Lục Thảng thử cử động cánh tay, thấy không còn trở ngại nữa mới nói: "Cảm ơn muội.
Trời tối rồi, muội mau đi nghỉ ngơi..."
"Chờ đã." Minh Thư giữ tay hắn lại, đưa tay ra: "Đưa tay cho ta."
"Hả?" Lục Thảng khó hiểu.
Minh Thư không kiên nhẫn nói: "Bảo huynh đưa thì đưa đi." Vừa nói vừa kéo tay trái hắn qua, từ trong hộp sứ nhỏ lấy ra một chút kem dưỡng bôi lên mu bàn tay hắn.
Lúc này Lục Thảng mới để ý thấy, không biết từ lúc nào Minh Thư đã mở hộp sứ men xanh ra, hương thơm thoang thoảng của hoa lan tỏa ra, hiển nhiên đây không phải là thuốc.
"Huynh nhìn tay huynh xem, bị đông lạnh đến mức này rồi, sau này cầm bút sao nổi, làm sao mà đi thi?" Minh Thư cúi đầu, một tay nắm lấy tay hắn, tay kia miết nhẹ kem dưỡng: "Đây là Lan Hương Ngọc Dung Cao của Diễm Lan Các đó, là loại tốt nhất, một hộp nhỏ này đã có giá một lượng bạc rồi, có tác dụng dưỡng da rất tốt, còn có thể chữa nứt nẻ do lạnh nữa."
Bàn tay Lục Thảng vì phải phơi sương gió, mưa tuyết suốt một quãng đường dài, cho nên không còn trắng trẻo như trước, mu bàn tay đỏ ửng, các khớp ngón tay hơi sưng lên, so với bàn tay trắng nõn của Minh Thư thì có phần thê thảm.
Bản thân hắn không để ý, nhưng Minh Thư lại tinh ý phát hiện ra.
"Được rồi, để ta tự làm." Lục Thảng cảm thấy bàn tay nàng mềm mại như ngọc, ấm áp bao bọc lấy bàn tay hắn, khiến hắn có chút không được tự nhiên.
Minh Thư nắm chặt tay hắn không buông, cúi đầu nói: "Huynh làm cái gì? Bôi lung tung một hồi lại lãng phí cả hộp kem.
Ta dạy huynh, huynh học theo ta này.
Mu bàn tay, lòng bàn tay, ngón tay, kẽ ngón tay, chỗ nào cũng phải bôi tới, tốt nhất là xoa nóng bàn tay lên rồi hãy bôi, vừa bôi vừa xoa bóp..."
Muốn bảo vệ tay thì phải bỏ công sức ra, chỉ dựa vào một hộp kem tốt thôi thì chưa đủ.
Minh Thư vừa nói vừa làm mẫu, thoa một chút kem dưỡng ra tay, sau đó chậm rãi xoa bóp bàn tay cho hắn, không bỏ qua một chỗ nào, động tác nhẹ nhàng, bàn tay mềm mại khiến Lục Thảng tê dại từ tay truyền đến đầu, rồi lại từ đầu lan xuống chân, nàng vẫn chưa chịu buông tha cho hắn, còn dùng ngón tay xoa nắn những vết chai trên tay hắn, cảm giác này...!khiến Lục Thảng cảm thấy toàn thân khó chịu, muốn rút tay về cũng không được, sự dịu dàng của Minh Thư như tấm lưới vô hình bao phủ lấy hắn, khiến hắn bất tri bất giác chìm đắm vào đó, nàng lại không hề hay biết, vẫn thản nhiên nói cười, cử chỉ tự nhiên, không hề có chút ngại ngùng, còn Lục Thảng thì bị nàng trêu chọc đến mức tim đập loạn nhịp.
"Một hộp kem dưỡng giá một lượng bạc, người nọ nói tặng là tặng, ra tay hào phóng thật, trên người còn đeo túi thơm bằng vàng, xem ra địa vị trong Đào gia không thấp, a huynh...!a huynh?" Minh Thư thao thao bất tuyệt, cuối cùng gọi Lục Thảng một tiếng.
Lục Thảng bị nàng gọi hồn về, ánh mắt nghi hoặc nhìn nàng.
Minh Thư biết hắn đã lơ đãng không nghe nàng nói, bực bội hất tay hắn ra: "Đổi tay!"
Lục Thảng nghe danh xưng “A huynh” liền bừng tỉnh.
Nàng đối đãi với hắn bất quá chỉ như huynh trưởng thân nhân, không hơn không kém, cho nên mới đường hoàng quang minh, ngược lại là hắn nhất thời hồ đồ, vậy mà lại nảy sinh chút tâm tư không nên có với nàng.
“Không cần, ta tự làm được.” Nghĩ vậy, hắn bỗng dưng đứng dậy, lạnh giọng giục nàng, “Ta còn có việc, muội mau về phòng đi.”
Dứt lời, hắn phất tay áo bỏ đi không chút do dự, mặc kệ Minh Thư ở phía sau gọi với theo.
“Cao thơm huynh cũng không lấy, huynh tự làm thế nào được?”
Lục Thảng coi như không nghe thấy, cứ thế đi thẳng ra khỏi khách điếm, ra ngoài hóng tuyết.
————
Ngoài trời gió tuyết cuồn cuộn, cả một đêm cây cối gào thét, thổi đến khách điếm cũ kĩ kẽo kẹt rung lên.
Lúc Lục Thảng quay về thì Minh Thư đã ngủ bên cạnh Tằng thị, chiếc giường nhỏ bên ngoài đã được nàng trải sẵn chăn đệm, bên trong còn để cả lò sưởi ấm nóng, hắn đứng bên giường nhìn thật lâu rồi mới chui vào ổ chăn ấm áp.
Đi đường liên tục mấy ngày liền, đêm qua lại gặp chuyện kinh tâm động phách, Lục Thảng cũng không chống đỡ nổi nữa, chìm vào giấc ngủ.
Một giấc đến sáng, lúc hắn tỉnh dậy thì đã gần trưa hôm sau.
Trong phòng chỉ còn mỗi Tằng thị, Minh Thư đã không thấy đâu.
“Ra ngoài xem muội muội con một chút đi, nó nói ra ngoài nghe ngóng tin tức, đi cũng lâu rồi.” Tằng thị liếc mắt là nhìn ra Lục Thảng đang tìm ai, bèn lên tiếng.