...
Có lẽ, ngoài gương mặt baby với đôi má phúng phính và lúm đồng tiền ra thì, chẳng có điểm gì bất thường chứng minh hắn có vấn đề về giới tính cả. Điều này càng rõ khi hắn nói yêu Sakura trước mặt tôi.
“Cậu không thể cướp được.” Tôi cảm thấy mặt mình nóng ran, khi thấy hắn há hốc miệng nhìn tôi. “Ý tôi là Sakura không phải của tôi để cậu có thể cướp.”
Lần này, hắn vẫn cố tình không hiểu nữa, nhất định tôi sẽ mặc kệ, hắn muốn nghĩ như thế nào cũng được.
“Dĩ nhiên Sakura không phải của cậu, cậu ấy là của cậu ấy thôi.” Saito vờ vịt không hiểu ý nghĩa cậu nói của tôi, cằm hắn chọn đầu cô làm điểm tựa.
“Ừ. Và đương nhiên cậu ấy không phải của cậu, Saito Suichi. Vậy tại sao cậu lại ôm Sakura như một con gấu bông cỡ lớn thế kia?”
“Cậu đang ghen đấy à?” Hắn giương đôi mắt trong veo nhìn tôi, lông mày khẽ nhếch lên, miệng cười để lộ hai lúm đồng tiền. Có lẽ trong mắt người khác, đó sẽ là đáng yêu, nhưng trong mắt tôi, hắn không hề đáng yêu tí nào. Ngược lại, tôi chỉ muốn đấm hắn thật đau để cái nụ cười chế giễu ấy biến mất đi.
“Tôi không hề.” Thật khó khăn để đặt một tên gọi cho cảm xúc của tôi hiện giờ. Có điều, đó không là ghen, không thể là ghen như hắn nói. Tôi chỉ biết rằng bản thân cảm thấy rất nôn nao, khó chịu khi nhìn thấy cảnh này. Thậm chí tôi chỉ muốn ném vỡ hay xé rách một cái gì đó để thấy nhẹ lòng hơn.
Tôi không hề thích cảnh mình đang nhìn thấy, một, chút, nào.
“Có! Cậu có ghen.”
“Đã bảo là không.”
“Tôi cần thở.” Đúng lúc Saito định nói gì đó tiếp theo, cô ngóc đầu lên thoát khỏi lồng ngực của hắn, sau đó đảo mắt nhìn về phía tôi. “Cậu ta đã tin vô điều kiện. Và giờ cậu có thể thôi trò lừa phỉnh ấy được rồi.”
“Gì??” Mất 1s để tôi tiếp nhận sự thật, rằng nãy giờ hắn ta chỉ đang lừa tôi. Tôi có thể cảm nhận được cơn phẫn nộ đang cuộn trào trong lòng mình.
“Không đâu! Tôi nói thật đấy.” Hắn nhìn tôi và cúi xuống giáp mặt với Sakura. “Tớ muốn ôm hôn Sakura mãi như thế này thôi.”
“Đủ rồi!” Tôi gào ầm lên. Nếu như các phòng không cách âm với nhau thì tôi nghĩ tất cả mọi người giúp việc trong nhà sẽ giật mình và thức dậy. “Tôi sẽ không thể sống gần một kẻ thích pha trò, cho đến lúc tôi nhận ra cậu ta khi nào nói thật khi nào nói đùa. Tôi về phòng đây!”
Cắn môi dưới để chống chế sự căm phẫn đang chực trào, tôi bước xuống giường và lướt qua hai người họ. Tên Saito chớp mắt nhìn tôi đầy ngạc nhiên, vòng tay ôm Sakura dần nới lỏng. Sakura có nhìn tôi, nhưng vẻ mặt chẳng hề lộ một chút gì gọi là quan tâm.
Sakura đã hợp tác với Saito để lừa tôi bằng cách đứng im cho hắn ta ôm - trông họ cứ như một cặp tình nhân thật sự vậy, vì thế nên tôi cũng sẽ giận cô.
Tôi giận cô, và tôi ghét hắn.
“Cậu ta dễ giận như vậy hả Sakura?” Tôi chỉ kịp nghe loáng thoáng giọng nói ngơ ngẩn của hắn ta, trước khi cánh cửa phòng Sakura được đóng lại một cách thô bạo nhất. Tôi khẽ rên lên vì đau. Có lẽ như chỉ cần một cử động mạnh nữa thôi, tôi sẽ không thể trở về nhà đúng thời gian được.
Do cơn đau, tôi không thể lăn qua lăn lại trên chiếc giường, nhưng không đồng nghĩa với việc tôi có thể ngủ yên giấc. Điều này nên chấm dứt lại thôi. Tôi ngồi dậy, với tay bật cây đèn ngủ, và rón rén bước ra khỏi phòng.
Suy cho cùng, Sakura không hề có lỗi. Cô ấy để yên cho Saito ôm không phải là vì muốn bắt tay với hắn lừa tôi, cũng không phải cô lẳng lơ muốn đứa con trai nào làm gì mình cũng được. Nó giống với việc, cô không quan tâm đến chuyện đó thì đúng hơn. Cô là tảng băng ngàn năm di động mà!
Phần Saito, Saito lừa tôi vì đó là tính cách của hắn, tôi đoán thế. Và không nên nhỏ nhen để giận hắn với cái tính cách đó. Saito đã băng bó cho tôi, không phạm một lỗi nào như đã rất có kinh nghiệm trong việc này vậy. Vì thế lần này tôi sẽ bỏ qua. Tuy vậy, tôi vẫn chưa thể thôi ghét hắn cho được.
Một mấu chốt nữa, nếu tôi tiếp tục giận họ, nhất định, họ sẽ nghĩ tôi đang...ghen! Tôi không hề ghen, tôi chân thành muốn làm bạn với cô, không muốn làm người yêu cô đâu. Cái này nhất định cô phải hiểu.
Lần này, tôi chỉ giận họ được chừng 3 tiếng.
Tôi nhón chân, bước rón rén như một tên trộm đến trước cửa phòng Sakura. Dự là tôi chỉ sẽ tạt qua một chút, nếu Sakura chưa ngủ, tôi sẽ giải thích cho hành động của mình khi nãy, còn nếu cô ngủ rồi thì đợi sáng vậy. Cũng may là cửa không hề bị khoá trái. Tôi chậm rãi bước vào, và há hốc mồm ngạc nhiên trước cảnh tượng vừa được thấy.
...