...
Ngày hẹn với kẻ bí ẩn kia cuối cùng cũng đã đến.
Một nỗi lo lắng khó tả đang dâng lên trong lòng tôi. Cũng phải thôi, hành tung bí ẩn thường rất nguy hiểm. Nhất là khi tôi đang bị thương, và cô là con gái, nếu gặp chuyện bất trắc thì khó mà xoay xở.
“Không đi nữa.” Sakura đột nhiên nói, trong khi tôi còn đang loay hoay xỏ chiếc giày sneaker mới vào chân. Tôi dừng ngay mọi động tác sau đó.
“Gì cơ?” Tôi sẽ không ngạc nhiên nếu như Sakura nói điều này từ ngày hôm kia. Sao cô lại đổi ý nhanh như thế vậy nhỉ? “Mọi thứ đã chuẩn bị hết rồi mà?” Thực chất là ngoài tinh thần ra thì chẳng có thứ gì để cần phải chuẩn bị cả.
“Tôi cảm thấy không được khoẻ.” Sakura day day thái dương, nói với giọng đầy mệt mỏi. Quái lạ! Ban nãy tôi còn thấy cô khoẻ như vâm!
“Ừ~” Nhẹ nhàng rút chiếc giày và đặt nó lên kệ, tôi trở vào trong cùng cô. Quyết định không ở tôi thì có muốn ý kiến gì cũng không được. Như vậy cũng tốt, chủ ý ban đầu của tôi là không muốn đi để tránh khỏi sự nguy hiểm có thể gặp phải.
...7h59’30”, có lẽ tên đó đã đến chỗ hẹn. Chỉ một chốc nữa thôi, hắn ta sẽ tức anh ách khi biết mình bị chúng tôi cho “leo cây”. Tôi thầm cười tinh quái, có lẽ trông bộ mặt nhăn nhó vì tức giận của hắn sẽ thú vị lắm đây. Nhưng, như thế đồng nghĩa với việc chúng tôi đã chọc giận hắn. Hắn sẽ làm gì tiếp theo? Tôi bắt đầu lập nên những giả tưởng: Bắt cóc chúng tôi, treo trên chảo lửa, chờ đến lúc hắn đói sẽ nướng chín hai đứa để làm một bữa tối vô cùng hoành tráng ình. Không, có khi hắn còn chia chác cho đồng đội mỗi “người” một miếng.
Có lẽ tôi đã bị ám ảnh bởi mấy tên yêu quái trong phim viễn tưởng mất rồi.
*Kính coong!*
Tiếng chuông cửa vang lên, tôi cảm thấy lạ lẫm, nát óc cũng không thể nghĩ ra ai sẽ đến thăm Sakura vào giờ này.
“Đến rồi.” Sakura ngã lưng lên chiếc ghế sofa trắng, nhoẻn miệng cười giảo hoạt. “Quản gia Kyuuma, mở cửa giúp tôi.”
“Vâng, thưa tiểu thư.”
Ai đến? Đến gì? Chẳng lẽ là cái tên đã quấy phá Sakura tuần vừa rồi sao? Không thể nào đâu...đáng lẽ hắn ta đang ở hồ Phyllo mới đúng...
Tôi nín thở nhìn chằm chằm vào cánh cửa chính. Ngay sau đó không lâu, hắn xuất hiện. Không...là một cái bóng xuất hiện...
“Yaaaaaaa
bé Cherrrr yêu dấu!!” Tôi chỉ kịp thấy cái bóng của hắn vụt qua, rồi ôm chầm lấy Sakura đang ngồi bất động trên ghế. “Nhớ quá!!”
Ngay sau đó, hắn hôn chụt lên má cô, mỗi bên một cái, rồi lên môi. Ấy vậy mà Sakura vẫn không đẩy hắn ra hay lấy làm tức giận như đối với tôi dạo bữa. Tại sao Sakura lại ngồi im cho hắn ta muốn làm gì thì làm thế chứ??
“Cậu là ai?” Chạy lại tách hai cái con người đang dính nhau như sam kia ra, tôi cáu bẳn hỏi. Họ coi tôi không hề tồn tại vậy.
Hắn không xem câu hỏi của tôi đáng một kí lô nào, chỉ lườm xéo một cái như muốn ăn tươi nuốt sống tôi. Tôi khẽ rùng mình. Đây là cái người đã gửi thông điệp khó hiểu cho cô suốt tuần vừa rồi sao?
Cho đến bây giờ, tôi mới có thể trông thấy gương mặt hắn rõ ràng hơn. Phòng khách của nhà Sakura đủ độ sáng để tôi có thể nhận xét hắn - một con người khá điển trai với làn da trắng nõn, mái tóc màu nâu hạt dẻ cũng được đánh rối công phu giống như tóc của tôi, mắt hơi tròn và đôi lông mi cong vút như con gái vậy. Chưa kể đến cặp má bánh bao phúng phính của hắn ta. Nếu xếp hắn trong một đội hình vừa nam vừa nữ bất kì, chắc chắn hắn sẽ điển trai nhất trong số nam, dễ thương nhất trong số nữ.
Nhưng hắn còn lâu mới có thể so sánh được với tôi, không phải ba hoa hay khoác lác gì cả. Rõ ràng là không dễ gì để tôi tự dưng nhận được biệt danh Hoàng tử mặt trời và được cả đất nước Mặt trời mọc yêu mến.
“Tôi là Sakura. Và là bạn của cậu.” Sakura trầm trầm cất giọng.
“À, Sakura!” Hắn cười hì hì, một giây sau, hắn lập tức đanh mặt lại. Tôi hãi kinh nhìn hắn, cái trạng thái biểu hiện kia như được lập trình trên máy tính, nhấp chuột một cái, biểu cảm ngay lập tức thay đổi. Thật quá đáng nể! “Cậu vừa mới xa tớ vài tháng mà đã có bạn trai rồi sao?” Hắn dùng gương mặt hỏi tội để nói chuyện với cô.
“Bạn trai?” Tôi há hốc mồm nhìn trân trân cái kẻ vẫn đang cố ôm cứng ngắt Sakura kia. “Tôi không phải.”
“Không phải thì cớ gì hai người lại xxx nhau trên giường thế hả?” Hắn đứng dậy nạt lại tôi.
Tôi có một chút mừng vì cuối cùng hắn cũng chịu “thả” cô ra. Nhưng câu hỏi của hắn khiến tôi bạnh họng ngay lập tức sau đó. “Cậu nói quái gì thế hả??...” xxx nhau?
“Còn sai sao? Chẳng phải cậu đã nằm trên, cô ấy nằm dưới, hai người rất rất thân mật trên giường, đang chuẩn bị ột cuộc hoan ái, nhưng bị quản gia Kyuuma cắt giữa chừng đó sao??”
“Hiểu lầ…”
Tôi còn chưa hoàn thành xong lời giải thích, cô đã chen ngang. “Vậy là cậu đã thấy?” Cuối cùng Sakura cũng chịu mở miệng. Tốt nhất là cô ấy nên thanh minh một tiếng về mối quan hệ của chúng tôi.
“Ờ. Vô tình thôi, qua webcam lúc bác Kyuuma đem máy tính vào phòng cậu ý.” Hắn dẩu môi nhìn Sakura và tôi, sau nhắm tịt mắt lại, hai tay thành khẩn chắp vào nhau, miệng lầm bầm. “Ôi cảm ơn Chúa, cảm ơn bác Kyuuma, cảm ơn, cảm ơn đã cản bọn họ lại.”
Tôi dùng tay đập cái đét vào trán mình, hòng đuổi kịp suy nghĩ hấp tấp vội vã của kẻ con trai này.
“Cậu thôi cái kiểu xâm phạm đời tư người khác, dựa vào cái nghề của cậu đi.” Cô nguýt hắn, trước khi tôi kịp nói ‘không phải như thế đâu’. Thôi thì để cô giải thích chuyện này vậy.
“Hi~ Cậu đã nói là “nghề” của tớ, vậy thì sao tớ bỏ được nhỉ?” Hắn lè lưỡi cười huề, nháy mắt tinh nghịch với cô.
“Ít nhất thì trừ tôi ra.” Sakura nhíu mày ngao ngán. Trong một khắc, tôi đã tưởng rằng cô sẽ thở dài - cái trạng thái mà tôi chưa bao giờ thấy xuất hiện trên gương mặt cô.
“Tớ chỉ muốn xem chừng và bảo vệ cậu thôi. Khi thấy cậu bị cậu ta” chỉ tay vào mặt tôi “ăn đậu hủ, tớ thấy tức thay cho cậu nên mới “gửi thư” gợi ý rồi tức tốc bay qua đây, mặc cho chưa thích nghi với múi giờ bên này. Tất cả để bảo vệ cậu á. Nhỡ cậu ta” lại chỉ tay vào mặt tôi “là người xấu thì sao?”
“Không ai cầnnn!” Tôi và cô đồng thanh, làm cho hắn giật bắn mình.
Tôi và cô cùng quay sang nhìn nhau, rồi cùng hắng giọng. Tôi không hiểu vì sao người băng lãnh như cô cũng mang chung thái độ giống như mình. Hay cô chỉ ‘bộc lộ cảm xúc’ khi ở cạnh cái kẻ lạ mặt ấy...?
...