Cho dù là huynh muội, thì hành động này cũng đã vượt quá giới hạn rồi.
Từ nãy đến giờ, hắn đã làm những gì vậy?
Hắn cướp ngựa của Đào Dĩ Khiêm, cùng nàng cưỡi ngựa, cùng nàng ngắm nhìn Biện Kinh phồn hoa, tâm trạng cũng thay đổi theo nàng, thậm chí còn làm ra hành động thân mật như vậy.
Hắn ngây người nhìn bàn tay của mình, giống như bàn tay này không phải của mình, cơ thể này cũng không phải của mình...
"A huynh?" Minh Thư thấy hắn ngây người, bèn gọi.
Lục Thảng bừng tỉnh, vội vàng rụt tay về, nhảy xuống ngựa, dắt ngựa đi bộ, Minh Thư ngồi trên lưng ngựa khó hiểu nhìn bóng lưng của Lục Thảng, thầm nghĩ trong lòng.
Mặt Lục Thảng cũng thay đổi nhanh thật.
————
Đại An triều tương đối tự do, bách tính ra ngoài không cần phải có giấy thông hành, hơn nữa Lục Thảng lại có thư giới thiệu của phủ học, thân phận người đỗ giải nguyên của Giang Ninh khiến hắn rất nhanh đã được vào thành.
Xe ngựa cũng đã được đổi lại, Minh Thư vẫn như cũ ngồi bên cạnh Lục Thảng, hết nhìn đông lại nhìn tây, ngắm nhìn Biện Kinh phồn hoa.
Đào Dĩ Khiêm thúc ngựa đi theo bên cạnh xe ngựa, giống như muốn bù đắp lại cơ hội vừa rồi, không ngừng giới thiệu cảnh đẹp của Biện Kinh.
"Biện Kinh có tám cảnh đẹp.
Thành đông nam có Phồn Đài Xuân Sắc, thích hợp nhất là vào mùa xuân mang theo rượu, vừa đi ngắm cảnh, vừa thưởng thức; đông bắc có Thiết Tháp Hành Vân, tháp cao mười hai tầng, tầng tầng lớp lớp, mỗi tầng lại có một cảnh sắc khác nhau, leo lên tầng cao nhất, có thể nhìn thấy cảnh tượng như mây bay, cho nên gọi là Hành Vân; Tùy Đê Yên Liễu, thích hợp nhất là những tiểu thư khuê các như muội, rủ thêm bằng hữu cùng nhau đi dạo, đứng dưới những hàng liễu rủ, quả thực là một bức tranh..."
"Vậy thời tiết này thì nên đi đâu?" Minh Thư nghe đến mê mẩn.
"Thời tiết này thích hợp nhất là đi Lương Viên, cảnh tuyết rơi ở Lương Viên là đẹp nhất thiên hạ." Đào Dĩ Khiêm giơ ngón tay cái lên, vẻ mặt say mê nói.
Kỳ thực đây cũng là lần đầu tiên hắn đến Biện Kinh, nhưng trước khi đến, hắn đã tìm hiểu kỹ những nơi nổi tiếng, những món ăn ngon ở Biện Kinh, mặc dù chỉ là nói theo sách vở, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc hắn muốn thể hiện trước mặt Minh Thư.
"Đào công tử, ngươi định đi theo chúng ta về nhà luôn sao?"
Minh Thư đang nghe say sưa, Lục Thảng bỗng lên tiếng.
Đào Dĩ Khiêm lập tức im bặt, rõ ràng tuổi tác của hai người cũng không chênh lệch bao nhiêu, nhưng không biết tại sao trước mặt Lục Thảng, hắn lại có cảm giác mình thấp bé hơn một bậc.
Ánh mắt của Lục Thảng kia, giống như thể hắn muốn bắt cóc muội muội của yvậy, trời đất chứng giám, Đào Dĩ Khiêm hắn chưa từng có ý nghĩ xấu xa như vậy!
"A..." Bị Lục Thảng nói một câu bỗng nhiên tỉnh ngộ, Đào Dĩ Khiêm lúc này mới phát hiện đã đến ngã ba đường, tiêu sư nhà hắn đã rẽ sang con đường bên trái, tiêu đầu đang bất đắc dĩ nhìn hắn suýt chút nữa thì đi nhầm đường theo xe ngựa nhà Lục Thảng.
Mặt hắn đỏ bừng, vỗ đầu cười ngượng ngùng nói: "Nhìn ta này, chỉ mải mê nói chuyện với Minh Thư, quên cả nhìn đường.
Không biết Lục huynh ở chỗ nào ở Biện Kinh, mong huynh cho biết, đợi ngày khác tại hạ đến bái phỏng..."
Đào Dĩ Khiêm còn chưa nói hết câu, Lục Thảng đã giơ roi thúc ngựa rời đi, giọng nói vọng lại từ xa: "Không cần đâu, từ biệt tại đây là được."
————
Cuối cùng cũng đuổi được tên Đào Dĩ Khiêm kia đi, Lục Thảng cảm thấy vui vẻ, bèn dẫn Tằng thị và Minh Thư đến một quán ăn.
Cửa quán ăn được che bởi một tấm rèm dày, bên trong không lớn, hương thơm của thức ăn hòa quyện với hơi nóng, tạo nên cảm giác ấm áp lạ thường, Minh Thư xoa xoa tay, dìu Tằng thị chọn một chiếc bàn ngồi xuống.
Lục Thảng gọi ba bát trà nóng, rồi mới hỏi hai người muốn ăn gì.
Quán ăn nhỏ, nên bán đương nhiên cũng là những món ăn dân dã, cuối cùng ba người gọi mỗi người một bát mì, một đĩa quẩy.
Quẩy được rán vàng ruộm, bẻ ra, cho vào bát mì, đó là cách ăn mà Minh Thư thích nhất.
Nước dùng được ninh từ xương dê, cho thêm gia vị để át đi mùi, nước dùng ngọt, mì dai, thịt dê được thái mỏng, rắc thêm hành hoa, là bữa ăn ngon nhất mà ba người được ăn trong suốt chặng đường đến Biện Kinh.
Minh Thư thích ăn thịt, vừa ăn thịt dê, vừa ăn quẩy, ngon đến mức muốn nuốt cả lưỡi, ăn hết mấy miếng thịt, bỗng có một đôi đũa đưa sang.
Minh Thư ngẩng đầu lên nhìn, thấy Lục Thảng không ăn gì cả, chỉ gắp hết chỗ thịt dê trong bát hắn sang bát nàng.