“Thật ngứa mắt.” Sakura nhìn cảnh hai người họ ân ái đút nhau, không chịu được liền lãnh cảm mở miệng.
Saito dần dà lấy lại nụ cười của mình, một nụ cười vừa trong sáng đáng yêu, vừa lưu manh xảo trá, sự kết hợp này khiến hắn vô cùng quái dị. “Tớ sẽ rất vui nếu cậu chịu thừa nhận mình ghen.” Câu nói này là một hình thức tán tỉnh. Thật không thể hiểu nỗi trong khi ngồi cùng bạn gái mình, hắn ta sao lại dùng nó để nói với một đứa con gái khác như thế.
Và đương nhiên, Hatsune kia một lần nữa thay đổi thái độ, từ mặt cười xuống mặt méo. Có phải hay không Saito đang chuốc một mối thù với Sakura lên cô ta? Tôi chợt cảm thấy bất bình, muốn đá hắn bay ra khỏi ghế ngay tức khắc.
Sakura dùng ánh mắt sắc lẻm để cảnh cáo hắn.
Rồi chợt Hatsune lên tiếng trong cơn ấm ức được giấu đi một cách cố gắng. “Suichi, hay chúng ta qua bàn khác ngồi ăn.”
“Tốt nhất là như vậy.” Sakura chẳng cần suy nghĩ gì nhiều đã lập tức tán thành.
Saito phồng má nhìn cô, long lanh nài nỉ. “Thôi mà Sakura a~ đừng đuổi, tớ sẽ không làm cậu ngứa mắt nữa.” Rồi hắn quay sang nhìn Hatsune. “Vợ bé nhỏ, ngồi đây ăn cũng được rồi.”
Chẳng hiểu vì sao cô bạn nọ tiếp tục nghe theo lời Saito, như rằng lời của hắn là mệnh lệnh của một vị thánh vậy.
Tôi dở khóc dở cười nhìn một lượt bọn họ, và cả cái thái độ nửa hờ hững nửa để tâm của Sakura, tôi đang được xem một vở kịch gì đây?
Bỗng nhiên Sakura đặt một tay lên bụng mình, người khom khom xuống, nét mặt có hơi tái đi đôi chút. Tôi nhanh chóng dừng sự nhai trong khoang miệng của mình lại, cúi xuống hỏi thăm cô một cách lo lắng. “Sao thế Sakura?”
...
----END CHAP 20----