Minh Thư cuộn tròn trong chăn, mồm nhâm nhi viên kẹo mạch nha, lòng thầm nghĩ:
Ca ca, có phải huynh luôn như vậy không?
Ngoài mặt thì ghét bỏ ra mặt, nhưng trong lòng vẫn luôn lo lắng cho muội muội.
————
Ngày thứ ba ở huyện Bái, Lục Thảng lại đưa Tằng thị và Minh Thư lên đường.
Bầu trời xám xịt, gió thổi ào ạt, cuốn theo bụi đất ven đường bay mù mịt, báo hiệu một cơn mưa tuyết sắp kéo đến.
Lục Thảng đội nón lá rộng vành, che kín mặt, đánh xe ngựa trong gió lạnh.
Minh Thư và Tằng thị ngồi trong xe, dù đã được vách xe che chắn, họ vẫn nghe rõ tiếng gió rít gào bên ngoài.
Vì vết thương của Minh Thư và bệnh tình của Tằng thị, họ đã chậm trễ mất mấy ngày.
Nếu đến kinh thành muộn hơn nữa, e là sẽ đúng vào dịp cuối năm, khi đó muốn tìm nhà trọ rất khó khăn.
Vậy nên, Lục Thảng cố gắng thúc ngựa chạy nhanh hơn, mong sớm đến Biện Kinh.
Ai ngờ trời không chiều lòng người, vừa mới rời khỏi huyện Bái được một ngày thì tuyết đã rơi.
Bình thường, xe ngựa đi ba ngày là đến được thành tiếp theo, nhưng theo tính toán của Lục Thảng, nếu tăng tốc thì chỉ cần hai ngày là đến nơi, họ sẽ tìm được chỗ nghỉ chân trước khi tuyết rơi dày đặc.
Kế hoạch rất chu toàn, chỉ tiếc rằng trận tuyết này lại không hề tầm thường.
Bầu trời u ám như muốn sập xuống, gió mỗi lúc một lớn.
Ban đầu chỉ là vài bông tuyết li ti lẫn trong bụi đất bị gió cuốn lên không trung, sau đó đất trời mù mịt như bị một màn sương xám bao phủ, tầm nhìn bị che khuất, xe ngựa buộc phải giảm tốc độ.
Nửa ngày sau, gió không những không ngừng mà còn thổi mạnh hơn, bông tuyết nhỏ dần kết thành những hạt lớn, rơi trắng xóa cả đất trời.
Tầm nhìn càng lúc càng hạn chế, xe ngựa gần như phải bò lê trên đường.
Cho dù tốc độ xe ngựa đã giảm xuống mức thấp nhất, Minh Thư ngồi trong xe không nhìn thấy cảnh vật bên ngoài, nàng cũng nhận ra tình huống bất ổn.
Nhiệt độ trong xe dường như giảm mạnh trong vòng nửa ngày.
Minh Thư ngồi trong xe đã thấy lạnh cóng tay chân, huống hồ là Lục Thảng đang đánh xe giữa trời đông giá rét.
Tiếng gió rít bên ngoài như tiếng gào thét ai oán của loài mãnh thú, len lỏi qua khe cửa, khiến lòng người bất an.
Nàng ở trong xe còn lạnh đến thế, Lục Thảng ở ngoài kia sao có thể chịu đựng nổi?
Nghĩ vậy, Minh Thư vội vàng nhào đến cửa xe, hé một khe hở nhỏ.
Gió ùa vào trong xe, nàng không giữ được cửa, bị gió thổi bật ra.
Phải rất khó khăn Minh Thư mới đóng cửa lại được.
Bên ngoài trời đất mù mịt, đường xá lẫn vào nhau, Lục Thảng đứng trước xe ngựa, cả người phủ đầy tuyết trắng.
Nghe thấy tiếng động phía sau, hắn quay đầu lại, gầm lên: “Ra ngoài làm gì? Vào trong mau lên!”.
Giọng nói của hắn bị gió thổi bay phân nửa, đến tai Minh Thư chỉ còn lại tiếng gầm the thé.
Nàng nhìn không rõ mặt hắn, bám vào cánh cửa, hét lên: “Thời tiết thế này là sao?”.
“Bão tuyết!”, hắn gầm lên lần nữa, “Vào trong nhanh!”.
Minh Thư giật bắn người, chui vào trong xe, tim đập thình thịch.
Nghĩ đến cảnh tượng vừa nhìn thấy, lòng Minh Thư càng thêm bất an.
Con đường này vốn đã hiểm trở, một bên là vách núi dựng đứng.
Giờ đây, tuyết rơi mù mịt, không phân biệt được phương hướng, nếu không cẩn thận, xe ngựa sẽ lao xuống vực.
Hơn nữa, trời lạnh như vậy, Lục Thảng một mình chống chọi với bão tuyết, làm sao chịu đựng nổi?
Nàng muốn giúp hắn, nhưng lại lực bất tòng tâm, cảm giác này thật khó chịu.
“Có chuyện gì vậy?”, Tằng thị mơ màng tỉnh giấc, hỏi, “Hình như ta nghe thấy tiếng A Thảng.”
Bà chỉ nghe loáng thoáng chứ không rõ hắn nói gì.
“Không có gì đâu, đường khó đi nên huynh ấy bảo sẽ đi chậm một chút.”, Minh Thư cố gắng giữ bình tĩnh, dịu dàng an ủi Tằng thị.
Nàng biết Lục Thảng là người con hiếu thảo, chắc chắn không muốn mẫu thân phải lo lắng, sợ hãi.
Bản thân không thể ra ngoài giúp hắn, vậy thì ở trong xe chăm sóc Tằng thị chu đáo, cũng coi như chia sẻ gánh nặng cho hắn.
“Sao tự dưng lạnh vậy nhỉ?”, Tằng thị rùng mình, xoa xoa hai tay.
“Có lẽ vì chúng ta đang đi trên núi.”, Minh Thư vừa nói vừa mở tấm chăn dày đang đắp trên người ra choàng cho Tằng thị.
Tằng thị vội vàng nắm lấy tay nàng, dịu dàng nói: “Con ngoan, ta không lạnh, con tự giữ lấy mình đi.”
Minh Thư mở rộng tấm chăn, ôm lấy Tằng thị, hai người cùng cuồn tròn trong chăn.
Nàng tựa đầu vào vai Tằng thị, nói: “Như vậy ấm hơn.”