“Xác nhận?” Tôi nheo mắt, linh cảm chợt thấy có lẽ những gì chị ta sắp nói ra sẽ gây khó khăn ít nhiều cho tôi.
“Ừm. Như em đã biết thì Kobayashi Sakura và tụi chị đối đầu nhau, cũng như những gì nó đã gây ra cho Shirin, và chị. Bây giờ em chỉ được chọn một để ủng hộ. Nói đi Hoàng tử, em sẽ chọn ai?”
“Em...” Tôi cau mày. Đúng thật là chị ta đã chọn cách làm khó tôi, chính xác là đánh vào lòng trắc ẩn của tôi. Và chị ta đã hoàn toàn thành công, bởi vì giờ đây lòng tôi đang rối như tơ vò.
Bắt gặp được ánh mắt Sakura đang nhìn, tôi cứng đờ người. Cô ấy có phải cũng đang chờ đợi câu trả lời từ phía tôi? Ánh mắt Sakura rất có thần, nhưng tôi không tài nào đọc được suy nghĩ tận sâu trong nó.
Saito Suichi hắn cũng đứng khoanh tay nhìn tôi, dám chắc rằng, tôi chỉ cần hó hé một lời nói không ủng hộ Sakura, hắn sẽ đem tôi ra đập cho vỡ mặt. Nhưng tôi không sợ, bởi vì tiếng lòng trong tôi còn đáng sợ hơn rất nhiều lần. Nó đang cố cào cấu trái tim tôi đòi cho kì được một đáp án với câu hỏi: ‘Phải làm sao? Làm sao?’
“Chị cần Kuro ủng hộ lắm...” Shirin rơm rớm nước mắt. Khó xử càng tăng thêm khó xử.
Và tất cả mọi người đứng quanh đây đều nhìn tôi. Tôi rất thích việc mình biến thành cái rốn của vũ trụ, ngoại trừ lúc này.
“Em sẽ ủng hộ chị Shirin...” Tôi đã cố dặn lòng không nhìn về phía Sakura, nhưng không được - cô vẫn đang nhìn tôi, sắc thái biểu cảm không thay đổi. Ai biết được đằng sau khuôn mặt ấy là những suy nghĩ gì? Trông cô, tôi càng rõ rằng mình nên nói gì tiếp theo. “...với điều kiện chị ấy hành động đúng. Nhưng trong trường hợp này, chẳng ai đúng cả, nếu được chọn, em sẽ không ủng hộ ai. Em đã từng muốn cuộc chiến giữa hai người sẽ không diễn ra thêm một lần nào. Nhưng không được rồi, Shirin đã đi ngược lại lời hứa với em. Và giờ, trận chiến có diễn ra theo phương thức nào đi nữa, em cũng sẽ không bao giờ nhúng tay vào.” Lần này, tôi hứa bằng danh dự của chính bản thân.
Tôi thở ra nhẹ nhõm, vì cuối cùng đã nói ra được những suy nghĩ của mình mà trước đó nó còn là những viên đá tảng chèn sâu trong lòng. Shirin được xem gần như là ruột thịt với tôi, tuy đã gây sự với Sakura trước, nhưng chắc chắn đó là phút bồng bột của chị ấy. Tôi nghĩ, chắc sau này khi già đi, nếu có nghĩ lại, chị cũng sẽ cười xoà và nói: “À, đó chính là thời khắc trẻ trâu của mình”. Thật tâm, chị cũng chẳng có lòng dạ gì xấu xa cả.
Với Sakura, cô ấy cũng có lỗi. Thậm chí, cô còn là một con người độc đoán, lạnh lùng, và khốc liệt. Nhưng được nghe bác quản gia Kyuuma kể lại cuộc đời khi trước, tôi cảm thấy cô đơn độc hơn bao giờ hết - cho dù vẫn có tên Saito Suichi bên cạnh chăng nữa. Không cần đến lời giúp đỡ của bác quản gia, tôi cũng nhất định sẽ đem về một Sakura thánh thiện vui vẻ của trước kia. Bởi vì đối với cô, tôi có một thứ suy nghĩ vô cùng đặc biệt. Nó đã khiến tôi có thể ở lại cùng cô mà không bỏ chạy vì khuôn mặt băng tảng hay nụ cười đáng sợ ấy. Có nhiều lúc, tôi đã ngỡ như rằng, cô còn quan trọng hơn cả chị Shirin. Đó đơn thuần là một thứ tình bạn mãnh liệt chăng?
Tóm lại, tôi không thể chọn một bỏ một được.
Saito ban nãy còn nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi như con mãnh thú, giờ thì trông gương mặt hắn đã kha khá hơn. Trước khi theo cô vào lớp, hắn còn lè lưỡi trợn mắt trêu ngươi Moda.
“Em sẽ không tham gia cùng họ, nhưng cũng không giúp hai người đâu.” Tôi thở dài tỏ ra thông cảm, rồi cũng bước vào lớp. Một lần bán đứng Sakura đã là quá đủ, sẽ không bao giờ có lần thứ hai. Tôi cũng chẳng ưa Moda vì tội đã đánh cô, cũng chẳng họ hàng thân thích gì với chị ta để phải đi giúp đỡ.
“Quái gì chứ? Tại sao tôi phải sợ các người?” Tôi kịp nghe giọng nói đầy phẫn uất của Moda trước khi chị ta xoay phắt người bỏ đi.
Đợi bóng dáng của Moda và Shirin khuất phía xa, tôi mới quay vào trong lớp học. Sakura ngồi chống đầu, trông cô như đang ngủ gục. nhưng mắt vẫn thao láo nhìn cuốn sách dày cộm trên bàn mà cô vừa lấy ra từ trong cặp. Saito thì dựa hẳn người vào ghế phía sau, hai chân vắt chéo lên bàn và chạm hẳn vào thành ghế của tôi.
“Giày cậu hôi quá đi.” Tôi gõ gõ vào đôi giày thể thao mới toanh của hắn, với ý định kêu hắn bỏ chân xuống.
“Có mùi gì đâu?” Hắn cố đưa chân lại sát gần mũi, ngửi khịt khịt.
“Haha,” Tôi phá lên cười. “Trông cậu thật giống đười ươi trong vườn bách thú.”
Sakura ngay bên cạnh cũng nhếch môi cười nhạt. Hắn trề môi, liếc xéo tôi, nhổm người ghé sát mặt vào tai Sakura. “Cậu có làm sao không?”
Sakura không trả lời, chỉ chăm chú vào cuốn sách, thì ra cô không phải chỉ kiệm lời với mình tôi. Phát hiện này khiến tôi khá hài lòng.
“Bà chị đó dám tát cậu...” Saito tiếp tục câu chuyện mà không đợi Sakura trả lời, chắc hắn biết có đợi, cô cũng chỉ im lặng, hoặc hỏi lại lần nữa cô sẽ nói ‘câu hỏi dư thừa’ với hắn. “...nhất định tớ phải cho ả sống dở chết dở.” Hắn bặm môi quyết tâm. “Cậu có cách gì chưa Sakura?”
“Có 1000 cách để khiến chị ta sống dở chết dở.” Sakura khẽ lật qua một trang mới của cuốn sách. Tôi biết Sakura không hề ba hoa, cô nói một ngàn cách thì chắc chắn sẽ có một ngàn cách.