“Kể gì cơ?” Lục Thảng nhìn thẳng về phía trước, tay nắm chặt dây cương, điều khiển xe ngựa đi chậm lại.
“Kể xem...!Trước đây chúng ta sống ở đâu?”
“Dưới gốc cây hòe già ở Trường Khang, Giang Ninh.” Lục Thảng đáp.
“Vậy trước kia muội là người như thế nào?” Minh Thư lại hỏi.
Lục Thảng nghe vậy liền quay đầu nhìn nàng, vừa hay bắt gặp ánh mắt trong veo như nước của nàng đang nhìn mình, hắn bỗng nhớ về trước kia.
Hắn và nàng quen biết nhau đã mười năm, chứng kiến nàng từ một cô bé con dần dần trưởng thành xinh đẹp, nhưng nếu hỏi hắn nàng là người như thế nào, Lục Thảng lại không thể đưa ra câu trả lời chính xác.
Nhà họ Giản giàu có, nàng từ nhỏ đã được sống trong nhung lụa, đi đâu cũng có người hầu kẻ hạ đi theo, trên người luôn toát ra khí chất cao quý, khiến người khác phải tự ti về sự chênh lệch giàu nghèo giữa hai người.
Hắn phải thừa nhận, hắn từng có thành kiến với nàng, dùng ánh mắt thế tục để nhìn nhận nàng, cho rằng nàng là tiểu thư nhà giàu kiêu ngạo ương bướng, vậy nên mới quên mất lần đầu gặp gỡ năm đó, nàng từ phía sau lưng mẫu thân thò đầu ra, nhìn thấy hắn liền cười rạng rỡ, hào phóng nói, “Tiểu ca ca, muội tên là Minh Thư.
Minh Thư, chính là mặt trăng, a nương nói muội là tiểu Nguyệt nhi của người.”
Năm đó hắn chín tuổi, bản thân cũng chỉ là một đứa trẻ, vậy mà lại bị nàng hấp dẫn, cảm thấy trên đời sao có thể tồn tại một tiểu nữ oa oa đáng yêu đến vậy, dung mạo như được tỉa tót từ ngọc thạch, đẹp tựa tiên nữ trên trời.
Khi đó hắn đã nghĩ, nếu sau này lớn lên có thể cưới được một người vợ như vậy thì tốt biết mấy.
“A huynh? A huynh?” Thấy hắn im lặng hồi lâu, Minh Thư bèn đưa tay vỗ vai hắn.
Lục Thảng bỗng bừng tỉnh, nhìn vào mắt Minh Thư mới phát hiện bản thân vừa rồi lại nghĩ linh tinh, tâm tư thời thơ ấu sao có thể xem là thật được chứ?
“Chỉ là một câu hỏi mà huynh phải suy nghĩ lâu vậy sao?” Minh Thư nhìn hắn với ánh mắt nghi ngờ.
Lục Thảng thầm cảm thấy may mắn vì mình đang đội mũ trùm, nếu không để nàng nhìn ra manh mối, hắn sẽ phải xấu hổ đến mức độ nào.
“Ta đang nghĩ xem phải nói thế nào cho uyển chuyển đây, trước kia muội là một tiểu ma vương đấy.” Hắn liếc mắt nhìn nàng, nghiêm túc nói.
“Muội sao? Tiểu ma vương?” Nghe vậy, Minh Thư cho rằng Lục Thảng đang trêu chọc mình, nàng không tin.
“Ừ.
Đánh nhau với người khác, gây chuyện thị phi, trèo cây leo tường, không gì không làm...” Lục Thảng vừa nói vừa hồi tưởng, ý cười nơi khóe môi bị mũ trùm che khuất, chỉ có đôi mắt cong cong tố cáo tâm trạng vui vẻ của hắn - Hắn chìm đắm trong hồi ức, tâm trạng vô cùng tốt.
Đó đều là chuyện xảy ra trước khi mẫu thân của Minh Thư qua đời.
Khi đó hai người còn nhỏ, vô tư vô lo, tình cảm rất tốt.
Hắn lang bạt đầu đường xó chợ, nàng thì là tiểu ma vương, cả hai đều là những đứa trẻ bị người khác ghét bỏ.
Hắn bị người khác bắt nạt, nàng liền chống nạnh, dẫn theo gia đinh trong phủ chắn trước mặt hắn.
Một tiểu nha đầu bé xí xí, vậy mà lại biết ra mặt bảo vệ hắn, cãi nhau với người khác đến long trời lở đất, cuối cùng vẫn phải để hắn ra mặt giải quyết hậu quả...!Hôm nay nhớ lại, những ký ức tưởng chừng xa xôi lại hiện lên sống động như mới ngày hôm qua.
Nghĩ kỹ lại, nàng thay đổi là sau khi mẫu thân qua đời.
Nghĩ cũng phải, đó là một khoảng thời gian vô cùng khó khăn, cho dù Giản lão gia có đối xử tốt với nàng đến đâu cũng không thể thay thế được mẫu thân.
Cả Giản gia rộng lớn như vậy chỉ có mình nàng là nữ nhi, gia sản, quyền thừa kế, những thứ vốn dĩ phải đến khi trưởng thành nàng mới cần suy nghĩ, bỗng nhiên lại đè nặng lên vai nàng.
Nàng đại diện cho thể diện của Giản gia, không thể để người khác chỉ vào mũi nàng mắng “Đứa trẻ không cha không mẹ dạy bảo”, “Con nhà thương nhân quả nhiên thô tục, không ra gì”.
Con người ta rồi cũng sẽ thay đổi.
Hắn không thường xuyên đến Giản gia, rất lâu sau này gặp lại, nàng đã là một tiểu thư khuê các đoan trang, thùy mị, đúng là Minh Châu cao quý trên trời, xa đến mức không thể chạm tới.
Nếu như là trước kia, hắn sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại Giản Minh Thư như vậy, lần này mất trí nhớ, vậy mà lại khiến nàng trở về là chính mình.
“A huynh, huynh đang cười trộm kìa!” Minh Thư thông minh lanh lợi, không truy hỏi chuyện cũ nữa mà nhìn chằm chằm Lục Thảng.