...
Nhưng đã có một cuộc ẩu đả nho nhỏ xảy ra khi cô bạn gái lớp dưới của Saito đứng trước mặt Sakura. Chẳng rõ vì lý do gì, cô gái kia đã sử dụng những từ ngữ lăng mạ Sakura một cách nặng nề, nặng nề đến độ đến tôi còn không thể chịu đựng nổi. “Một thằng, mày chưa cảm thấy đủ thoả mãn dục tính, mày cần phải quyến rũ thêm thằng chồng tao nữa à??”
“Không tôn trọng đàn anh đàn chị được một chút hay sao?” Tôi nhíu mày lên tiếng nhắc nhở cô ta, ít nhất thì lời nhắc nhở của tôi có tác dụng làm cô ta im lặng... trong vài giây.
“Tốt nhất là mày nên đến các hộp đêm, nơi ấy mày có thể ngủ với đủ loại đàn ông!”
Cách sử dụng từ ngữ của nhóc này chẳng khác nào tát vào mặt kẻ đối diện một phát. Tôi thầm đồng cảm với Sakura, không ngờ danh tiếng của cô ở đây lại thảm hại đến tơi tác như thế.
Ấy vậy mà về phần Sakura, chẳng cần phải nói. Cô đứng im, nhưng không hoàn toàn giống như đang lắng nghe người khác chửi bới, mà hễ một lúc, cô lại cúi xuống chỉnh chỉnh vạt váy, chỉnh chỉnh vạt áo, cà vạt, hoặc đưa tay vuốt vuốt tóc, ngoáy lỗ tai, hay những việc làm tương tự vậy. Điều này đã thành công chọc tức kẻ đối diện.
Tôi cảm thấy khá thú vị, quyết định khoanh tay tựa tường, xem cách giải quyết của Sakura là như thế nào.
“...Con điếm!? Mày nghe rõ chứ? Mày nên nhà và để cha mẹ mày dạy dỗ lại!!”
Trong khi tôi còn đang thầm ngưỡng mộ sự bình tĩnh một cách khủng khiếp của Sakura, cô bỗng vo tròn tay thành quyền, răng cắn chặt vào môi, đôi mắt long lên nỗi giận dữ mà tôi chưa bao giờ được nhìn thấy, nộ khí lan toả từ người cô thật sự quá nặng nề. Dám chắc rằng kẻ đối diện là cô bạn gái của Saito kia và người bên cạnh là tôi đều sợ điếng người với sự thay đổi bất chợt này của cô. Dường như cô đang muốn thực hiện một hành động gì đó...
Đột nhiên Saito trở về sau khi đi vệ sinh vài phút, hắn có lẽ đã chứng kiến mọi thứ. Sau cùng, hắn lãnh cảm giật lấy chai nước của một học sinh đang đi ngang qua, không một chút cảm xúc hắt thẳng vào khuôn mặt kia của cô gái.
“Anh...?” Nước chảy từ mặt đến cổ, rồi ướt đẫm lớp áo đồng phục cùng một ít tóc xoã. Cô ta thót mình nhìn Saito, vừa bất ngờ vừa phẫn nộ.
Tôi đứng thẳng người trầm trồ khen ngợi ra mặt, chưa bao giờ tôi nhận thấy hắn ta “ngầu” như lúc này vậy.
Sakura tuy nhìn thấy kẻ chửi rủa mình đã nhận hậu quả thích đáng, nhưng trông cô dường như vẫn chưa hề nguôi ngoai, thậm chí sự tức giận và mất bình tĩnh lúc này đã tràn ngập trong đôi đồng tử. Cô như thế vẫn là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy.
“Em nghĩ là em đang làm gì?” Saito nhìn cô bạn gái mới của mình, nhếch miệng cười lưu manh. Ngay sau đó, hắn ôm lấy eo Sakura, giảm khoảng cách tối đa để tạo ra tư thế thân mật nhất với cô.
Tôi mím môi, cảm thấy trong lòng không thoải mái, chỉ muốn ngay lập tức hất bàn tay kia ra khỏi người cô.
“Ả ta đã bắt nạt em, đáng lẽ ra anh phải bênh vực em mới đúng chứ!” Cô ta khóc nấc lên, bộ dạng vô cùng uỷ khuất. Tôi thiếu điều đã cắn trúng lưỡi, nói dối mà vẫn có thể bày ra bộ mặt oan ức đó, đúng là trên thế giới có rất nhiều loại người.
“Em chỉ là một người-bạn-tình bé nhỏ của tôi thôi...” Và giờ thì tôi rất muốn dùng tư cách của một đấng nam nhi để đập dập mặt hắn, dù cho tôi không thích cô bạn kia đến mức nào đi chăng nữa. “...Thật sai lầm khi em nghĩ rằng em có thể động đến cô ấy mà không bị tôi giết chết.”
“Em vẫn cứ động đến ả ta đấy!” Vừa nói với giọng thách thức, cô ta vừa xấn xổ lao tới. Khi cả tôi và Saito vẫn chưa kịp động đậy hay chuẩn bị tư thế ột cuộc can ngăn, Sakura đã vùng ra khỏi cánh tay của hắn, tiến lên phía trước và... đấm cho cô bạn kia một cú vào mặt. Tôi không nghĩ cú đấm của cô nhẹ như những đứa con gái khác thường có, bằng chứng là tiếng bụp giòn giã vang lên ngay sau đó.
Dường như tất cả các giác quan - trừ thị lực - của tôi, Saito, và mọi người đi lại ở hành lang đều ngừng hoạt động. Tôi biết Sakura ra tay không hề nhẹ, nhưng chẳng ai nghĩ rằng cô có thể ra tay khiến cho cô bạn kia ngã lăn và ngất xỉu ngay lập tức.
Sakura vẫn chưa dừng lại, cô tiến lên, định dùng chân đạp cô ta, nhưng đã bị Saito kéo giật lại phía sau. “Dừng! Đây là trường học, em phải kìm chế!” Chưa bao giờ tôi thấy hắn ta nghiêm túc đến vậy.
Mà... hắn ta vừa gọi cô là gì nhỉ?
“Tôi không thể.” Sakura lạnh lùng dứt tay khỏi Saito, nhưng hắn nhanh chóng bắt lại, lần này thì không chỉ cánh tay, cả người cô đều bị hắn giữ chặt.
“Kuro! Mau quăng cô ta vào sọt rác nào khuất khỏi tầm mắt đi! Sẽ có án mạng xảy ra đấy!” Hắn hét với tôi. Tôi ngờ nghệch nghe theo, đương nhiên không phải quăng vào sọt rác như hắn nói, mà là mang cô ta xuống phòng y tế. Trước khi đi, tôi còn loáng thoáng nghe được giọng cố gắng trấn an của Saito. “Cher bé bỏng,... em không phải đang ở một mình, em vẫn có tôi đây...”
...