Băng Tan

...
“Chẳng lẽ...cậu thật sự thích Kuro?”
“Hửm?” Tôi chớp mắt. Mặc dù tôi được cả xứ sở hoa anh đào yêu mến, nhưng việc nói Sakura thích tôi cũng là một chuyện không thể tưởng tượng được. Cô ấy còn chưa chấp nhận tôi là bạn kia mà. “Không phải đâu Saito.”
“Cậu thì biết gì mà nói!” Hắn quắc mắt lườm tôi. “Sakura, tớ cần câu trả lời chính xác từ cậu.”
Rời mắt khỏi cuốn sách, Sakura liếc nhìn về phía tôi trước khi nhìn về phía hắn. “Không phải.” Cô đều giọng.
Tuy biết kết quả sẽ là như thế nhưng tôi vẫn chờ đợi, để đến khi cô nói ra rồi, tôi mới nhận ra rằng mình không hề cảm thấy thoải mái với câu trả lời ấy.
“Hy vọng đó là câu trả lời thật lòng của cậu.” Trong một thoáng, tôi đã nghĩ rằng Saito sẽ lặng lẽ bỏ ra khỏi lớp, nhưng không phải, hắn nhanh chóng lấy lại được gương mặt tươi tỉnh thường ngày của mình, sau đó nhảy lên bàn tôi và ngả nhoài lưng về phía sau để giáp mặt với Sakura. “Só ry vì đã lớn tiếng với cậu nhé Sakura.”
Hừ, lúc nào hắn muốn nói chuyện cũng phải ghé sát vào mặt Sakura như thế ư? Đúng là tên biến thái siêu cấp. Lời xin lỗi cũng chẳng có một chút gì gọi là thành ý.
“Cậu đang nằm lên bàn tôi!” Tôi rất muốn đứng dậy đạp hắn một cái lăn đùng xuống đất ngay tức khắc, nhưng xung quanh có rất nhiều người. Hình tượng của tôi không nên bị phá vỡ một cách lãng xẹt như thế. [Rùa: hình tượng ! (_ __+) ]
“Thế thì sao?” Hắn dẫu môi. “Chỉ là ngồi lên bàn thôi mà.”
“Như thế rất bất lịch sự.”
“Tôi đây không cần lịch sự.”
Tôi hừ nhẹ, dù trong lòng tức anh ách, thế mà vẫn không thể làm gì được tên đáng ghét ấy.
“Cậu đang nằm đè lên cuốn sách của tôi.” Sakura lúc này cũng lên tiếng.
Tôi cố ngăn một tràng cười trong cổ họng khi nhìn thấy khuôn mặt đần ra của hắn. “Hai người hợp tác bắt nạt tớ.”
Sakura chỉ nhún vai. Còn tôi do không thể kìm được nên đã cười phá lên, kết quả là nhận được một ánh mắt hình viên đạn từ phía hắn.
“E hèm...” Saito ngồi thẳng dậy, hắng hắng giọng. Tuy hắn vẫn còn ngồi trên bàn tôi nhưng không còn ghé sát rạt vào Sakura nữa. “Thế cách của cậu là gì?”
“Tôi cần sự giúp đỡ của cậu.” Nhìn Saito, cô nói như ra lệnh. Và hắn cũng không cần suy nghĩ mà gật đầu ngay tức khắc. “Hình thức của nó...” Cô đảo mắt cười xảo quyệt. “...là RAT.”
“RAT(*) ?”
Sakura cẩn trọng gật đầu. Tôi đã từng đọc nó ở đâu đó nên cũng biết đôi chút, đó là một phần mềm thường được dùng với mục đích không lành mạnh cho lắm.
“Như thế là phạm pháp đấy.”
“Cậu cũng biết đánh vần hai từ ‘phạm pháp’ à?” Nhếch môi, Sakura chế giễu nhìn hắn.
“Biết chứ. Nhưng vì Sakura, tớ sẽ làm tất cả.” Hắn nháy mắt.
Tôi trề môi khinh khỉnh. Nếu hắn biết như thế là phạm pháp, hắn sẽ không xâm phạm vào đời tư của cô qua máy tính như thế ngay từ đầu rồi. “Cậu cũng biết như thế nào là chơi bẩn rồi nhỉ?” Saito khoái trá cười. Tôi cũng thú nhận rằng, hành vi này có hơi… bỉ ổi.
“Luật lệ trong thế giới ngầm, bất cứ phương thức nào đều có thể áp dụng mánh khoé để đạt được mục đích cuối cùng. Chẳng quan trọng, nó liệu có bẩn hay không, chỉ cần không ảnh hưởng đến chữ tín của bản thân là được.” Sakura thâm trầm nhìn vào sách và tiếp tục đọc. “Huống hồ chi…đây là do cậu xử lí, không phải tôi.”
Saito có hơi ngơ ngẩn một chút, sau đó lại bật cười hồn nhiên như đứa trẻ. “Quả thật là, chủ nhân có hạ mệnh lệnh gì xuống, thuộc hạ đều tuỳ ý xử trí, miễn sao đạt được thứ mà chủ nhân muốn. Còn cách mà làm sao thuộc hạ có thể lấy được thứ đó, chủ nhân thường không can dự. Như thế, mọi trò bẩn đều là do thuộc hạ gánh vác, chủ nhân chẳng hề bị uy hiếp đến tôn ti. Sakura nhỉ?”
Sakura ngước đầu lên nhìn Saito hồi lâu, đáp lại cô là nụ cười ẩn chứa nhiều ý cười. Ai dà, Saito đang nói bóng nói gió để cố tình chửi xéo cô “chỉ ngồi một chỗ mà không biết làm gì, đổ hết trách nhiệm lên đầu người khác” đây mà.
“Nếu không có chủ nhân, sẽ không có thuộc hạ. Nếu chủ nhân vô dụng, thuộc hạ cũng sẽ vô dụng. Nếu chủ nhân vô dụng, thuộc hạ có tài, lập tức tên thuộc hạ ấy đã đánh úp chủ nhân để giành vị trí từ lâu. Nếu không có lá gan liều lĩnh đó, tốt nhất tên thuộc hạ nên câm miệng lại, phán xét chủ nhân tài năng của mình quả là một việc làm ngu ngốc.”
Hơ, trình độ nói bóng gió nhằm đả kích nhau của hai người này quả thật rất cao siêu. Bọn họ lạm dụng nhiều từ “chủ nhân - thuộc hạ” quá rồi, càng nói tôi càng thấy khó hiểu.
Hắn sau khi nghe Sakura nói liền bật cười khanh khách. “Phán xét chủ nhân của mình quả thật không khôn ngoan. Nhưng đánh giá kẻ chưa chính thức trở thành chủ nhân của mình là một việc hiển nhiên, đúng chứ?”
Sakura chọn cách im lặng để trả lời, cô cúi xuống và tiếp tục đọc sách. Gương mặt đã bị mớ tóc rũ xuống che phủ, khiến tôi không tài nào có thể thấy được trạng thái biểu cảm của cô giờ đây là gì. Nhưng chắc có lẽ sẽ không bình thường cho lắm, vì theo tôi nghĩ, “kẻ chưa chính thức trở thành chủ nhân” có một ý nghĩa nhất định nào đó, khiến cô không thể nào đáp lại được.

Note: (*): Extreme RAT: phần mềm gián điệp mà các hacker thường hay sử dụng để thâm nhập vào máy tính của người khác. Chức năng xem trộm tài nguyên, nghe tiếng hoặc xem lén webcam...v...v... Tóm lại là nhiều chức năng lắm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui