Nhưng kế hoạch "bắt rể" của Giản lão gia cao tay hơn người khác một bậc, nói là "bắt rể" nhưng chi bằng nói là "nuôi rể".
Hàng năm, ở phủ Giang Ninh đều có rất nhiều sĩ tử vì gia cảnh nghèo khó mà phải bỏ dở việc học hành, Giản lão gia sẽ chọn ra trong số họ vài người có tiềm năng, dùng vàng bạc để chu cấp cho họ ăn học, đợi đến khi họ thi đỗ sẽ chọn ra một người làm con rể - còn lý do vì sao lại chọn ở kỳ thi Hương mà không phải kỳ thi Đình là vì… Đợi đến khi họ vào kinh thành rồi thì đâu còn đến lượt ông ta nữa, hiện tại ra tay, ít ra ông ta cũng có thể kiếm được một vị cử nhân làm rể.
Kỳ thi Hương mùa thu năm nay chính là ngày Giản lão gia thu lưới.
Còn Lục Thảng… chính là một con cá trong lưới của ông ta.
Giản Minh Thư khẽ vân vê chiếc chuông nhỏ dưới vòng tay, cười nói: "Ta còn tưởng là ai, hóa ra là Triệu muội muội.
Ta nhớ rõ lệnh tôn cũng tham gia kỳ thi Hương lần này, hôm nay yết bảng, sao muội muội không ở nhà chờ tin, lại chạy đến đây?"
Phụ thân của Triệu Nhàn đã hơn bốn mươi tuổi, chỉ thi đỗ tú tài, gia cảnh nghèo khó, nhưng lại luôn ôm mộng thi cử, đáng tiếc thi đi thi lại nhiều lần mà vẫn không đỗ đạt.
"Phụ thân ta dùi mài kinh sử nhiều năm chẳng phải vì hư danh, nên đối với chuyện thi cử, ông ấy luôn giữ tâm thế bình thản.
" Triệu Nhàn vừa nói vừa bước vào trong sân, liếc mắt nhìn vào giỏ quà trên tay Giản Minh Thư rồi che miệng cười khẽ, "Lại đến lấy lòng Tằng di nương sao? Lục ca ca không để ý đến ngươi, ngươi liền chuyển hướng sang Tằng di nương sao? Còn ra thể thống gì nữa!"
Tuy cùng là con gái nhà có học, nhưng Triệu Nhàn luôn khinh thường Giản Minh Thư xuất thân từ nhà buôn.
Giản Minh Thư chỉ cười, đáp: "Vậy ra Triệu muội muội đến đây là vì giữ tâm thế bình thản, còn ta đến đây là đeo bám dai dẳng sao? Ta còn tưởng chúng ta giống nhau, đều đến đây vì một lý do chứ? À không, muội muội quà còn chẳng có, định tay không bắt sói?"
Đều là vì Lục Thảng mà đến, ai cao quý hơn ai chứ?
Thấy bị vạch trần tâm tư, Triệu Nhàn đỏ mặt, nàng ta định mở miệng phản bác thì bỗng nhiên nhìn thấy bóng người thấp thoáng sau gốc cây hòe, nàng ta vội vàng thay đổi chủ ý, bước đến chỗ Giản Minh Thư, giơ tay định giật lấy giỏ quà trên tay nàng.
Tiểu Tinh Đình đang đứng bên cạnh thấy vậy vội vàng bước đến chắn trước mặt Giản Minh Thư.
"Bịch… xoảng…"
Giỏ quà trên tay Tiểu Tinh Đình rơi xuống đất, còn Triệu Nhàn thì loạng choạng ngã về phía cửa.
Một bóng người cao lớn chậm rãi bước đến, vừa vào cửa đã thấy một nữ tử yếu đuối ngã về phía mình, hắn có lòng muốn đưa tay ra đỡ nàng ta.
Chỉ cần đưa tay ra là có thể ôm mỹ nhân vào lòng, nhưng không ngờ người nọ lại nhanh chóng lách người sang một bên, khiến Triệu Nhàn nhào vào khoảng không, ngã nhào ra cửa.
"Rắc… rắc…"
Hàng rào gỗ mục nát đã không chịu được sức nặng, gãy làm đôi, Triệu Nhàn ngã nhào xuống đất, đau đến mức hai mắt nổ đom đóm.
Giản Minh Thư và người nọ bốn mắt nhìn nhau, nàng còn chưa kịp nhìn rõ biểu cảm của hắn thì đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng vang lên:
"Các ngươi đến nhà ta làm gì?" Lục Thảng đã trở về.
Triệu Nhàn vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, nàng ta ngẩng đầu lên, đôi mắt ngấn lệ nhìn hắn, thút thít: "Lục ca ca, muội đến thăm Tằng di nương, vừa hay gặp Giản tỷ tỷ, thấy tỷ ấy và nha hoàn xách nhiều đồ quá nên muốn giúp đỡ, ai ngờ tỷ ấy lại ra lệnh cho nha hoàn đẩy muội ngã.
"
"Tiểu thư, nô tỳ chưa động vào người nàng ta mà!" Tiểu Tinh Đình tức giận, vội vàng giải thích với Giản Minh Thư.
Giản Minh Thư gật đầu, nhưng không vội vàng giải thích, nàng chỉ nhìn Lục Thảng.
Ánh mắt Lục Thảng và nàng lại lần nữa chạm nhau.
Ánh nắng mùa đông lạnh lẽo chiếu xuống con hẻm nhỏ, phủ lên những ngôi nhà xập xệ một màu ảm đạm, chỉ có Giản Minh Thư đứng đó, một thân vàng nhạt, trên ngực đeo một chuỗi ngọc bằng vàng lấp lánh, gương mặt trái xoan hồng hào, xinh đẹp rạng rỡ, xua tan đi vẻ ảm đạm của con hẻm nghèo.
So với nàng, Triệu Nhàn đang nằm dưới đất trông thật yếu đuối, đáng thương.
Đáng tiếc, Lục Thảng không phải người thương hương tiếc ngọc, cũng chẳng có lòng dạ nào để ý đến nàng ta, hắn không thèm đỡ nàng ta dậy, chỉ lạnh lùng nói: "Phụ thân ngươi thi đỗ rồi, bởi vì quá vui mừng nên ông ấy đã ngất xỉu ngay trước bảng vàng, hiện tại đã được người ta đưa về nhà rồi.
"