...
Cho đến khi…em có thể giết chết tôi - người luôn bên cạnh hỗ trợ em suốt 13 năm, hay người anh trai cùng cha khác mẹ của em, thậm chí là…người em yêu nhất mà không mảy may một chút xót thương nào…lúc đó, tôi mới thật sự thành-công. Cũng là lúc đó, mối thù kia, em mới có thể tự mình trả.
Giết được kẻ quan trọng nhất trong lòng mình mà không xót thương ư? Sakura cô cũng muốn lắm, một con người sống vì mình, không vì bất cứ chuyện gì trên đời mà bận tâm, mà lo lắng. Nhưng dường như cô không thể, trong cô vẫn còn rất nhiều cảm xúc mãnh liệt có muốn chối bỏ thế nào cũng không được…
“Cậu ta vẫn còn sống.” Saito cất giọng lãnh cảm.
Sakura đã biết việc này từ khi thấy đường đạn bay thẳng đến Kuro, đường đạn ấy vẫn chưa thể lấy mạng cậu. Bây giờ chỉ là tiện khàn giọng thốt lên. “Là anh cố ý?”
Cô biết, ngoài hack chuyên ngành ra, tài thiện xạ của Saito Suichi không tệ, nhắm trúng hồng tâm không việc gì là khó khăn đối với hắn.
“…Phải. Tôi muốn em phải là kẻ giết chết cậu ta. Đó sẽ là bài kiểm tra cuối cùng mà tôi dành cho em.”
Tôi vốn dĩ muốn giết cậu ta,
đến khi trông thấy gương mặt của em,
tôi lại không thể…
Nhưng việc này sẽ không tái diễn đến lần thứ hai đâu.
Cậu ta sẽ làm thay đổi thế giới xung quanh em,
nếu em không giết cậu ta,
nhất định tôi sẽ ra tay.
“Bài kiểm tra cuối cùng ?”
Bài kiểm tra cuối cùng, cũng là xuất phát từ một lý do biện minh cho hành động của hắn trước cô.
“Sao? Nó không đủ lớn để làm bài kiểm tra cuối cùng ư?” Hắn nhếch mép. Sau đó khẽ nâng khẩu súng lên, nhắm thẳng vào cậu trai đang nằm bất động như một xác chết dưới mặt đất, mắt vẫn nhìn thẳng vào ánh mắt của cô.
Ngay lập tức, khẩu súng bị cô đá văng lên không trung rồi bắt lấy. “Anh địn…” Lời nói chỉ buông được một nửa, cô liền im lặng.
Saito thấy vậy bèn cười khẩy. “Tính cách quả thật đã ăn sâu vào máu thịt của con người.” Hắn tặc lưỡi, ưỡn ngực và duỗi thẳng người. “Muốn thay đổi không phải chỉ trong một sớm một chiều. Em còn quá trẻ con và yếu đuối. E rằng phải mất nhiều thời gian, em mới có thể tự tay giết cậu ta… Em xem, tôi chỉ vừa thử một chút, em đã phản ứng mạnh như vậy.” Lại tiếp tục cười.
“…Tôi không còn trẻ con và yếu đuối nữa…”
“Tôi khuyến khích em giết cậu ta ngay bây giờ.” Hắn giơ tay chào mời cô về phía cậu. “Chứng minh đi.”
“… Từ giờ đến sáng mai, không ai đi qua nơi đây để đưa cậu ta vào bệnh viện. Rồi cậu ta cũng sẽ chết thôi…
Hắn thầm nghĩ ‘Tôi không tin em lại có thể vô tình được như vậy.’, đưa tay lên miệng và hắng một tiếng. “Em thích cậu ta?” Sau đó hắn gỡ bỏ chiếc mặt nạ bạch kim của cô để nhìn rõ khuôn mặt xinh đẹp ấy hơn.
“…Anh nghĩ sao ?”
“Tôi nghĩ là em thích cậu ta. Vốn dĩ hỏi chỉ là để khẳng định, tôi biết thừa.”
“…Tôi không…” Chưa kết thúc câu nói, Saito đã đưa ngón trỏ lên miệng ra chiều im lặng. “Suỵt. Im lặng nào. Em cũng biết chối bỏ với tôi cũng vô ích thôi.” Hắn cười khẽ, nhưng trong lòng thì không được như vậy. “Từ khi?”
“Anh đừng nói bậy. Cảm xúc của tôi với cậu ta đơn thuần chỉ là hơi đặc biệt một chút, không thích, lại càng không phải yêu.”
“Vậy ư…? Đặc biệt đến cỡ nào?” Hắn cười bỡn cợt. “Có lẽ tôi hơi cổ hũ, tôi lại nghĩ những kẻ có tình ý với nhau thường kiss-nhau-thắm-thiết-như-vậy cơ đấy.”
“Anh…” Cô cúi đầu thấp, chiếc mũ lụp xụp che gần hết khuôn mặt, nhưng vẫn không thể nào che được độ ửng hồng của gương mặt qua ánh mắt của Saito. Dĩ nhiên, là cô đang ngượng, đến độ quên mất rằng bản thân cũng đã hôn-hắn-thắm-thiết không dưới một lần.
“Aiz…có phải là trời quá tối nên tôi bị quáng gà rồi không? Sao mặt em lại đỏ đến như vậy cơ chứ?” Hắn vén mũ cô lên cao.
“Anh câm miệng lại!” Sakura khẽ gắt, song mắt vẫn chưa thể nhìn thẳng vào hắn.
“Em thật đáng yêu, cũng lâu rồi tôi không thấy thái độ bẽn lẽn này của em.” Bỏ ngoài tai câu nói của cô, hắn hơi cười. “Nhưng tôi ghét nó. Tôi không hề thích em ngại ngùng hay e thẹn như vậy. Nó thật giống với Cherry trước kia…Nếu cứ như thế, tôi e rằng…vạn kiếp nữa em cũng không thể báo thù được…”
“…” Không nói gì, nhưng mặt cô bỗng lạnh như tiền, thái độ bẽn lẽn ban nãy đã bay biến như chưa bao giờ tồn tại.
Cô không muốn quay trở lại với Sakura trước kia, một chút nào. Nếu trước kia cô sống tự do tự tại, ung dung, phóng khoáng, thì bây giờ, cô sống chỉ vì mục đích, cô sẽ tự giam cầm bản thân trong một chiếc lồng chật hẹp cho đến khi hoàn thành mục đích ấy.
“Dù em không có cảm giác gì với Yosuke Kuro, tôi cũng phải giết cậu ta. Dĩ nhiên không phải ngay bây giờ, em cũng đừng lo lắng.”
“Tôi sẽ không lo lắng.”
“…” Hắn im lặng không nói gì, cũng không cười nữa, chỉ nhẹ nhàng quay người bước đi.
…
----END CHAP 27----