Nghe vậy, Lục Thảng nhìn Minh Thư từ trên xuống dưới —— nàng đang mặc y phục cũ của Tằng thị, Tằng thị là quả phụ, màu sắc y phục thường tối màu, kiểu dáng lại là trang phục thường thấy của phụ nhân ở nông thôn, thân hình bà ấy lại đẫy đà hơn Minh Thư, cho nên cho dù y phục kia đã sửa lại, nhưng mặc trên người Minh Thư vẫn không vừa vặn, trông có vẻ rộng thùng thình.
Là hắn sơ suất.
"Vậy thì lấy..."
Lục Thảng còn chưa dứt lời, Minh Thư đã như gà mẹ bảo vệ gà con, ôm chặt túi tiền vào trong ngực, nói: "Không mua nữa, chúng ta đi thôi!" Sợ chậm một bước, gia sản của Lục Thảng sẽ bị yêu tinh trong tiệm này vét sạch.
————
Ra khỏi cửa hàng y phục, Lục Thảng mới hỏi nàng: "Dù sao cũng phải sắm sửa, y phục kia nếu đã vừa người, sao muội không mua?"
Kể từ sau khi bị thương, bên người Giản Minh Thư không có hành lý, để tránh nàng suy nghĩ nhiều, Lục Thảng chỉ nói hành lý của nàng đã bị mất khi gặp nạn, phải mua sắm lại từ đầu.
Chỉ tiếc là một đường chạy trốn vội vàng, không có cơ hội sắm sửa, cứ thế kéo dài đến tận bây giờ.
Minh Thư liếc hắn một cái, nói: "Quả nhiên là thư sinh, chỉ biết đọc sách thánh hiền, nào biết củi gạo mắm muối đắt đỏ ra sao."
Nghe vậy, Lục Thảng chỉ vào chính mình, không thể tin được lời này lại thốt ra từ miệng nàng: "Muội nói ta sao?"
Tuy hắn là thư sinh, nhưng từ nhỏ đến lớn, hắn đều theo Tằng thị, việc gì mà chưa từng làm qua? Huống hồ Tằng thị lại bệnh tật ốm yếu, hắn từ năm mười tuổi đã phải gánh vác sinh kế của cả gia đình, nếm đủ thế thái nhân tình, sao có thể không biết đến hai chữ "cơm áo"? Cho dù hắn thật sự không biết, cũng hơn hẳn tiểu nha đầu sinh ra đã ngậm thìa vàng, lớn lên ở chốn khuê phòng như nàng, kết quả hôm nay hắn lại bị nàng dạy bảo?
Hắn tức giận bật cười, chỉ vào túi tiền đang được nàng ôm chặt trong ngực, nói: "Muội có biết số bạc muội đang cầm là do ai kiếm được không?"
"Ta biết là do huynh kiếm được, chính vì biết huynh kiếm tiền không dễ dàng, nên ta mới không muốn huynh tiêu xài hoang phí.
Dọc đường đi, người bị thương, người bệnh tật, đã tiêu tốn bao nhiêu bạc rồi? Nếu huynh có núi vàng núi bạc thì ta cũng chẳng quản, nhưng chúng ta tổng cộng chỉ có chút bạc này, đến kinh thành còn phải thuê nhà, sắm sửa đồ đạc, mua gạo muối dầu tương.
Huynh là cử nhân khoa này, phải đi bái kiến tọa chủ, lo lót quan hệ đều cần đến bạc..." Nói đến đây, nàng nhìn hắn, thấy sắc mặt hắn không tốt lắm, bèn nói tiếp: "Được rồi, coi như huynh tài cao bát đấu, không cần phải lo lót gì cả, nhưng những việc như gặp mặt bạn bè, người cùng trường, ăn uống, dự tiệc đều cần đến bạc.
Đến mùa xuân là đến kỳ thi Hội, huynh phải chuyên tâm ôn tập, trong nhà chỉ có chi ra chứ không có thu vào, số bạc tích cóp này có thể chống đỡ được bao lâu?"
"Cho dù có khó khăn đến đâu cũng sẽ không để muội và a nương phải chịu khổ, muội đừng lo lắng những chuyện này nữa! Những thứ cần mua thì phải mua, chẳng lẽ đến kinh thành rồi, muội không cần may y phục nữa sao?" Đương nhiên Lục Thảng biết bạc không dư dả gì, vốn dĩ hắn chỉ chuẩn bị chi tiêu cho hai người hắn và Tằng thị, xem như cũng tạm đủ, nhưng bây giờ lại thêm Giản Minh Thư, chi tiêu lập tức tăng lên.
Nhưng bạc không đủ, hắn sẽ tự mình nghĩ cách, hắn không muốn nàng ngay cả tiền mua một bộ y phục cũng phải tiết kiệm.
"Tiền bạc phải dùng đúng chỗ, những thứ cần thiết như y phục bên trong của muội đây, hay như việc chữa bệnh cho mẫu thân, những thứ này không thể tiết kiệm, muội cũng không cố chấp từ chối.
Nhưng y phục bên ngoài có thể không cần phải gấp gáp mua lúc này, y phục trong tiệm phải cộng thêm tiền thuê tiệm, tiền công cho tiểu nhị, tiền công thợ may, tiền vận chuyển hàng hóa, giá thành cao thì giá bán tất nhiên cũng cao, chi bằng đợi đến kinh thành, chúng ta tìm một cửa hàng vải bình thường, mua vài thước vải về tự mình làm, hoặc là tìm một tú nương đến may, giá tiền của một bộ y phục may sẵn có thể may được cả bộ, chẳng phải có lời hơn sao?" Minh Thư chậm rãi phân tích cho hắn nghe, nói xong lại đánh giá y phục trên người hắn: "Bộ y phục này của huynh cũng nên thay rồi, giặt đến bạc màu rồi, ngay cả sợi vải cũng sắp đứt, phải thay một bộ mới, những thứ như túi đựng quạt, túi thơm, khăn đội đầu cũng nên chuẩn bị thêm đi.
Khuôn mặt tuấn tú như vậy, nếu không biết cách ăn diện, chẳng phải là lãng phí sao?"