Thôi, cứ rửa sạch vết thương trước đã rồi tính sau.
Lục Thảng không nghĩ nhiều nữa, cúi đầu xuống rửa sạch vết máu và vụn đá xung quanh vết thương.
Bên ngoài rèm cửa phòng bếp bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân.
"A huynh, huynh ở trong đó sao?" Cùng với tiếng hỏi của Minh Thư, tấm rèm che cửa bị người ta vén lên.
Lục Thảng còn chưa kịp mặc y phục vào, quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau với Minh Thư.
Khách điếm đơn sơ, phòng bếp và phòng tắm được đặt chung một chỗ, nàng không ngờ tới Lục Thảng lại tắm rửa ở đây, cứ nghĩ hắn đang đun nước, cho nên mới vén rèm đi vào.
Cả hai đều kinh ngạc.
Trên bếp lửa, nước nóng vẫn đang sôi ùng ục, hơi nước bốc lên nghi ngút, Lục Thảng bị hơi nước bao phủ, cả người như ẩn như hiện trong làn khói trắng.
May mà Lục Thảng mới chỉ cởi bỏ y phục phần trên, Minh Thư chỉ kịp nhìn thấy bờ vai trần của hắn...!Nhưng như vậy cũng đủ khiến cả hai ngượng ngùng.
Lục Thảng sau khi bừng tỉnh liền vội vàng ôm lấy y phục che trước ngực.
"Xin lỗi a huynh, ta không cố ý." Minh Thư cũng hoàn hồn, vội vàng đưa tay che mắt, xoay người bỏ chạy ra khỏi phòng bếp.
Phía sau nàng vang lên tiếng gầm gừ giận dữ của Lục Thảng: "Lục Minh Thư!"
Minh Thư hít một hơi thật sâu, nàng không đi xa, mà đứng dựa vào tường bên ngoài phòng bếp.
Bên trong phòng bếp vang lên tiếng sột soạt mặc y phục, không lâu sau, tấm rèm cửa bị người ta hung hăng vén lên, Lục Thảng bước ra ngoài, thấy Minh Thư vẫn còn đứng đó, lửa giận trong lòng hắn lại bốc lên.
Minh Thư kêu lên một tiếng "A" rồi lại đưa tay che mắt.
Lục Thảng cười lạnh: "Bây giờ còn che mắt làm gì nữa?"
Minh Thư tách hai ngón tay ra, từ khe hở nhìn Lục Thảng - hắn đã mặc chỉnh tề, nhưng mái tóc vẫn còn hơi rối, trong mắt vẫn còn chưa nguôi giận, cả khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, trừng mắt nhìn nàng.
Nàng ngượng ngùng bỏ tay xuống, vội vàng giải thích: "A huynh, ta thề, ta cái gì cũng chưa nhìn thấy."
"Lục Minh Thư, muội mất trí nhớ chứ đâu phải mất não, trước kia làm việc cũng đâu đến nỗi hồ đồ như vậy, sao bây giờ lại lỗ mãng thế? Cũng không thèm xem xét tình huống bên trong đã tự tiện xông vào?" Lục Thảng rất ít khi mắng người khác như vậy, hôm nay có thể nói là bị Minh Thư chọc giận thật rồi.
Minh Thư cúi đầu, nhỏ giọng biện minh: "Sao ta biết được huynh lại tắm rửa trong phòng bếp chứ."
"Muội còn lý lẽ sao?" Lục Thảng nghe nàng nói vậy càng thêm tức giận: "Muội không nghĩ xem, nếu như hôm nay người ở bên trong là nam nhân khác thì muội định làm thế nào?"
Minh Thư nghe vậy ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Lục Thảng - lời này của huynh là có ý gì, chẳng lẽ người bị nhìn thấy là huynh thì không sao?
Nhưng nàng không dám phản bác, chỉ nói: "Vậy thì...!đã nhìn thì cũng nhìn rồi, ta có thể làm gì được nữa? Cũng đâu phải ta chịu thiệt."
Cũng không phải nàng bị nhìn, cũng không cần phải nghĩ cách giữ gìn thanh danh.
"..." Lục Thảng cứng họng.
Nghe nàng nói vậy, hình như cũng có lý.
"Hơn nữa, huynh nên cảm thấy may mắn vì người xông vào là ta, nếu là nữ nhân khác nhìn thấy, sau này bám riết lấy huynh, huynh định làm thế nào? Ta không muốn tự nhiên có thêm một tỷ tỷ đâu.
Nam nhân ở bên ngoài, cũng phải biết tự bảo vệ mình cho tốt." Minh Thư ra vẻ người lớn dạy dỗ Lục Thảng.
"..." Lục Thảng định dạy dỗ Minh Thư một trận, không ngờ lại bị nàng ta dạy dỗ ngược lại, tức đến bật cười.
Minh Thư thấy sắc mặt hắn đã dịu đi phần nào, vội vàng lấy đồ trong lòng ra đưa đến trước mặt hắn: "Được rồi, đừng nói mấy lời vô nghĩa nữa, ta mang thuốc tới cho huynh này.
A nương đang ở trong phòng, chắc chắn huynh không muốn để người nhìn thấy vết thương đâu."
Nhìn thấy thuốc trị thương trong tay nàng, sắc mặt Lục Thảng dịu đi, ánh mắt cũng trở nên ôn hòa hơn.
"Sau này không được lỗ mãng như vậy nữa." Lục Thảng giả vờ hung dữ dặn dò một câu, nhận lấy thuốc, nói: "Cảm ơn muội."
Minh Thư cười kéo hắn ngồi xuống chiếc ghế dài trong góc phòng, nhìn hắn xắn tay áo lên, để lộ vết thương chằng chịt trên cánh tay, nàng mím môi, cảm thấy đau thay cho hắn.
Lục Thảng từ từ rắc thuốc bột lên vết thương, đợi thuốc phủ kín vết thương, còn chưa kịp lên tiếng, Minh Thư đã cầm lấy vải băng trắng băng bó vết thương cho hắn, động tác thuần thục phối hợp ăn ý với Lục Thảng.