Lời nói như sét đánh ngang tai, khiến Tằng thị sững sờ, ngây người ra như phỗng.
————
Trời sắp sáng, chỉ còn khoảng một canh giờ nữa, hai mẹ con Lục gia tuy rằng hai ngày qua không được ngon giấc, đều mệt mỏi rã rời, nhưng lúc này lại không ai nhắm mắt nổi.
Lục Thảng uống hai ngụm nước nóng, hơi lạnh trên người cũng tiêu tan phần nào, hắn dựa người vào tường, ngồi trên chiếc ghế gỗ, nhìn Giản Minh Thư đang nằm trên giường, thất thần.
So với việc phải chịu đói chịu rét chạy đi chạy về, đối mặt với Giản Minh Thư lại là điều khó khăn nhất, hắn vừa mong nàng tỉnh lại, nhưng khi nàng tỉnh lại, hắn phải nói với nàng về tin dữ của Giản gia như thế nào?
"A Thảng, hay là chúng ta báo quan đi?" Im lặng hồi lâu, Tằng thị mới lấy lại tinh thần, lên tiếng.
Lục Thảng vẫn nhìn Giản Minh Thư, giọng nói trầm thấp và lạnh lẽo: "Không thể báo quan."
Lúc quá trưa hắn đến Giang Ninh, Giản phủ đã bị thiêu rụi thành tro tàn, quan binh cũng đã phong tỏa hiện trường từ sớm.
Hắn đứng trong đám đông, chỉ nhìn thấy từng thi thể được khiêng từ trong phủ ra, xếp thành một hàng dài dọc theo bức tường của Giản phủ, mùi khói khét theo gió bay đến, đến giờ vẫn chưa tan hết, khiến người ta buồn nôn.
Hỏi thăm một hồi, hắn mới biết đêm qua có một toán cướp đột nhập vào Giản phủ, nửa đêm giao chiến với hộ viện, tiếng động lớn đến mức cách mấy dặm cũng nghe thấy.
Chưa kịp đợi quan binh đến nơi, Giản phủ đã bốc cháy dữ dội, ba mươi tám nhân mạng, kể cả Giản Kim Hải đều bỏ mạng trong biển lửa.
Theo như thời gian, vụ việc ở Giản phủ xảy ra ngay sau khi Giản Minh Thư bị truy sát, chắc chắn là do cùng một bọn người gây ra.
Nhưng nếu là cùng một bọn, tại sao sau khi đã ra tay với Giản phủ, chúng còn muốn giết Giản Minh Thư, một nữ nhân tay trói gà không chặt? Lại còn phải truy đuổi đến tận núi Vân Hoa mới ra tay? Điều này thật phi lý.
Còn nữa, bọn chúng biết rõ chi nhánh của Giản gia ở trấn Kính Dương, chứng tỏ rất hiểu rõ về Giản gia.
Lục Thảng cảm thấy sự việc có gì đó mờ ám, không đơn giản chỉ là một vụ cướp của giết người.
Hắn định đến gặp quan binh đang canh giữ bên ngoài Giản phủ để báo cáo tình hình, nhưng chưa kịp bước tới đã thấy một người tiến đến.
Người này tuy xa lạ, nhưng trang phục giống hệt với hai tên lúc nãy hắn gặp ở chi nhánh Giản gia.
Tên này tìm một trong hai tên bộ khoái, ghé tai nói nhỏ gì đó, rồi vội vàng rời đi.
Lục Thảng tuy không nghe rõ bọn chúng nói gì, nhưng ý định báo quan cũng tan biến.
Hắn chợt nhớ tới, hai tên lúc nãy ở chi nhánh Giản gia, cộng thêm tên vừa rồi, tuy ăn mặc giống thường dân, nhưng trên chân lại đều mang giày vải đen – trang phục của quan lại.
Một ý nghĩ đáng sợ hiện lên trong đầu hắn, phải chăng chuyện này…
"Nếu đúng là quan binh cấu kết với bọn cướp, chúng ta báo quan chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ.
Nàng nhất định đã biết được điều gì đó, nên bọn chúng mới muốn diệt khẩu, truy đuổi đến cùng.
Nếu nàng trở về Giang Ninh, chắc chắn sẽ mất mạng." Nói đến đây, Lục Thảng không kiềm chế được cơn giận, đấm mạnh vào tường.
Tằng thị giật mình, vội vàng xuống giường, nắm lấy tay Lục Thảng: "Con làm gì vậy? Lỡ tay con bị thương thì làm sao đi thi? Con đã cứu được Minh Thư rồi, chuyện của Giản gia, chúng ta thế đơn lực bạc, không thể làm gì được, Minh Thư sẽ không trách con đâu."
"Con biết nàng ấy sẽ không trách con.
Con chỉ hận bản thân vô dụng, không bảo vệ được a nương, cũng không thể giúp được nàng ấy." Lục Thảng cười khổ, xòe bàn tay ra – hắn thật sự quá yếu đuối.
"A Thảng…" Tằng thị rưng rưng nước mắt, còn định nói gì đó thì người trên giường bỗng rên lên một tiếng.
Tằng thị và Lục Thảng đều giật mình, đồng thời chạy đến bên giường.
————
Giản Minh Thư như chìm trong một vùng tối mịt mù, xung quanh chỉ có một màu đen kịt, nàng nghe thấy tiếng ai đó đang thì thầm bên tai, bảo nàng cố gắng lên, ngoan ngoãn uống thuốc, nhưng nàng không thể trả lời, thân thể như không phải của mình, ngay cả việc mở mắt cũng khiến nàng kiệt quệ sức lực.
Mí mắt hé mở, một tia sáng le lói chiếu vào, Giản Minh Thư nhìn thấy hai bóng người mờ ảo đang đứng trước mặt, trong đầu nàng trống rỗng, chỉ có thể thốt ra những tiếng ú ớ.
Lục Thảng vội vàng áp tai xuống nghe, rồi chạy như bay ra ngoài: "A nương, nàng ấy kêu đau, con đi gọi đại phu."