Băng Tan

...
Mọi cảm xúc và hành động của tôi đều ngưng trệ, như một cỗ máy bị đình công. Tôi nín thở và hoàn toàn chú tâm vào những lời bác quản gia nói, cảm giác như chỉ cần bỏ sót ngoài tai một chữ, tôi sẽ không hiểu luôn toàn bộ cốt truyện.
“4 tuổi - độ tuổi chỉ biết ăn, ngủ và lắng nghe. Bất cứ chuyện đời gì đều không thể hiểu được - nhưng với Sakura thì lại khác. Cha con bé đã gửi nó ột giáo sư để hằng ngày nghe thuyết trình và học mọi thứ ở trình độ đại học một cách tử tế. Song song với đó, nó còn phải tập luyện…à ừm, kinh nghiệm cuộc sống…”
“Hả? Chỉ mới bốn tuổi mà cậu ấy đã liên thông đại học rồi á??” Hoặc là tôi đã nghe lầm.
“Ừ. Khó tin lắm phải không?”
“Vâng, đúng thế.” Tôi khẽ gật đầu. Chuyện này còn khó tin hơn cả việc có ai đó nói trên đời này có sự tồn tại của ma quỷ nữa kia. Đương nhiên đó là vẫn chưa tính khả năng cô là một thiên tài.
“IQ của con bé là 195. Giờ thì cậu hãy tin nó đi.”

“Hả??” Tin tức này quả là chấn động. So với Kim Ung Yong(*), cô chẳng thua là bao nhiêu cả. “Cậu ấy là người có IQ cao nhì thế giới ạ?”
“Anh trai nó 197 cơ...” Bác khẽ liếc nhìn thái độ shock toàn tập, miệng mở ra, mắt trợn tròn của tôi. Bộ nhà Sakura triệu tập toàn nhân tài hay sao thế? “Gì ạ??”
“Bác khi mới biết được cũng y chang như cháu hiện giờ thôi...À ừm...còn cả lão gia, cha của hai đứa trẻ nữa...ông ấy có IQ cao...”
“A~ vâng.” Tôi ngắt lời bác quản gia. Mặc dù biết làm thế là vô cùng bất lịch sự, nhưng Sakura có nói cha mẹ cậu ấy đều mất cả rồi, biết cũng chẳng để làm gì, lại khiến tai tôi trở nên lùng bùng hơn. Không vì chuyện này mà bác coi tôi là một đứa trẻ hư chứ nhỉ? “Cha Sakura bác ấy IQ cao thế mà đã mất, tiếc thật.”
“Hửm? ...” Bác ấy nhướn mày nhìn tôi một hồi rồi gặng hỏi. “Con bé nói với cháu thế sao?”
“Ơ...Vâng...” Tôi hơi khựng lại, nhưng cũng gật đầu. Thái độ của bác quản gia có cái gì đó rất không ổn...
“Ừ. Nếu con bé đã nói như thế...thì đúng là vậy...”
“Ý bác là ...?” Tôi nghiêng đầu khó hiểu. Lời bác ấy nói không hề tự nhiên một chút nào. Nó làm cho nghi ngờ của tôi được đẩy lên cao hơn.
“Cha Sakura đúng là đã mất. Dù có tồn tại đi chăng nữa, ông ta cũng chỉ là một linh hồn đói khát, đáng sợ và bị vấy bẩn bởi chất dịch nhầy đen đặc của tham vọng và tính chiếm hữu...”
“Huh?” Tôi chớp mắt vài ba cái. Có phải thông minh lây lan từ người này sang người khác hay không, mà khi ở gần những người kia, bác lại “sắc sảo” trong câu nói đến như vậy - bác càng nói tôi càng không hiểu !
“Cũng không có gì đâu.” Bác nói nhỏ với chất giọng khàn đục.

“Thế thì, từ khi nào Sakura lại trở nên lạnh lùng và tàn nhẫn đến như vậy?”
“Nó có lạnh lùng, có thờ ơ và bàng quan với mọi thứ, nhưng bác biết nó không thực sự tàn nhẫn.” Bác ném một cái nhíu mày không hài lòng, làm cho tôi cảm thấy mình vừa phạm phải một sai lầm lớn trong câu nói.
“Xin lỗi ạ, cháu không cố ý nói như thế.” Tôi lí nhí nhận ra lỗi của mình. “Chỉ vì sự việc gần đây mà cháu nghĩ cậu ấy là một con người tàn nhẫn. Có thể cháu đã hiểu lầm. Cháu muốn biết thêm về Sakura, mong bác có thể giúp đỡ cháu.” Nghĩ lại chuyện Sakura đã hành xử hết sức đáng sợ đối với chị Shirin, tôi bất chợt toát mồ hôi lạnh. Tôi đã nghĩ Sakura là một con người “tàn nhẫn”, ngoan độc suốt cả một tháng. Vì thế mà ngày hôm nay, cái từ ấy đã thốt lên từ miệng tôi.
“Ừ. Thật sự là cách hành xử của nó ở hiện tại có hơi tàn nhẫn hơn so với quá khứ. Nhưng tâm hồn nó không hề tàn nhẫn ở bất kì thời điểm nào, bác biết mà.”
“Vâng...” Có thể là vậy. Tôi không hiểu Sakura nên tôi cũng không dám phản bác câu nói ấy.
“Trong quá khứ, đối với những kẻ Sakura thực-sự-ghét, con bé chắc chắn sẽ chỉ gie…à... làm cho họ…ừ, đe doạ thôi. Nhưng bây giờ, hình như những người làm con bé không ưa một chút, nó cũng không giết ngay mà giữ lại hành hạ cho kẻ kia sống không bằng chết rồi thì phải.”
“Bác nói gì ạ?” Câu từ lung tung, chẳng hề rõ nghĩa. Và còn... “Giết?”

Quản gia ngưng lại nhìn tôi một lát, sau khùng khục bật cười. “Bác có nói thế sao? Haha~ già này lẫn thẫn mất rồi.”
Tôi cũng cười theo bác, nhưng ánh mắt đã lan tràn thêm mấy tia nghi hoặc. Tuy tôi không rành về cuộc sống trước kia của Sakura, cũng không rõ cô tài giỏi đến mức nào, nhưng tôi vẫn linh tính thấy điều gì đó không đúng ẩn hiện quanh lời nói của bác.
“…Và ở quá khứ, đứa nhỏ này còn hay cười rất tươi nữa. Đã lâu rồi bác không còn thấy nụ cười tươi tắn của nó.”
Tôi đã thấy. Duy nhất một lần - cái hôm mà cô nói một câu đầy ẩn ý: ‘Đừng làm tôi thất vọng’. Nhưng sau đó, tôi đã phụ mất nụ cười ấy của cô rồi.
“Từ khi nào thế ạ?”
...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận