...
“Cút ra khỏi người tôi ngay.” Sakura cắn môi nhịn nhịn, tuy nhiên, thanh âm vẫn lạnh nhạt như cũ, hoàn toàn không thể nào đánh đồng cùng với gương mặt mặt trời kia. Có lẽ cô đã thẹn quá hoá giận rồi.
Tôi cố nặn ra một nụ cười, người không hề nhúc nhích di chuyển. “Xin lỗi Sakura, đừng giận nhé. vì tớ thấy cậu thay đồ lâu quá, không nghĩ 5’ vẫn chưa xong... nên mới xông thẳng vào như vậy.” Có lẽ trước khi thay đồ, Sakura đã làm gì đó nên mới mất nhiều thời gian.
“Rõ ràng là,” Sakura cắn môi. Trông cô trẻ con đáng yêu như thế này, tôi thậm chí còn nghi ngờ đến lời nhận định cô là thiên tài máu lạnh từ miệng quản gia. “cậu cố tình ăn đậu hủ của tôi.”
Tôi không phản bác, vì ban đầu chỉ là vô tình chiếm tiện nghi, nhưng lúc sau đã trở thành cố ý ăn đậu hủ. Tôi nhìn sâu vào trong đôi mắt cô, không biết nên mở miệng nói sao cho phải. ‘Tớ sẽ chịu trách nhiệm với cậu.’ hoặc ‘cái lớp áo của cậu thật vướng víu, tớ thật muốn xé nó ngay bây giờ’, ‘tớ không những muốn ăn đậu hủ của cậu, mà còn muốn ăn luôn cậu.’, hay ‘tớ rất rất muốn cùng cậu làm cái chuyện đó, Sakura, đáp ứng tớ nhé?’, nói như thế nào cho phù hợp nhỉ?
Quyết định của tôi, là câm lặng.
“Mau chóng buông, nếu không, tôi giết cậu.” Tông giọng của Sakura đã nhuốm chút màu lạnh, khuôn mặt không còn ửng đỏ như trước nữa.
Trạng thái của Sakura cũng thật lạ. Theo tôi biết, người Mỹ thường rất thoải mái về khoảng cách nam nữ như thế này, nhất là trong những bộ phim mà tôi xem. Còn Sakura? Cô cũng là một người Mỹ lai, và thích ứng với văn hoá phương Tây từ nhỏ cơ mà. Đáng lẽ ra cô phải gần tôi hơn một chút - gần hơn lúc nãy hoặc lúc này, ví dụ như khi chào hỏi, tạm biệt sẽ có thêm những nụ hôn, đại loại vậy. Nhưng tại sao cô lại có những “hội chứng” của một nàng tiểu bạch thỏ ngây thơ trên tình trường như vậy?
Tôi hôn chụt vào cái vị trí ban nãy trên cổ Sakura lần nữa, làm cho cô co người lại theo phản xạ. Bộ dạng như mèo con ướt nước ấy của cô phi thường khiến tôi hài lòng. Sau đó, tôi lật người sang một bên, không phải là sợ hãi lời đe doạ kia, mà bản thân tôi chủ động muốn kết thúc trò đùa này. Nếu tiếp tục làm tới, tôi nghĩ mình sẽ không thể nào tự chủ được.
Kì thực, tôi cũng cảm thấy suy nghĩ về tình bạn tương lai của mình ít nhiều có chuyển biến. Có ai lại nghĩ đến cùng “bạn thân” của mình lên giường như tôi chăng? A, hay vì tôi thật sự lưu manh đến vậy??
Ánh mắt nhạy bén quan sát kia, hy vọng sẽ không thấu một ổ tâm tư đen tối của tôi, nếu không chỉ e tôi đã được đem ra chém vạn nhát từ lúc nào kia.
Không ổn rồi, bản chất của tôi thật sự xuống cấp thê thảm. Đã xem là bạn thân thì không nên gieo trong đầu một loại toan tính nào khác. Từ này về sau, tôi nhất định sẽ đối xử với cô thật tốt, như với một người bạn thân thực thụ vậy.
Sakura sau cùng đã đi ra khỏi phòng, tâm trạng trông không được tốt cho lắm. Có thể do cô đang bận tâm đến chuyện bất ngờ xảy ra lúc nãy. Nghĩ được như thế, lòng tôi sinh ra một cảm giác vô cùng có lỗi.
“Tớ xin lỗi.” Tôi bám theo Sakura, khi đã đến phòng khách phía dưới, tôi cất giọng nhỏ nhỏ, thịnh trọng xin lỗi. Nhìn cô tức giận hay đỏ mặt, thật sự rất thú vị, nhưng nhìn cô luân trầm như vậy, tôi là không thể chịu đựng cho xong.
“Cậu vào phòng tôi phải không?” Sakura hắng hắng giọng hỏi, mục đích chính là nhanh chóng lảng đi đề tài ngượng ngập kia.
“Ơ~ ừ, một chút.” Giấu giếm với một thiên tài IQ 195 như Sakura không phải là cách hay. Tôi cũng rất quang minh chính đại, không hành tung mờ ám gì để đi giấu cô cả. “Sao cậu biết?”
“Hừm... Khung hình trên bàn tôi đã bị xê dịch 10cm. Không lý nào bác quản gia lại thiếu cẩn trọng như vậy được.”
“Hửm?” Tôi méo mỏ, chẳng ngờ được trường hợp đầu tiên mà mình loại ra lại đúng như thế. Sakura hay những thiên tài khác đều kỹ tính thế ư ?
Sakura dứt khoát, ánh mắt như hận không thể một ngụm nuốt chửng tôi, giọng điệu chẳng khác nào ép cung người khác cả. “Nói. Cậu làm gì trong phòng tôi?”
“Hơ~ không làm gì cả.” Tôi giơ hai tay lên đầu như rằng đang bị cô đe doạ bằng súng. “Tớ chỉ ghé qua 2 phút xem bức hình rồi đi ra ngoài ngay sau đó thôi.” Thực chất, tôi cùng bác quản gia đã ngồi gần cả tiếng đồng hồ trong phòng cô để trò chuyện ấy chứ.
Sakura nhìn thẳng vào mắt tôi, kiểm chứng rằng những gì tôi nói là đúng hay sai sự thật. Sau đó cô nhanh chóng cụp mi xuống, có lẽ việc “kiểm tra” đã xong.
Theo trí tưởng tượng của tôi thì cô có siêu năng lực đọc được suy nghĩ của người khác qua ánh mắt. Thực tế thì... cũng gần như là thế. Vì ánh mắt không biết nói dối, những con người tinh tế, nếu để ý kĩ đều có thể nhận ra rằng đối phương có đang nói đúng sự thật hay không, như cô vậy.
Còn tôi thì không thể...Tôi không thể đọc được suy nghĩ qua ánh mắt của cô.
“Người con trai trong hình là ai thế?” Tôi cố ý hỏi, vờ như cuộc đối thoại giữa tôi và bác quản gia không hề tồn tại.
“...Một người tôi đã từng thân thiết, trong quá khứ.” Sakua chưng ra bộ mặt rất dửng dưng. Nhưng ánh mắt cô lại che dấu cảm xúc phức tạp, hoàn toàn trái ngược với bộ mặt ấy.
“Trong quá khứ?” Lời Sakura nói khác hẳn với cách trả lời của bác quản gia. Bác nói đây là anh trai của cô. Nhưng sao cô lại...
Bây giờ tôi mới lưu ý đến một vấn đề. Nếu cha mẹ mất, hai anh em phải cùng sống với nhau để chia sẻ việc gia đình, không lý nào lại mỗi người một nơi như thế được!
Hay là anh trai cô ấy cũng đã mất nhỉ?
“Ừ.” Sakura nắm lấy một ít bỏng ngô ở cái túi trên tay tôi, cho cả vào miệng, mắt thì nhìn vào cái TV với bộ phim ban nãy tôi đang xem giữa chừng. Tôi còn nghĩ rằng cô không thích xem một bộ phim nào nữa kia. “Hiện tại tôi chẳng còn ai thân thiết.”
‘Không phải, cậu còn có tớ mà’ chính là lời tôi muốn nói ra để an ủi sự cô độc trong Sakura. Nhưng câu từ chưa vuột khỏi miệng đã hoàn toàn bị trôi ngược xuống khi tôi nghĩ đến ánh nhìn sắc lạnh của cô sau khi nói ra.
“Vậy cậu muốn có ai đó thân thiết không?”
Mất vài giây để Sakura nhìn tôi thay vì nhìn chiếc TV. “Không.” Cô chậm rãi nói. “Như thế sẽ làm mọi chuyện rắc rối hơn.”
“Rắc rối?” Trong khi tôi nhíu mày nhìn Sakura tìm một lời giải cụ thể hơn, cô chỉ đáp lại là một cái nhún vai, sau đó không quan tâm gì đến tôi nữa. Tôi nghĩ rằng việc có người thân sẽ tốt hơn nhiều nếu cứ ở một mình mãi như vậy. Rắc rối ư? Cô ấy muốn nói là những mối quan hệ sẽ rất phức tạp và sẽ không tốt khi dính líu đến chuyện không phải của bản thân đấy hả?
Quan điểm của cô là như thế sao?
“Ngốc nghếch.”
“Hửm?”
“Cậu sát thủ ấy thật ngốc nghếch.” Sakura nhếch môi nhìn tôi trong khi miệng vẫn đang tỏm tẻm nhai bỏng ngô. Vừa cười vừa nhai thế này trông cô thật dị đi. “Giữa mạng sống của người yêu và bản thân, hắn ta lại đi chọn người yêu để mình phải chết. Như thế sẽ chẳng giải quyết được vấn đề gì.”
“Ơhơ ~” Tôi vỡ lẽ. Hoá ra là cô đang bình luận cho bộ phim mà chúng tôi đang xem. “Cái đó gọi là sự hy sinh.”
“Không. Đó là lố bịch, ngu ngốc.” Cười chép miệng. “Nếu là tôi, tôi nhất định sẽ chọn bản thân.”
“Ừ ừ ~” Tôi cũng chẳng muốn tranh cãi với cô về mấy cái chuyện vặt vãnh như thế này.
“Đổi phim khác.”
“Ờ ờ~”
...
..
...