Băng Tan

....
“Sao hả?” Hắn ta cố tình nói to hơn. “Tôi nói đúng chứ gì, rằng hai người...”
“Keith à~~!!” Sakura cắt ngang lời của hắn, giọng nói có đôi chút gắt gỏng. “Cậu phiền phức quá đấy.”
“Tớ xin lỗi, đừng giận nhá Sakura.” Hắn cúi xuống, rồi lại cúi xuống thật gần, vô cùng gần, cứ như hắn định kiss cô ngay lập tức vậy. Sau khi nhận được ánh nhìn cảnh cáo của Sakura, hắn thu người lại và bẹo má cô. “Trông cậu giận dễ thương thật.” Tôi chớp mắt nhìn hắn, bị mắng như vậy mà vẫn cười tươi. Có lẽ hắn đã gặp vấn đề về các dây cảm xúc mất rồi.
“Chỗ này có người ngồi chưa?” Hắn chỉ tay vào cái bàn ngay phía dưới Sakura. Ngay sau khi nhận được cái lắc đầu của tôi, hắn liền an phận. “Ờ. Vậy tôi ngồi đây.”
Tôi thầm thở ra trong lòng, tựa hồ vừa trút đi được một gánh nặng. Giờ thì tôi đã biết, Sakura chính là nhược điểm to lớn của hắn. Chỉ cần đem cô ra hăm doạ, vạn nhất hắn sẽ đều nghe theo. Sakura trong lòng hắn là gì nhỉ? Niềm suy tư của tôi bỗng chốc rơi trên người hắn.
“Đáng lẽ cậu phải lên phòng giáo vụ, theo đuôi thầy chủ nhiệm và ra mắt mọi người rồi mới vào lớp chứ?” Tôi chống tay lên cằm, trưng ra vẻ mặt đăm chiêu.
“Tôi không cần mấy cái thủ tục rườm rà ấy đâu.”
Kể cũng lạ, tôi nói một, hắn đáp lại mười. Nhưng Sakura chỉ cần ra lệnh một câu thôi, hắn ngoan ngoãn tuân theo như con mèo cụp đuôi. Có lẽ sức ảnh hưởng của Sakura đối với hắn không hề nhỏ. Nghĩ đến đây, tôi chách lưỡi lắc lắc đầu, trong lòng đột nhiên cảm thấy bản thân sắp phải bận bịu chuyện gì đó…
Như thường lệ, tôi đến căn-tin và mua nước cho hai đứa - dĩ nhiên là không có phần của Saito trong này. Bắt gặp Sakura đang đứng khoanh tay, tựa bức tường cửa lớp, tôi tiến đến gần đó, ướm lon nước vẫn còn lạnh vào một bên má cô. Cô khẽ nhăn mặt, đón nhận lon nước nhưng chẳng buồn liếc tôi lấy một cái - mắt cô nãy giờ vẫn cứ nhìn về một nơi nhất định.
Theo hướng của Sakura, tôi thấy Saito đang cười thật tươi với một đám nữ sinh, tay hắn cầm bút và liên tục hí hoáy vào tờ giấy. Có vẻ như, bọn họ đang xin chữ kí của hắn.
“Hừ... cậu ta cũng được săn đón ghê thật.”
Tôi cảm thấy khá ấm ức. Bọn học sinh trong trường quả là có mới nới cũ, hễ gặp người nào điển trai một tí là cứ làm rầm rầm lên. Nhưng không sao, bắt gặp “của lạ”, họ mới thế, một khi đã chán rồi thì nhất định sẽ về với Hoàng tử tôi thôi. Hoặc, nếu có chạy qua làm fan Saito hắn thì đừng quên tôi là được. Một lý do khác, là họ không thể xin được chữ kí của tôi mới phải chạy đi xin hắn.
“Mắt của con gái trường này có vấn đề hết rồi, hoặc gu thẩm mỹ của họ đồng loạt tệ.” Sakura cười nửa miệng.
“Ý cậu là gì thế hả?” Tôi nheo mắt. Dường như Sakura đang thông qua Saito, gián tiếp châm chĩa về phía tôi.
Cô không giải đáp câu hỏi kia, chỉ tiếp tục nói. “Con trai trường này cũng y như vậy.” Sakura khui lon nước hương bạc hà và nhấp nháp mùi vị của nó. Cô hình như đang khó chịu với mức độ fan của Hanazuki Shirin thì phải.
“Vậy đám kia có vấn đề về mắt hay thẩm mỹ tệ không?” Tôi cười cười ranh mãnh, hất hàm ngụ ý cho Sakura nhìn về phía đám con trai đang len lén liếc cô. Sau khi đã thấy họ, cô đưa ánh mắt trong veo nhìn tôi.
“Ý tôi là chỉ những người yêu thích Hanazuki Shirin.”
“Ahaha, cậu đáng yêu thật.” Tôi cười phá lên, trong khi Sakura đằng hắng và ném ánh nhìn viên đạn về phía tôi. Từ bao giờ mà tôi đã “miễn nhiễm” với gương mặt đáng sợ ấy.
“Xin chào~” Giọng nói của ai đó bỗng phát ra từ phía sau lưng chúng tôi.
“Moda Akemi?”
Tôi quay lại, Moda đang đứng khoanh tay, mặt hếch lên trời. Sau lưng chị ta là Shirin. Tôi cảm thấy khá ngạc nhiên vì sự thay đổi vai vế từ phía bọn họ - mọi khi Shirin vẫn luôn là người đứng đầu nhóm.
“Chào em, Hoàng tử Yosuke Kuro-kun.” Moda chua ngoa nhìn tôi, sau đó quay phắt sang Sakura. “Cả em nữa, Kobayashi Sakura.”
“Shirin, chị đến đây làm gì vậy?” Không thể nào là tiện đường được. Vì lớp 11 và lớp 12 không cùng nằm trong một dãy lầu, thậm chí là không cùng nằm trong một dãy nhà. Như thế thì chỉ có thể là đến đây tìm ai đó, hoặc tôi, hoặc Sakura.
“Là để tìm Kobayashi Sakura.” Moda vẫn không rời mắt khỏi cô.
“Shirin, chẳng phải chị đã hứa với em không bao giờ gây sự với Sakura nữa cơ mà?” Sau khi Shirin nhờ giúp đỡ, tôi đã bắt chị hứa như thế, và chị đã đồng ý. Vậy hôm nay tại sao chị lại còn tìm đến Sakura? Hay chị ấy muốn thất hứa?
Shirin vẫn không nói gì.
“Hoàng tử, em chỉ nói chuyện với Shirin thôi vậy? Còn chị đây thì sao?” Moda lại một lần nữa lên tiếng. Sở dĩ, tôi không nói chuyện với Moda bởi vì tôi chẳng can hệ gì tới chị ta cả. Và tôi cũng rất không thích chị. “Nó đã hứa với em, nhưng chị đâu có hứa?!”
Tức là Shirin định mượn Moda để tiếp tục trả thù sao? Một lần như thế chị vẫn không cảm thấy đủ à? Chị ấy đúng là chứng nào tật nấy.

---END CHAP 18----


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui