Lời này nói ra đã quá rõ ràng, cứu nàng, giúp đỡ nàng là một chuyện, nhưng hắn không muốn dây dưa gì với nàng nữa.
Tránh cho nàng trong khoảng thời gian này lại nảy sinh tình cảm với hắn, chi bằng lấy danh nghĩa huynh muội mà đối đãi.
Như vậy, nàng cũng sẽ không động lòng.
Còn về phần ký ức của nàng, nếu bệnh tình thuyên giảm, hắn sẽ kể lại mọi chuyện của Giản gia cho nàng hay cũng không muộn.
Nếu cả đời này nàng không thể khỏi bệnh, hắn sẽ thay Giản gia, bảo vệ nàng chu toàn, để nàng ấy tiếp tục làm một Lục Minh Thư vô lo vô nghĩ.
————
Giản Minh Thư cũng không hôn mê quá lâu, rất nhanh sau đó đã tỉnh lại.
Ngoài trời lúc này đã sáng rõ, ánh sáng le lói xuyên qua lớp vải màn che hắt vào căn phòng xa lạ.
Nàng nằm trên giường một lúc lâu, mới dần nhớ lại chuyện đã xảy ra.
Cơn đau đầu lúc này cũng đã giảm đi nhiều, nhưng nàng không dám mạo muội hồi tưởng lại.
"Tỉnh rồi sao?" Giọng nói của một nam nhân vang lên bên tai nàng, thanh lãnh như tuyết.
Giản Minh Thư cố gắng gượng dậy, ngước mắt nhìn về phía người vừa lên tiếng.
Nam nhân kia trông rất trẻ tuổi, nhưng giữa hai hàng lông mày lại ẩn chứa nét từng trải, có lẽ do không được nghỉ ngơi đầy đủ, sắc mặt hắn hơi nhợt nhạt, đáy mắt thâm quầng, lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Thế nhưng, tất cả những điều đó cũng không thể che lấp đi dung mạo anh tuấn của hắn.
Mái tóc đen không được búi gọn, vài sợi tóc mai buông lơi bên thái dương, ôm lấy gương mặt tuấn lãng như ánh trăng kia.
Nàng nhớ rõ giọng nói của hắn, thanh âm ấy đã xuyên qua màn đêm, vang vọng bên tai nàng.
Nàng nhớ rõ cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay hắn, nhớ rõ cả… tên của hắn.
"Lục… Thảng…"
"Muội nhớ ta rồi sao?" Nghe thấy nàng gọi tên mình, đôi mắt hắn bỗng sáng lên.
Giản Minh Thư lắc đầu: "Lúc trước huynh đã nói, huynh tên Lục Thảng.
Huynh là ai vậy?"
Ánh mắt Lục Thảng tối xuống, hắn ngồi xuống bên giường nàng, khẽ thở dài, đáp:
"Ta là Lục Thảng, ca ca của muội.
Còn muội là muội muội của ta, Lục Minh Thư."
Nàng nhìn hắn chằm chằm, như muốn nhìn thấu tâm can hắn.
Hai mươi năm sống trên đời ngay thẳng, Lục Thảng chưa bao giờ có cảm giác chột dạ như lúc này.
"Lục Minh Thư…"
Minh Thư lẩm bẩm cái tên xa lạ, mãi đến khi Lục Thảng toát mồ hôi lạnh, nàng mới lên tiếng: "Tên rất hay."
Lục Thảng cũng không hiểu vì sao bản thân lại căng thẳng đến vậy, nghe nàng nói xong, hắn mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Nào ngờ nàng lại hỏi tiếp: "Là ai đặt cho ta vậy?"
"Là phụ thân đã khuất của muội." Lục Thảng thản nhiên đáp.
Đổ hết mọi chuyện cho người chết là an toàn nhất.
Hơn nữa, câu trả lời này của hắn còn mang một hàm ý khác, bởi vì cái tên này, đích thực là do phụ thân nàng đặt cho nàng.
"Phụ thân… không còn nữa sao?" Minh Thư cụp mắt xuống, nhìn Lục Thảng, rồi lại nhìn sang Tằng thị.
Lục Thảng nhìn thấy trong mắt nàng tràn đầy nghi hoặc, hắn biết nàng đang muốn hỏi rõ ngọn ngành mọi chuyện, bèn vội vàng lên tiếng: "Muội vừa mới tỉnh lại, đừng nên suy nghĩ quá nhiều, chuyện cũ đã qua, nói ra rất dài dòng.
Có lẽ ngày nào đó, muội sẽ tự mình nhớ lại tất cả.
Nếu như muội không thể nhớ ra, đợi khi nào sức khỏe muội tốt hơn, ta sẽ từ từ kể cho muội nghe.
Bây giờ, muội cần phải nghỉ ngơi cho khỏe đã."
"Đúng vậy Minh Thư, con đã hôn mê lâu như vậy, chắc hẳn là đói rồi.
Để ta đi nấu chút cháo cho con." Nói rồi, Tằng thị vội vàng rời đi, bà không muốn bản thân rơi vào tình cảnh khó xử như con trai mình.
May thay Minh Thư cũng không hỏi gì thêm nữa.
Vết thương trên người vẫn còn hơi đau, nàng cảm thấy đầu óc choáng váng, chỉ nói vài câu mà đã thấy mệt mỏi rã rời.
Nàng nằm xuống giường, nhìn trân trân vào đỉnh màn, không dám suy nghĩ bất kỳ điều gì.
Bởi vì chỉ cần nàng vừa động não suy nghĩ, là đầu nàng lại đau như búa bổ.
Nàng đã trở thành một người không có quá khứ.
Không lâu sau, Tằng thị bưng một bát cháo nóng hổi vào phòng, bên cạnh là một đĩa tỏi ngâm đường mang từ Giang Ninh đến.
Tỏi ngâm dấm chua chua, ngọt ngọt rất vừa miệng, không hề có vị cay nồng của tỏi tươi, là món ăn khai vị mà Tằng thị vẫn thường làm, năm nào bà cũng làm tặng cho Giản gia, cũng là một trong những món ăn ưa thích của Minh Thư.
Minh Thư đói bụng từ lâu, vừa ngửi thấy mùi tỏi ngâm, nàng lập tức bật dậy như con chuột đói ngửi thấy mùi mỡ.
Do động tác quá nhanh, nàng bỗng cảm thấy đầu óc choáng váng, cơn buồn nôn đột ngột ập đến.
Nàng còn chưa kịp phản ứng, đã nôn hết lên người Lục Thảng, bát cháo trên tay nàng cũng rơi xuống đất, vỡ tan tành.