...
Sau khi dạo một vòng nhà Sakura theo sự chỉ dẫn của bác quản gia, tôi đã có đôi chút “tự nhiên”, xem nhà cô như nhà của mình vậy. Hiện tại, tôi đang ngả lưng trên chiếc ghế sofa ngoài phòng khách, tay cầm bịch bỏng ngô và đang nhàn vãn xem một bộ phim viễn tưởng trên TV.
Nói là xem phim, nhưng thật ra tâm tình tôi bị chi phối hơn một nửa. Tôi đang suy nghĩ về câu chuyện mà bác quản gia Kyuuma đã kể ban sáng.
Chỉ trong cùng một ngày, tôi đã đón nhận rất nhiều sự thật về Sakura. Nào là chỉ số IQ, nào là cú sốc tâm lý, cái tuổi thơ quái đản, ai là kẻ Sakura chưa thể trả thù được và cả lời hứa giúp Sakura trở về như xưa của tôi nữa. Mọi thứ quá nhanh, nó cứ xoáy tít trong đầu tôi tạo thành một mớ bòng bong, không biết bao giờ mới có thể gỡ.
Tôi chưa bao giờ cảm thấy mình thấp bé đến như vậy, nhất là khi đối diện với một thiên tài như Sakura. Sở dĩ, tôi có cái vốn để tự tin và kiêu hãnh, thế nhưng, đem nó ra để so với cô thì chẳng đã là gì. Đáng lẽ từ hơn một tháng trước, khi trận đấu vòng thứ nhất cuộc khiêu chiến với Shirin diễn ra, tôi phải phát hiện Sakura là thiên tài mới đúng. Một người nằm trong top những học sinh trung học giỏi nhất Nhật Bản như Shirin cũng bại trận dưới tay cô, thật phi lý khi nghĩ cô chỉ là người bình thường.
Chả trách tại sao cô luôn miệng nói tôi ngốc.
Có lẽ ở hiện tại, tôi sẽ không đủ can đảm đứng trước gương, tự khen mình handsome và thông minh như mọi khi được nữa rồi. (=)))
“Cậu về rồi à ~” Cánh cửa khẽ mở ra, trước khi tôi thấy được gương mặt Sakura trong bộ đồng phục áo trắng váy caro đen xinh xắn.
Bắt gặp tôi đang chễm chệ trên sofa, hai tay sải dài vịn vào thành ghế phía sau, Sakura nheo mắt. “Cậu có thật là bị thương không thế?”
“Cậu cũng kiểm chứng rồi mà~” Chúng tôi đã nói chuyện với nhau bằng-ánh-mắt như thế này, khi bác quản gia đến và cho hai chúng tôi xem nội dung lạ trên màn hình máy tính. Và hôm nay, Sakura lại lặp lại.
Ban đầu, vết thương của tôi đã nhói lên một chập vì sự tiếp xúc giữa lưng với thành ghế. Nhưng rất nhanh sau đó, nó đã dịu đi, một phần vì sofa êm, phần còn lại là vết thương trên lưng tôi đã có chuyển biến theo chiều hướng tốt.
Sakura chỉ ném cho tôi một màn lườm xéo rồi đi thẳng lên phòng. Hy vọng rằng, cô sẽ không nhận ra được điều gì đó thay đổi từ căn phòng của mình. Mà cũng chẳng có gì thay đổi cả, tôi chỉ bước vào đó, cầm khung hình lên tay một lúc thôi. Không thể có chuyện, cô chỉ thẳng vào mặt tôi và nói, khung hình đã bị xê dịch bao nhiêu cm được.
Khoảng 5’ sau, vẫn chưa thấy bóng dáng Sakura xuất hiện ở đuôi cầu thang, tôi nhíu nhíu mày lạ lẫm. Thay một bộ đồ cũng không cần lâu như thế, nghĩ rồi tôi đặt bịch bỏng ngô sang một bên, thẳng lưng đứng dậy, chậm rãi hướng phòng cô mà tiến.
Sau khi đẩy cửa bước vào, tôi há hốc mồm ngạc nhiên với một màn xuân tình trước mặt. Sakura đang trong tư thế phòng thủ, ánh mắt phóng thẳng đến tôi, phảng phất tia thoảng thốt rúng động. Đôi tay kia vẫn đang nắm chặt chiếc áo phông, che chắn những phần đáng để che chắn.
“Tớ là cái gì cũng chưa nhìn thấy!” Sau khi nhìn chằm chằm vào thân thể ấy, tôi liến thoắng, nhưng người cứ đứng nghệch ra đó. Dường như, đầu óc tôi lúc này không có bất kì một phản xạ nào.
“Lưu manh!” Sakura bối rối đỏ mặt, tựa hồ có thể búng ra máu ngay lập tức. Là lần đầu tiên thấy biểu hiện này của cô, tôi lại tiếp tục rơi vào trạng thái ngẩn người, chân như bị chôn tại chỗ.
“Cút ra ngoài!”
Đến khi Sakura gào lên, tôi mới có thể lúng túng định thần trở lại, nhận ra tình cảnh hiện tại khá là kì cục, tôi liền thẳng một mạch bước ra ngoài. Bị đóng sầm một tiếng, cánh cửa tựa như muốn bung ra khỏi bản lề.
Tôi dựa cả người vào chiếc cửa, đầu hơi ngửa lên thở dốc. Nhất định là tôi đã thấy… “cái gì đó” trước khi cái áo vù bay ngăn cản tầm mắt tôi. Ây! Tôi lắc lắc đầu mấy cái, với mục đích làm cho những hình ảnh phong phú lập tức văng ra khỏi đầu.
Chỉ vài giây sau khi tôi bị tống cổ ra khỏi phòng, cánh cửa lần nữa được bật mở. Tôi vì mất đi điểm tựa nên ngã chúi vào trong. Chẳng ngờ đâu, tôi vô tình đẩy theo Sakura ngã nhào xuống. Thứ mà môi tôi tiếp xúc là chiếc cổ trắng ngần của cô.
Vết thương trên lưng âm ỉ thành từng trận. Nhưng ngoài sự đau đớn, tôi còn mang trong người một cảm xúc khác. Tôi bất động, đôi gò má ngày càng ửng hồng. Sakura không phải ngoại lệ, cái khuôn mặt luôn đóng băng nay lại đỏ như đã được nung nấu, rõ là rất tức cười, mà cũng rất đáng yêu.
“Cút ra khỏi người tôi ngay.” Sakura cắn môi nhịn nhịn, tuy nhiên, thanh âm vẫn lạnh nhạt như cũ, hoàn toàn không thể nào đánh đồng cùng với gương mặt mặt trời kia. Có lẽ cô đã thẹn quá hoá giận rồi.
....