vấn đề có tính chất thậm chí còn lớn hơn thế. Cô không quan tâm bị đánh có đau không, bị tát có đau không, hay lăn xuống đồi có đau không, những thứ đó đều được cô xem như một trò tiêu khiển, điều mà người khác không thể nào nghĩ tới được.
“Cậu...có thể thôi không uy hiếp chị Shirin được không?” Tôi biết, nói với Sakura như thế chỉ vô ích mà thôi. Thế nhưng tôi vẫn nói, đúng hơn chỉ là buộc miệng nói vẩn vơ.“
Chị ta bảo cậu khuyên tôi?”
“Không...nhưng cũng là vậy.” Tôi thở dài thườn thượt, nhìn thái độ của Sakura là biết không có hy vọng nào rồi.
“Tôi hiểu rồi...” Cô nhếch miệng, ấy là một nụ cười không bao hàm ý cười.
“Hiểu... hiểu gì?”
“...Cậu biết... là tôi sẽ không bao giờ trả.” Lảng đi câu hỏi của tôi, Sakura đanh mặt lại, nụ cười nửa miệng cũng vì thế mà biến mất. Thậm chí, cô không nhìn tôi nữa.
“Ừ, tớ biết...”Chẳng rõ là có lầm hay không, tôi lại cảm thấy một sự khác lạ từ phía Sakura. Trạng thái tảng băng ngàn năm của cô thì tôi đã quá quen thuộc, nhưng hiện tại, cô trông lạ lắm. Đáng lẽ bây giờ cô phải nhìn xoáy tôi để đọc suy nghĩ, thế nhưng thay vì vậy, cô lại nhìn mông lung về một hướng khác...?
Nếu hiện tại có một điều ước, tôi chỉ ước rằng, mình có thể thấu được tường tận mọi suy nghĩ của cô.
“Đừng làm tôi thất vọng...” Sakura nhìn tôi mỉm cười.Tôi ngây ngốc nhìn Sakura. Tôi đã thấy cô cười rất nhiều, nhưng đó chỉ là nụ cười nửa miệng ngạo nghễ, khinh khỉnh hay chỉ là cái nhếch môi đơn thuần, chưa bao giờ tôi thấy cô cười như thế này - một nụ cười toả nắng và rất chất phát, chân thật.
Là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nụ cười thật của cô...và cũng là lần đầu tiên tôi nhận được một sự ấm áp lạ thường từ phía cô...
Một lần nữa, con tim tôi trật nhịp.
Vậy nhưng...tôi đã vì nụ cười của cô mà mãi lúc sau mới màng xem cô nói những gì. ‘Đừng làm tôi thất vọng’ là nội dung Sakura vừa nói sao? Chắc chắn đó lại là “một bài test thử IQ” của tôi - cô nói một câu không hề ăn nhập với cuộc hội thoại như-bao-lần và bắt tôi phải động não suy nghĩ.
Sakura thật biết cách làm khổ người khác, tôi thầm than..
Chiều hôm ấy, đột nhiên camera trường có vấn đề. Tôi chẳng thèm quan tâm nguyên nhân của nó, chỉ nghĩ rằng, đây là một cơ hội tốt để tôi có thể lấy thứ kia từ trong cặp cô…
Quả nhiên, Shirin sau khi biết chuyện liền liên lạc với tôi, chị dặn dò kĩ lưỡng, và chọn thời điểm phù hợp là tiết thể dục sáng hôm sau. Tôi bỗng dưng cảm thấy bản thân như sắp phải xông pha ra tiền tuyến đánh trận sống chết cùng giặc ngoại xâm vậy, trong lòng khẽ run run lên một đợt.
Trải qua một đêm phiền muộn khó ngủ, thời gian sáng hôm sau cuối cùng cũng đã đến.
Ánh nắng dìu dịu lan toả khắp sân trường, khiến những giọt mồ hôi trên mỗi gương mặt học sinh đều phát sáng lấp lánh.
Tiết thể dục ngày hôm nay: con trai chơi bóng rổ, con gái chơi khúc côn cầu, ở hai phòng tập khác nhau và không gần nhau cho lắm. Vì vậy tôi không được gặp Sakura. Thế nhưng, đây lại là một cơ hội thuận lợi để tôi giúp Shirin.Shirin từng nói, những món đồ đó luôn ở trong cặp của Sakura, vì mỗi lần chị có ý kháng cự là cô lại lôi nó ra uy hiếp. Vì chiếc cặp đang ở trong lớp, tôi đành lẳng lặng trốn về. Ai cũng mải miết tập luyện, nhờ thế mà sự biến mất của tôi cũng không được nhiều người chú ý.
Theo tôi được biết, camera của cả trường bởi một số lỗi mà đã bị vô hiệu hoá, đây chính là cơ hội để tôi hành động. Thế nhưng tôi vẫn cảm thấy thấp thỏm, lo sợ. Lần đầu làm chuyện xấu cứ cảm thấy thế nào ấy? Tôi lén lút, quay trái quay phải nhìn xem có kẻ nào không, sau đó mới dám bước vào trong lớp - tâm lý chung của những kẻ trộm là rất sợ có người phát hiện.
Tôi chậm rãi tiến lại chỗ của Sakura và nhấc chiếc cặp màu trắng của cô lên.
“Phù... không sao, không sao cả...” Tôi tự trấn an mình, sau đó kéo khoá cặp ngoài. Hành động vô cùng chậm chạp, khó khăn. Tôi bắt đầu công việc tìm kiếm và lục lọi. Thế nhưng đã mất một lúc, tôi vẫn chẳng thấy thứ đang cần tìm đâu. Quái lạ! Chẳng lẽ là Shirin đã nói sai sao? Tôi để chiếc cặp trên bàn và kỹ lưỡng tìm lại lần nữa.
“Có phải là cậu đang tìm cái này?”
Tôi sững người, lùi lại phía sau vài bước, mặt nghệch ra, thần sắc hoàn toàn không ổn định vì sự xuất hiện quá đỗi đột ngột của Sakura. Cô đang cầm chiếc USB màu trắng trên tay, xoay xoay, mắt phi thẳng về phía tôi, ánh nhìn mang đậm phong thái băng lãnh.
.
----END CHAP 12 ----