...
“Không ai cầnnn!” Tôi và cô đồng thanh, làm cho hắn giật bắn mình.
Tôi và cô cùng quay sang nhìn nhau, rồi cùng hắng giọng. Tôi không hiểu vì sao người băng lãnh như cô cũng mang chung thái độ giống như mình. Hay cô chỉ ‘bộc lộ cảm xúc’ khi ở cạnh cái kẻ lạ mặt ấy...?
Mà kẻ lạ mặt ấy là ai?
“Cậu là ai thế?” Tôi cam đoan, lần này hắn lơ câu hỏi của tôi nữa, nhất định hắn sẽ lãnh trọn một cú đấm từ tôi.
“Keith. Tên Nhật là Saito Suichi. Bạn của Sakura.” Hắn dửng dưng trả lời. “Cậu muốn gọi là gì cũng được.”
Cũng khá may cho hắn ta đấy.
“Sakura, bạn cậu á?” Tôi quay lại nhìn cô với cái nhíu mày mang đầy ẩn ý. “Sao cậu bảo mình không có bạn?”
Tôi còn nhớ như in lời cô ấy nói: ‘Tôi đã không có bạn, sau này cũng thế’. Nhưng bây giờ, hắn ta xuất hiện, bảo là bạn của cô, rõ ràng là không hợp lý.
“Cậu nói như thế à?” Cả hắn và tôi đều quay lại nhìn kẻ đang tỏ ra rất đỗi bình thường kia.
“Phải. Tôi không có bạn.” Sakura cười nhạt. Trong nụ cười ấy, tôi phát hiện có một chút gì đó gọi là gượng gạo. “Còn Keith, cậu chỉ là bạn của White Cherry thôi, không liên quan gì đến Kobayashi Sakura tôi.”
“Cậu...” Hắn cụp mi xuống đầy buồn bã, thái độ hoạt bát, vui vẻ và lanh lẹ khi nãy đã biến mất như chưa bao giờ tồn tại vậy.
White Cherry là ai?
Không khí bỗng trầm xuống một cách lạ thường, khiến tôi khẽ rùng mình một cái, cảm giác như nhiệt độ trong phòng đã giảm xuống đến âm độ vậy. Tôi không biết hiện giờ hai người ngồi trước mặt tôi đang nghĩ những gì, mà trông u uất như sương mù buổi sớm. Và tôi chắc chắn rằng, tôi không thể đọc suy nghĩ của họ, cũng như biết được câu trả lời vì sao mà họ đều trở nên như thế.
Cả ba đã im lặng như vậy trong gần 2 phút.
“Tại sao cậu lại ở đây?” Tôi quay sang hỏi Saito để giải đáp thắc mắc ban đầu của mình, cũng là để thay đổi không khí.
“Tôi đã nói ngay từ đâu là tôi phải xuất hiện ở đây do thấy hai người đang...”
“Ý tôi không phải vậy.” Tôi cắt đứt lời nói của hắn ta. Không phải vì tôi bất lịch sự, mà do tôi không muốn nhắc đến vấn đề tế nhị kia. Rõ ràng hắn hiểu sai câu hỏi của tôi rồi. “Đáng lẽ giờ này cậu phải ở phía tây bờ hồ Phyllo mới đúng chứ, sao cậu lại xuất hiện trong nhà Sakura vào giờ hẹn?”
“Phía tây bờ hồ Phyllo?” Hắn ta đảo mắt nhìn tôi. “Tại sao tôi phải ở đó? Và đó là nơi quái quỷ nào thế?”
Tôi khá ngạc nhiên trước câu hỏi của anh bạn này. Hắn ta tỏ ra không biết gì về địa điểm gặp mặt, nhưng trong mật thư rõ ràng đã nói như thế mà. Hay là tôi và Sakura đã giải sai đáp án?
Tôi quay sang Sakura để tìm một nút gỡ rối. Cô có nhìn ngược về phía tôi, nhưng nhanh chóng lơ đễnh đi nơi khác ngay sau đó.
Cũng như bao lần, tôi chẳng thể nào hiểu được suy nghĩ của cô.
“Địa điểm không phải là 8h, tối nay ở phía tây bờ hồ Phyllo à?” Cái chính tôi quan tâm hiện giờ là thắc mắc của mình, chứ không phải thái độ lơ đễnh của cô.
“8h tối nay thì đúng rồi.” Hắn vẫn còn khá ngạc nhiên. “Nhưng tại sao lại là hồ Phyllo?”
“Vì ở đó có nhiều hoa quỳnh.” Tôi cẩn trọng trả lời. Đúng là bác quản gia Kyuuma đã từng nói ở đó có rất nhiều hoa quỳnh, ngược lại, ở nhà cô chẳng có bông nào cả.
Ngẫm lại thì có vẻ như, địa điểm có nhiều hay ít hoa quỳnh dường như không khả quan cho lắm.
“Cậu...” Hắn hình như đã ngụ ra được điều gì đó, nhanh chóng quay phắt sang Sakura hỏi. “...cũng biết lời giải là ở nhà cậu mà, phải không?”
Tuy nhiên, Sakura chưa muốn trả lời vội. Tôi và hắn nhìn theo bóng dáng cô đang từng bước tiến về phía căn bếp, nơi có chứa một cái tủ lạnh, chỉ cách chỗ chúng tôi ngồi hơn chục bước chân.
“Soda nhé.” Sakura lôi trong tủ lạnh ba lon soda, ném cho cả tôi và Saito mỗi người một lon. Có vẻ như cô không muốn trả lời luôn câu hỏi của hắn vậy.
“Vì thế nên cậu mới bảo là mình bị mệt và không muốn ra khỏi nhà, cậu biết trước thật ư?” Và sau khi Saito bấm chuông, Sakura còn có nói một câu ‘đến rồi’. Rõ mười mươi là cô đã biết việc này từ trước.
Cớ gì lại không nói cho tôi nghe?
“Không sai.” Sakura bình thản khui lon soda và trả lời. Sự bình thản ấy đã khiến sự khó chịu trong lòng tôi được dịp trồi lên mạnh mẽ.
“Haha~ Tớ biết là cậu sẽ hiểu mà.” Hắn cáu kỉnh, sau đó quay sang nhìn tôi. “Cậu thử nhớ lại nội dung dòng chữ và giải lại xem.”
“Dưới ánh trăng tròn vành vạnh, trước mặt hai kẻ phàm trần, Nữ hoàng bóng đêm bắt đầu khoe sắc trắng tinh khiết và đẹp đẽ.” Tôi đọc lại đoạn nội dung và bắt đầu giải thích. “‘Dưới ánh trăng tròn vành vạnh’ muốn nói đến thời gian rằm, là ngày hôm nay. Thời gian ‘nữ hoàng bóng đêm’ nở thường - hay được mặc định - là 8h. Địa điểm ‘nữ hoàng bóng đêm’ mọc là phía tây bờ hồ Phyllo. Còn ‘Trước mặt hai kẻ phàm trần’ là ý muốn nói đến hoa nở trước mặt cậu và Sakura, hay nói cách khác, cậu muốn gặp mặt cô ấy nơi hoa nở?”
“Hơ~ cậu sai rồi. Tôi thậm chí còn không biết bờ hồ Phyllo nằm ở chỗ nào kia.” Hắn nhíu mày và cười đậm chất mỉa mai. “Nữ hoàng bóng đêm có hai nghĩa - Về thời gian thì ‘Nữ hoàng bóng đêm’ chính là hoa quỳnh. Còn về địa điểm, ‘Nữ hoàng bóng đêm’ không phải là hoa quỳnh nữa mà là...ứm!”
Hắn ta đang nói giữa chừng, lập tức bị Sakura thục một cú thật mạnh vào bụng. Trông theo hành động khả nghi của cô, tôi thâm trầm cố ép não bộ nặn ra một thứ giả thuyết hợp lý nhất.
“Cậu nói nhiều quá rồi.” Sakura liếc xéo Saito, hắn chỉ nhăn mặt, rồi lè lưỡi cười cười vô tội.
Tôi cố gắng hoàn thành nốt câu còn lại mà Saito đang nói giữa chừng. Về địa điểm, ‘nữ hoàng bóng đêm’ không phải là muốn nói đến hoa quỳnh, chẳng lẽ là muốn nói đến người mang tên ‘Nữ hoàng bóng đêm’ sao? Cũng có người tên như thế nữa à?
Nhưng rồi, hình ảnh kẻ lạ mặt với tấm áo choàng đen phất phơ bay trên bức tường đột nhiên loé lên trong đầu tôi. Liệu hắn có liên quan gì đến hai người trước mặt đây không nhỉ?
Aiz, tôi quên mất. Áo choàng chỉ là sản phẩm tưởng tượng của tôi thôi...tưởng tượng thôi...
Không đúng...
Hay là hắn đang muốn nói đến nhà của Nữ hoàng bóng đêm?
“Sakura~ Saito nói địa điểm là nhà của cậu ư ...?” Thanh quản nghẹn lại, khiến giọng nói của tôi run run. Tôi không dám tin vào sự thật mình vừa nhận ra. “Cậu... là Nữ hoàng bóng đêm sao?”
Đọc mã mật thư lại từ đầu, tôi sẽ có: ‘Trước mặt hai kẻ phàm trần’ cũng có thể được hiểu là, trước mặt tôi và Saito. Như vậy, ‘Nữ hoàng bóng đêm’ sẽ ám chỉ đến cô - người đang đứng ‘trước mặt’ chúng tôi.
“Cậu nói gì thế?” Sakura hớp một ngụm Soda và cười nhếch miệng. “Cậu lại mơ ngủ nữa hả?”
“Không có. Nhà của Nữ hoàng bóng đêm chính là nhà cậu. Và cậu chính là Nữ hoàng bóng đêm...” Sakura chính là Áo choàng đã cứu tôi hôm kia, tôi thật sự rất choáng ngợp trước suy nghĩ của mình.
....
..