PART 1: NGƯỜI BẠN KHÔNG MỜI MÀ ĐẾN.
...
Chớp mắt, tôi tỉnh dậy. Nhưng hình ảnh đầu tiên tôi nhìn thấy không phải là cái trần nhà màu trắng toát nữa, mà là...khuôn mặt ai đó.
Saito Suchi, hắn ta đang nhìn tôi, một cách trực diện.
“ya! saito suichi! cậu muốn chết hả??” Tôi bật dậy, nhưng không thành công, hắn đã kịp ghìm hai vai tôi xuống.
“Đừng cử động mạnh.” Saito nháy nháy mắt nhìn tôi với khoảng cách quá giới hạn của hai đứa con trai. “Cậu đang bị thương đấy.”
Tôi thả lỏng người, hừ nhẹ một tiếng. Muốn đẩy hắn ra xa tám thước, nhưng lý do hắn khoẻ không kém gì tôi, cộng với việc tôi vừa ngủ dậy chưa dụng được sức, và vì vết thương nên đành để im.
Nhưng để im không đồng nghĩa với nhượng bộ. “Cậu tránh ra xa.” Tôi gần như la lên. “Mới sáng, cậu đã định nhát ma người khác rồi sao?”
“Trông tôi giống ma thế sao?” Hắn khẽ rung mi. “Bây giờ đã 9h rồi, chẳng còn sớm nữa đâu.”
“Cậu phải cho người bệnh nghỉ ngơi chứ?” Tôi lồm cồm ngồi dậy, mắt đờ đẫn như người mất hồn. Đêm qua, chắc phải 2, 3 giờ sáng tôi mới có thể chợp mắt được.
“Cậu đâu có bệnh.” Hắn thản nhiên nhún vai. Tự dưng bao nhiêu cảm thông đêm qua của tôi với hắn trôi sạch theo cái nhún vai ấy. “Với lại cậu tự tỉnh dậy mà, tôi chỉ đứng quan sát cậu thôi.”
“Quan sát gì?” Chính xác câu hỏi của tôi là ‘quan sát cái gì mà ở cự li gần như thế?’
“Cậu.” Hắn dửng dưng chỉ vào tôi rồi ngồi thẳng xuống giường. “Duyệt. Công nhận Sakura cũng có mắt thẩm mỹ thật đi.”
Tôi bàng quan với câu trả lời của hắn. Một phần vì chính xác tôi không phải là gì của Sakura cả. Một phần vì tôi đã biết mình rất rất đẹp trai hào hoa rồi, không đợi hắn phải nói.
Tôi trở ra từ phòng tắm vài phút sau khi vệ sinh thân thể. Saito nãy giờ vẫn ngồi im một chỗ trên chiếc giường trắng, có lẽ hắn đang rất buồn chán thì phải.
“Sakura đâu ~?” Tôi nắm lấy chiếc khăn trên cổ và lau mái tóc rối còn ẩm ướt của mình.
“Cậu làm sao thế?” Saito lấy tay sờ trán tôi, ngay lập tức bị tôi đẩy ra và lườm rõ dài. Tuy vậy, hắn vẫn cáu kỉnh nói tiếp. “Sakura đã đi học cách đây hơn 1h đồng hồ rồi mà.”
“À~” Tôi quên bẵng đi việc Sakura sẽ tiếp tục đến trường. Còn tôi chỉ được phép ở nhà cô dưỡng thương trong vòng một tuần.
Vậy là ngày hôm nay và 3 ngày nữa, tôi sẽ liên tục gặp Saito. Như thế cũng ổn. Có người còn hơn ở nhà một mình, chán chết mất.
“Sakura cần gì phải học nữa nhỉ?” Tay hắn đặt vuông góc với đùi và chống cằm, đôi mày khẽ nhíu lại suy nghĩ.
“Chắc là để tránh dị nghị.” Tôi thừa biết câu hỏi của Saito, tôi cũng từng đặt câu hỏi giống hắn - khi biết cô đã học cấp độ đại học từ năm 4 tuổi - và tự giải đáp ngay sau đó. “Cậu giúp tôi thay băng khác được không?”
Tôi vẫn để nguyên si miếng băng như vậy rồi đi tắm vì sợ nhiễm trùng. Hắn băng vết thương rất có kinh nghiệm, bởi thế, tôi một lần nữa nhờ đến.
“Dị nghị gì?” Saito không trực tiếp nói sẽ giúp đỡ tôi, nhưng vẫn chậm rãi tháo băng khi tôi quay lưng lại với hắn.
“Nhiều thứ lắm.” Tôi nhún vai. “Ví dụ như họ sẽ nói cô là đứa con gái hư, không học hành mà thích tụ tập ăn chơi, nhất là cô ấy còn đang sống trong con hẻm nguy hiểm nhất thành phố nữa.”
“Tôi sẽ bẻ gãy cổ những tên nào dám nói thế.” Hắn nắm hai tay lại, bặm miệng đầy quyết tâm.
Tôi ngoái đầu nhìn hắn chế giễu “Vì Sakura không muốn cậu bẻ gãy cổ người ta nên cậu ấy mới đi học, haha.” Tôi không nghĩ là Sakura hiền như thế đâu, chẳng qua là, tôi chỉ muốn xem thái độ của Saito là như thế nào sau khi bị tôi chế giễu thôi.
“Hừm...” Đúng như tôi nghĩ, Saito phóng ánh nhìn nảy lửa, nhưng nó không đáng sợ bằng cô. “Không phải bây giờ vì cậu đang bị thương, tôi sẽ trả hết thù cho cậu sau này.”
“Aha~” Tôi khinh khỉnh nhìn hắn nhằm gửi thông điệp: ‘Hôm qua cậu còn bảo tôi bị thương càng tốt vì không thể đánh trả cậu kia mà! Sao bây giờ lại lên mặt quân tử thế?’ Qua cái nhíu mày đầy khó chịu ấy, tôi nghĩ là hắn đã hiểu. “Cậu sẽ không gặp được tôi thường xuyên đâu, tôi chỉ ở nhà Sakura một tuần thôi.”
“Ý tôi là ở trên trường.” Giọng nói hắn pha lẫn chút thích thú. “Chúng ta sẽ còn gặp nhau ở trường cấp 3 Harrod.”
“Hửm?”
“Người giám hộ của tôi đã đồng ý cho tôi ở lại đây rồi. Bác Kyuuma cũng chuẩn bị nộp đơn nhập học cho tôi tại trường của cậu với Sakura á!”
“Làm sao? Sắp hết học kỳ rồi mà cậu còn nhập học?” Bước qua hết tháng 7 này, học kì 1 cũng sẽ kết thúc. Tức hai tuần nữa thôi sẽ bắt đầu bài kiểm tra chất lượng.
“Tôi cần phải học mà
cậu định không cho tôi học chắc?”
“Ờ, không...”
Dù Sakura đã nói rằng có thể hắn ở đây cho đến khi nào hắn muốn, tuy vậy, khi nghe đến việc hắn sẽ học trường Harrod, tôi không cam tâm cho lắm.
“Hay cậu sợ tôi cướp Sakura của cậu hả?”
...