Băng Thu Góc Nhìn Của Băng Muội


Sáng sớm.
Trên võ trường Thanh Tĩnh Phong rộng lớn, một nhóm tiểu đệ tử trẻ tuổi xếp hàng thành một đội ngũ chỉnh tề đi theo lão sư phụ râu bạc phía trước để luyện kiếm thức, bên cạnh có các đệ tử lớn tuổi một chọi một đánh lẫn nhau, trên trường luyện võ, hết đợt này đến đợt khác vang lên tiếng động "Hắc", "Ha".
Lạc Băng Hà đi theo lão sư phụ phía trước học kiếm chiêu, kiếm phong hô vang rung động, giáo phục màu trắng nhẹ nhàng tung bay, biểu tình chuyên chú nghiêm túc.
Minh Phàm đi vào trường luyện võ, nhìn các sư đệ huấn luyện một lát, đi đến trước mặt lão sư phụ, cung kính mà thấp giọng nói vài câu, sau đó lớn tiếng nói với các đệ tử: "Tập hợp, tập hợp, đều lại đây."
Các đệ tử nhanh chóng chỉnh tề mà tập hợp, Minh Phàm nói: "Ta mới được sư tôn phân phó, sư tôn nói Song Hồ Thành xuất hiện Bác bì khách, làm nhiều việc ác, đoạt chín mạng người, sư tôn sẽ mang một ít đệ tử xuống núi trừ ma vệ đạo.

Ai được điểm danh thì bước ra khỏi hàng! Lý Mi, Thích Hâm, Ninh Anh Anh,..., Lạc Băng Hà.

Những người còn lại tiếp tục tu luyện."
Minh Phàm đến điểm danh vài người, nói: "Các ngươi qua đây với ta."
Đoàn người đi đến một nơi khác của Diễn Võ Trường, Minh Phàm phân phó nói: "Sư tôn muốn xuống núi trừ tà, cần chúng ta phải mau chóng chuẩn bị, tranh thủ sáng sớm ngày mai lên đường.

Lý Mi, ngươi vạch sẵn tuyến đường tốt nhất đến Song Hồ thành, nhớ chọn hai đường khác dự phòng, Thích Hâm phối hợp cùng Lý Mi, ăn ở dọc đường giao cho các ngươi, trước giữa trưa giao phương án cho ta xét duyệt.

Trần Đạt, ngươi liệt kê danh sách các vật tư trang bị, cũng trước giữa trưa trình lên cho ta......"
Minh Phàm là đệ tử tâm phúc của Thẩm Thanh Thu, hết thảy việc vặt vãnh lớn nhỏ Thẩm Thanh Thu đều là giao cho Minh Phàm xử lý, Minh Phàm cũng không hổ là đệ nhất đệ tử, hiệu suất cùng năng lực đều rất cao, công việc xuống núi đều an bài gọn gàng ngăn nắp.
"Lần xuống núi này là cho các ngươi cơ hội rèn luyện, phải biết quý trọng.

Mỗi người đều phải nghiêm túc làm việc, đề cao chính mình, lần này xuống núi ai cũng không được làm mất mặt sư tôn cùng Thanh Tĩnh Phong! Hiểu chưa!"
Các đệ tử nóng lòng muốn đi, vang dội mà đáp: "Rõ!"
"Tốt, tất cả đều trở về thu thập đồ đạc, giải tán!"

Vài tên đệ tử lục tục rời khỏi, Lạc Băng Hà do dự đứng tại chỗ, chỉ duy nhất hắn là không được phân phó nhiệm vụ, trên mặt rối rắm một trận, vẫn là đối với đại sư huynh nói: "Sư huynh, ta có thể làm cái gì không? Ta cũng muốn góp sức."
Lạc Băng Hà dậy thì trễ, so bạn cùng lứa tuổi lùn hơn rất nhiều, Minh Phàm so với hắn lớn tuổi lại thon dài, từ trên cao nhìn xuống liền thấy khuôn mặt tinh xảo trắng nõn của hắn, mặt đẹp tuấn lãng, ghen ghét hiện rõ trên mặt, Anh Anh sư muội chính là bị gương mặt này câu dẫn! Các nữ đệ tử trên Thanh Tĩnh Phong cơ hồ đều có hảo cảm với Lạc Băng Hà, đây cũng là một trong các nguyên nhân vì sao Lạc Băng Hà luôn bị các sư huynh bắt nạt.
Minh Phàm vỗ vỗ bả vai Lạc Băng Hà, chậm rãi nói: "Yên tâm, sẽ không thiếu ngươi đâu."
Nửa đêm, Lạc Băng Hà đang ngủ say, cửa phòng chứa củi đột nhiên bị đá văng, gió lạnh lùa vào trong.
Lạc Băng Hà bừng tỉnh, một vị sư huynh bước đến, không kiên nhẫn nói: "Dậy dậy, đừng ngủ nữa, chuẩn bị tốt mấy thứ trong này đi, đều là những thứ ngày mai lên đường phải dùng, một thứ cũng không được thiếu! Xe ngựa của sư tôn càng là phải chuẩn bị thật tốt!" Nói xong ném một cuộn giấy chi chít chữ viết cho Lạc Băng Hà liền nhanh chóng rời khỏi.
Lạc Băng Hà nhìn cuộn giấy, hơi hơi nhăn mi lại.
Trời dần sáng, vài tia nắng ấm áp cắt qua không trung.
Lạc Băng Hà đứng dưới trăm bậc thềm bạch ngọc trải dài của Thương Khung Sơn phái, hơi thở phì phò, sắc mặt tiều tụy, đáy mắt thâm quầng, trên quần áo luộm thuộm có mấy vết bụi bẩn.
Hắn cầm khăn vải cẩn thận lau chùi bên ngoài xe ngựa có vẻ ngoài to lớn nhưng lại không quá hoa lệ kia, vất vả lau chùi xong, mặt trời cũng đã lên cao.
Cẩn thận đem đồ vật bên trong xe ngựa sửa sang lại, lại đốt một lư hương nho nhỏ, bên trong châm hương mà sư tôn thích nhất, mới nghe thấy đại sư huynh mang theo vài vị sư huynh đi xuống từ bậc thang.
Minh Phàm đi đến bên ngựa, ngón tay chỉ chỉ mấy chỗ trên bàn đạp ở yên ngựa "Chỗ này có bụi, ngươi mù hay sao mà không nhìn thấy? Đi lấy khăn tới lau đi."
Lạc Băng Hà cau mày, cúi người hành lễ nói: "Đại sư huynh......" Còn chưa nói xong liền bị một vị sư huynh khác cắt ngang: "Dong dài cái gì, đại sư huynh bảo ngươi lau thì ngươi lau đi!"
Bốn phía vang lên một mảng cười vang.

Lạc Băng Hà nhăn mày càng sâu, vẫn là nói: "Bàn đạp vốn là dùng để dẫm lên, nếu là đại sư huynh bảo ta lau mục đích là rèn luyện cho ta, ta sẽ nghe theo." Nói xong không đợi đại sư huynh đáp lời đã xoay người lấy giẻ lau bắt đầu chùi bàn đạp.
Đám người Minh Phàm ở một bên ôm ngực nói nói cười cười xem náo nhiệt, bỗng nhiên Trần Đạt từ trên bậc thềm đá chạy xuống, kêu lên: "Sư tôn tới rồi! Sư tôn tới rồi!"
Đám người Minh Phàm nhanh chóng đứng thẳng, Lạc Băng Hà cũng dừng lại động tác, chỉnh tề đứng nhìn cầu thang.
Bậc thềm Thương Khung Sơn phái thông thiên cao ngất trong mây, Thẩm Thanh Thu một bộ áo dài tố bạch, như đám mây chậm rãi đi xuống, bên trái đeo kiếm, tay phải cầm quạt, khí chất Tu Nhã, mặt mày thanh lãnh, tóc dài chỉnh tề thướt tha phiêu diêu theo gió nhẹ, tựa như trích tiên bước trên mây.
Thẩm Thanh Thu đi xuống bậc thềm đá cuối cùng, đám người Minh Phàm, Lạc Băng Hà khom lưng cung kính nói: "Sư tôn."
Thẩm Thanh Thu gật gật đầu, chậm rãi đi vào xe ngựa.
Lạc Băng Hà đột nhiên bị đẩy xuống, chỉ thấy đại sư huynh bất mãn nói: "Còn ngẩn ngơ cái gì? Đồ vật sư tôn muốn mang theo đều chuẩn bị xong hết rồi sao?

Lạc Băng Hà đột nhiên hoàn hồn, cả kinh nói: "Còn chưa chuẩn bị xong!" Cất bước liền đi lấy.
Hắn bưng một bàn cờ bạch ngọc, đây là đồ vật phải mang theo của sư tôn mỗi lần đi ra ngoài.

Hắn vừa sợ hãi vừa sùng kính hướng đến xe ngựa, đem đồ vật dọn tới, tay vẫn luôn khẩn trương mà run.
Bỗng nhiên một thanh quạt xếp vén màn lên, Lạc Băng Hà vừa ngẩng đầu lên đã đối diện với đôi mắt của sư tôn.
Thấy sư tôn thần sắc phức tạp đánh giá mình, hắn hơi sửng sốt, cung kính đáp: "Sư tôn."
Thẩm Thanh Thu bình tĩnh nhìn hắn trong chốc lát, "Ờ" một tiếng, thu hồi quạt xếp, buông màn.
Minh Phàm phi thân lên cưỡi ngựa đến phía trước đội ngũ, kiểm tra trên dưới, nói: "Được, chuẩn bị." Chúng đệ tử đồng loạt lên ngựa, Lạc Băng Hà nghe vậy bước nhanh đến nơi có ngựa, lại thấy không có ngựa cho hắn.
Lúc xấu hổ không biết làm sao, âm thanh đắc ý dào dạt của đại sư huynh từ trong một trận cười trộm truyền đến: "Thật sự là khan hiếm ngựa, đành phải ủy khuất sư đệ.

Hơn nữa sư đệ căn cơ kém, vừa vặn cũng nhân cơ hội này rèn luyện một chút."
Thương Khung Sơn phái là đại phái đệ nhất của Tu chân giới, tài nguyên giàu có, như thế nào lại không có nổi một con ngựa.
Minh Phàm dừng một chút nói: "Như thế nào? Biểu tình đó của ngươi là sao? Bất mãn à?"
Lạc Băng Hà vững vàng mà nói hai chữ: "Không dám."
Lúc này, tiếng cười như chuông bạc của một thiếu nữ từ xa tới gần truyền đến, Ninh Anh Anh tới rồi, "Sư huynh, mọi người đang nói cái gì vậy?"
Một trận gió nhẹ thổi qua, màn xe ngựa khẽ nhúc nhích.
Ninh Anh Anh nhìn thấy Lạc Băng Hà không có ngựa, hưng phấn vẫy tay nói: "A Lạc, không đủ ngựa sao? Đệ đến cưỡi chung với ta đi!"
Minh Phàm tức khắc đen mặt.
Lạc Băng Hà biết đại sư huynh thích Ninh Anh Anh sư tỷ, nếu hắn đáp ứng chỉ sợ những ngày về sau sẽ càng gặp nhiều phiền toái, đang đau đầu làm thế nào để từ chối, trong xe ngựa truyền đến thanh âm ôn nhuận lại uy nghiêm: "Anh Anh đừng hồ nháo, nam nữ thụ thụ bất thân, thân với sư đệ đến mấy cũng phải có mức độ.


Minh Phàm, lằng nhằng thật lâu, còn không xuất phát?"
Minh Phàm mừng rỡ, lập tức thúc giục đội ngũ xuất phát.
Đội ngũ nhanh chóng tiến lên, đầu tàu Minh Phàm gương mẫu cưỡi ở phía trước, khí phách hăng hái mà dẫn đường.

Xe ngựa tiến lên, màn xe lắc lư.
Lạc Băng Hà mệt mỏi chạy ở cuối cùng của đội ngũ, đi một trận lại chạy một trận.

Hắn thật sự là không còn sức lực, một đêm không ngủ bận đến bây giờ, một mình hắn chuẩn bị đồ đạc mang từ Thanh Tĩnh Phong vác xuống bậc thềm dài vô tận, mệt đến toàn thân phát đau, cảm giác tay chân đều không thuộc về mình nữa.
Thỉnh thoảng còn có ngựa đi vòng quanh hắn, cố ý làm bay lên một trận bụi đất, làm cho hắn mặt mày xám tro.
Ninh Anh Anh căn bản không khuyên ngăn được bọn họ, nàng gấp gáp giục ngựa tới gần xe ngựa, hướng vào trong xe nói: "Sư tôn! Ngươi xem sư huynh bọn họ kìa!"
Trong xe ngựa không mặn không nhạt nói: "Bọn họ làm sao vậy"
Ninh Anh Anh dây thanh ủy khuất, không thuận theo nói: "Bọn họ bắt nạt người khác như vậy, người cũng không nói gì bọn họ.

Cứ tiếp tục đi như vậy......!Đồ đệ do sư tôn người dạy, đều thành ra cái gì rồi!"
Trong xe ngựa "Ồ" một tiếng, "Lạc Băng Hà, ngươi lại đây."
Lạc Băng Hà sắc mặt bình thản, đáp "Vâng", liền đi đến phía trước.
Đám người Minh Phàm vui sướng khi thấy người gặp họa, cho rằng sư tôn gọi Lạc Băng Hà đến gần để giáo huấn, lại thấy sư tôn dùng quạt xếp vén mành lên, nâng cằm nhìn Lạc Băng Hà, ánh mắt hướng vào trong thùng xe.

Tuy không nói chuyện, nhưng ý vị của động tác này bất quá lại không thể rõ ràng hơn.
Ninh Anh Anh vui mừng nói: "A Lạc, mau lên xe đi, sư tôn bảo đệ ngồi chung với người đó!"
Đám người Minh Phàm ngạc nhiên đến rớt cằm, đây là sư tôn sao? Sư tôn thế mà lại cho phép Lạc Băng Hà ngồi chung cùng y?! Nếu không phải biết rõ sư tôn đắc đạo nhiều năm, đám người kia quả thực sẽ hoài nghi sư tôn bị tà ma bám vào người!
Lạc Băng Hà cũng ngây ngẩn cả người.

Nhưng hắn phản ứng nhanh, không chần chờ bao lâu, liền đáp: "Đa tạ sư tôn." Bước lên xe ngựa.

Bên trong xe ngựa rộng rãi lại thoải mái, vách tường cùng trên nóc xe đều có khắc điêu văn tinh xảo, tươi mát lịch sự tao nhã.
Lạc Băng Hà thành thành thật thật ngồi nghiêm chỉnh ở góc xe ngựa, nhớ tới quần áo của hắn lấm lem tro bụi, tay chân lập tức quy củ không dám động, còn sợ chính mình làm dơ xe ngựa.
Đương lúc khẩn trương, bỗng nhiên nghe được một tiếng cười trong trẻo, nhịn không được nhìn qua.
Kỳ thực, nói Lạc Băng Hà không kinh ngạc là giả.

Tuy hắn vẫn luôn tôn kính có thừa với sư tôn, nhưng sư tôn đối hắn như thế nào, xem hắn như thế nào, trong lòng hắn luôn hiểu rõ.

Lúc trước cho rằng sư tôn kêu hắn lên xe, tất nhiên là có giáo huấn đang chờ hắn, cũng đã chuẩn bị tâm lý, lại không nghĩ rằng sư tôn mặc kệ hắn, chỉ im lặng ngồi đó.
Lạc Băng Hà nghĩ nghĩ, hắn tựa hồ chưa từng gần như vậy, cẩn thận như vậy đánh giá qua sư tôn.
Luận tướng mạo, sư tôn lớn lên thật là không lời gì để nói.

Không chỉ đẹp, hơn nữa còn dễ nhìn.

Hình dáng nửa góc khuôn mặt như là được nước chảy ôn nhu mài thành, thực làm người khác dễ dàng sinh hảo cảm.

Lại giống như một tay danh kiếm uy chấn thiên hạ kia của hắn, đã tu lại nhã.

Đang nhìn đến xuất thần, chợt thấy sư tôn mở bừng mắt, ánh mắt chuyển hướng đến hắn.

Lạc Băng Hà bị y vừa vặn bắt được, hoảng loạn không biết làm như thế nào cho phải, lại thấy sư tôn nhìn hắn cười cười.
Lạc Băng Hà cứng đờ, giống bị một cây kim nhỏ đâm một chút, mất tự nhiên mà vội dời đi ánh mắt, càng không rõ cảm thụ trong lòng là gì.
Lúc quay đầu lại, sư tôn đã khôi phục sắc mặt thanh lãnh.
Bên trong xe an tĩnh, một đường không ai nói chuyện..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận