Lục Thảng bị nàng nhào tới suýt ngã, phải lùi lại nửa bước mới đứng vững, hắn ngây người, một lúc lâu sau mới hoàn hồn, thậm chí còn không biết nên đặt tay ở đâu.
Người trong lòng khóc nức nở, bờ vai run lên, như cánh bướm đang run rẩy trong lòng hắn.
"Muội sợ sao? Ta không sao." Một lúc lâu sau, hắn mới dịu dàng lên tiếng.
Hắn giơ tay, vụng về lau nước mắt cho nàng.
Minh Thư "hừ" một tiếng, giọng nghèn nghẹn: "Còn nói, đều tại huynh thích làm liều, suýt chút nữa mất mạng."
"Được rồi, là lỗi của ta, là...!Minh Thư, vừa rồi muội gọi ta là gì?" Lục Thảng nâng mặt nàng lên, hỏi.
Minh Thư mím môi, không chịu trả lời.
Lục Thảng lại nói: "Vừa rồi muội gọi rõ ràng như vậy, bây giờ muốn chối cũng không kịp nữa rồi, ta nghe thấy hết rồi."
"Gọi thì gọi.
A huynh! A huynh a huynh!" Minh Thư dứt khoát nói.
"Muội rốt cuộc cũng chịu nhận ta là huynh trưởng rồi?" Lục Thảng hỏi.
Sự phòng bị của nàng, hắn đều nhìn thấy.
Từ ngày đầu tiên nàng mất trí nhớ, nàng không gọi hắn là huynh trưởng, cũng không gọi qua mẫu thân Tằng thị, tuy nói ở chung dần dần hòa hợp, nhưng hành sự vẫn lộ ra cẩn thận, càng không ít lần nói bóng gió dò xét sơ hở của bọn họ.
Minh Thư nhìn về phía hắn - mũ trùm đầu của hắn đã được cởi bỏ, trên gương mặt là vết đỏ do gió lạnh thấu xương thổi ra, mơ hồ còn có mấy vết thương rất nhỏ, ánh mắt rất sắc bén, nhưng cũng có sự dịu dàng mâu thuẫn với nó.
Hắn hẳn là đã sớm nhìn ra tâm tư của nàng, nhưng chưa từng miễn cưỡng nàng tiếp nhận.
Nói như thế nào đây, hoài nghi vẫn không có xóa bỏ, nhưng nàng...!tin tưởng người này.
Hắn nói là a huynh, vậy đời này chính là a huynh của nàng.
"Ừ, a huynh." Nàng khẽ cong mi mắt, nở nụ cười.
Nghe được một tiếng "A huynh" này, Lục Thảng như có ảo giác tim mình muốn tan chảy, trong gió tuyết mơ hồ lộ ra mấy điểm ánh lửa, hắn vỗ vỗ lưng nàng, nói: "Được rồi, có thể buông tay chưa?"
Minh Thư "Vèo" một cái buông tay, thuận tiện oán giận: "Y phục này là của Cao Phú phải không? Toàn mùi rượu, mùi mồ hôi, khó ngửi muốn chết."
Thế là đã bắt đầu ghét bỏ rồi.
————
Lúc Lục Thảng mang theo Minh Thư trở lại khách điếm, bọn sơn tặc đã bị đánh bại.
Cuộc chiến đã dừng lại, khách điếm khắp nơi một mảnh hỗn độn, trên tường đâu đâu cũng có thể thấy được vết máu, trên đất ngổn ngang thi thể, cũng không biết là người bị thương hay là đã chết.
Minh Thư lần đầu tiên được chứng kiến sự gian nguy của giang hồ, hoàn toàn khác xa với miêu tả trong tiểu thuyết.
"Đừng nhìn nữa." Lục Thảng đưa tay che mắt nàng: "Xe ngựa dừng ở phía tây khách điếm, muội đỡ a nương qua đó, nhanh vào nhà tránh tuyết, ta đi gặp vị tiêu đầu một lát."
"Ồ." Minh Thư trong lòng vẫn còn sợ hãi, vội vàng gật đầu chạy đi.
Không bao lâu, Tằng thị được dìu vào khách điếm.
Tuy bà đã được Lục Thảng dặn dò trốn kỹ trên xe ngựa, nhưng vẫn bị dọa cho mặt mày trắng bệch.
Lục Thảng đã gặp mặt vị tiêu đầu, nhưng bởi vì hôm nay bị tổn thất nghiêm trọng, tiêu hàng suýt chút nữa bị cướp mất, vị tiêu đầu đang dẫn theo tiêu sư đi xử lý hiện trường, cũng không có thời gian nói chuyện nhiều, chỉ chào hỏi tên họ rồi nói lời cảm ơn, thấy hắn mang theo hai nữ quyến, liền lệnh người sắp xếp một gian thượng phòng cho ba người Lục Thảng.
"Đi thôi." Lục Thảng không khách khí, dẫn theo Tằng thị và Minh Thư vào phòng.
————
Thượng phòng khá lớn, bên trong chia làm hai gian, ba người ở cũng khá rộng rãi.
"Tuyết này e là nhất thời nửa khắc không thể ngừng được." Minh Thư đỡ Tằng thị ngồi xuống giường, nhìn bóng cây bị gió thổi ngả nghiêng bên ngoài cửa sổ, gió dường như lại lớn hơn.
"A Di Đà Phật, may mà còn có mái ngói che đầu." Tằng thị chắp tay niệm phật, nhớ tới những cái xác chết thảm trạng trong khách điếm, lại nói: "Thật là tạo nghiệt mà."
"Không sao rồi, hai người đêm nay cứ nghỉ ngơi cho khỏe." Lục Thảng cởi mũ trùm đầu xuống, an ủi hai người.
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa "Cốc, cốc, cốc." Có người bưng đồ đến.
"Đây là nước ấm mới đun, còn có chút bánh nướng và thuốc trị thương, công tử nhà ta bảo ta mang đến cho ba vị.
Công tử nói hôm nay may nhờ có ba vị ra tay nghĩa hiệp, chuyến tiêu hàng này mới không xảy ra sai sót, đêm nay mời ba vị nghỉ ngơi cho tốt, đợi ngày mai, công tử sẽ tự mình đến cảm tạ sau."