Lúc trước Giang Hạo Nguyệt nói: “Cậu ngủ ở chỗ này, nhỡ bị bệnh thì sao?”
Bây giờ một lời thành sấm, Lục Miêu về nhà thì lăn ra sốt cao.
Hơn nữa đêm, Lâm Văn Phương chạy chiếc xe điện chở cô bé đến phòng khám.
Bác sĩ dùng que đè lưỡi khám qua cổ họng: “Bị viêm rồi.”
Viết ngoáy lên giấy mấy dòng, xong ông bảo: “Chích xong thì truyền một bình nước.”
“Hức, con, con không chích đâu…” Lục Miêu sốt mê man, miệng rầm rì kháng cự.
Nếu đổi lúc khoẻ mạnh, giọng này có thể lật tung cả bệnh viện, nhưng bây giờ bị bệnh, có phản đối cũng chỉ yếu ớt như mèo con kêu, không có tí sức nào.
“Vâng, cứ chích đi ạ.” Lâm Văn Phương ôm con gái đi vào buồng trong.
Y tá còn chưa nói gì, bà đã nhanh chóng kéo quần con gái xuống lộ ra một phần cái mông tròn trịa, bà hỏi y tá: “Chích chỗ này đúng không cô?”
“Đúng rồi.” Y tá nhanh nhẹn kẹp miếng bông thấm thuốc sát trùng, lau qua phần da kia hai lượt.
Mới đầu Lục Miêu chỉ cảm thấy mông lành lạnh, sau đó cô bé bỗng cảm thấy đau nhói một phát như bị kiến cắn.
Dùng tất cả sức lực còn lại của mình, cô bé giãy dụa toan chạy trốn khỏi nơi này.
“Bạn nhỏ đừng động,” cô y tá vừa mỉm cười vừa hù cô bé: “Nếu động kim sẽ gãy ở bên trong luôn đấy.”
… Nghe vậy xong, Lục Miêu không dám ngo ngoe cựa quậy gì nữa.
Cô bé khóc rấm rứt trong lòng, mặc niệm cho cái mông lắm tai nạn của mình— buổi sáng bị mẹ đánh, buổi tối bị y tá chích kim.
Mà hết thảy những thứ này, đều do Giang Hạo Nguyệt.
Tối qua cô bé ra ngoài tìm cậu, đứng hứng lạnh bên ngoài rất lâu mà cậu ta vẫn không mở cửa!
Hôm nay ba mẹ bắt cô bé phải xin lỗi cậu, cô không chịu nên bị tét mông!
Cô bé bỏ nhà đi, cậu ta lại mật báo với ba Lục nên bây giờ cô mới bị bắt đi phòng khám chích kim!
“Giang Hạo Nguyệt.” Trước khi mất đi ý thức, Lục Miêu vẫn nghiến răng nghiến lợi ghi nhớ cái tên này.
Cậu ta đã nghiễm nhiên thăng cấp thành kẻ thù số 1 trong danh sách kẻ thù truyền kiếp của cô.
Ba mẹ Lục vốn sẵn một bụng lời mắng cô bé, nhưng giờ Lục Miêu đã bệnh thành, những lời đó xem như vô dụng.
Từ phòng khám về, sốt có lui nhưng cô bé vẫn còn cảm, mũi nghẹt đầu choáng, cả ngày ho không dứt.
Từ nhỏ cô bé vốn khoẻ mạnh, thuộc diện rất ít cảm mạo, nhưng một khi phải bệnh thì phải rất lâu mới khỏi hẳn.
Ba mẹ Lục Miêu nấu thuốc bắc cho cô bé, đi ngoài hành lang cũng có thể ngửi thấy mùi thuốc đắng ngắt kia, mỗi ngày đến giờ uống thuốc hàng xóm đều nghe thấy tiếng khóc hu hu vang trời dậy đất: “Con không uống đâu! Đắng lắm!”
Trong giới cảm mạo không biết đâu ra một tin thất thiệt— “Nếu lây bệnh cho người khác, mình sẽ khỏi”, vì vậy Lục Miêu để mắt đến trên người Giang Hạo Nguyệt.
Có đoạn thời gian, chỉ cần Giang Hạo Nguyệt không đang tắm thì sẽ gặp phải Lục Miêu.
Hôm nay mới mở cửa phòng tắm ra, cậu đã thấy cô bé xách một thùng nước đứng bên ngoài, tức thì cậu có loại dự cảm bất thường.
Không kịp nói cô bé “Tránh đường với”, Lục Miêu đã nhanh tay lẹ chân dùng thùng nước chắn đường ra của cậu.
Sau đó bạn Giang trơ mắt nhìn miệng cô bé càng ngày càng sát gần mình, một mùi thuốc phả vào mặt.
“Khụ khụ khụ!!”
Cô bé sắp tay thành hình cái loa, chìa về phía cậu mà ho lấy ho để một trận.
Chờ cô bé ho xong, Giang Hạo Nguyệt lau đi những chấm nước miếng nhỏ bị cô bé phun đến trên mặt… Hồi chiến thứ nhất kết thúc đầy vang dội.
Hôm sau, Giang Hạo Nguyệt đi học.
Lúc mang giày cậu phải tốn công hơn người bình thường nhiều, khi đang cúi đầu buộc dây giày, cậu bỗng nghe nhà bên cạnh mở cửa, bên trong lao ra một cô bạn Lục Miêu tung tăng tung tẩy.
“Khụ khụ khụ khụ!!!”
Cô bé cố ý quanh quẩn ở cửa, thừa dịp cậu mang giày, vội cúi người ho lấy một tràng.
Giang Hạo Nguyệt trông như một cái cây đợi làm thịt, còn Lục Miêu là một chiếc xe phun nước, phun tới phun lui để bảo đảm đám vi khuẩn gây bệnh đều có thể bám đến trên người cậu.
“Cậu!” Bạn Giang không thể nhịn được nữa, gọi Lục Miêu lại.
Cô bé làm như không có chút sức, đưa tay che trán tỏ vẻ bệnh nhân yếu ớt.
“…” Giang Hạo Nguyệt không biết phải nói gì.
“Cậu đang nói chuyện với tôi à? Tôi làm sao cơ?”
Cô bé bắt lấy cơ hội mặt đối mặt với cậu, tiếp tục một tràng ho mới, ánh mắt giảo hoạt biểu lộ ý tứ khiêu khích rõ rành “Cậu làm gì được tôi nào.”
“Cậu thật trẻ con.” Bạn Giang tỏ vẻ người lớn không chấp con nít, thờ ơ nhìn cô bé ho xong.
Hồi thứ hai, hai bên ngang sức.
Buổi tối Lâm Văn Phương xào món thịt lợn nấu hai lần.
Lục Miêu bị bệnh chỉ có thể ăn những món nhạt, cho nên món thịt này làm nhiều chút nhất định là để mang qua cho hang xóm cách vách.
Nhìn cô bé còn bệnh, hai vị phụ huynh tạm thời gác chuyện bắt cô bé xin lỗi, nào ngờ Lục Miêu xung phong nhận nhiệm vụ.
Giang Hạo Nguyệt mở cửa thấy Lục Miêu, trong lòng biết cô lại tìm đến cửa làm chuyện xấu nữa.
“Mẹ tôi bảo phải nhìn cậu ăn xong mới được về.” Cô bé bịa đại một cái lý do, kiên quyết muốn tiến vào nhà cậu.
Lục Miêu đã ăn cơm, hơn nữa bị nghẹt mũi nên không ngửi thấy mùi gì, bây giờ cô bé được uỷ thác trông Giang Hạo Nguyệt, cho dù trước mặt có là nồi thịt xào hai lần màu sắc mê li cũng không hấp dẫn được cô.
Giang Hạo Nguyệt cúi đầu và cơm, định bụng ăn nhanh nhanh để tiễn cô bé đi ngay.
“Đừng ăn cơm không thế, ăn thịt đi!”
Cô bé gắp giúp cậu một miếng thịt, bạn Giang đang nghi ngại sao cô lại trở nên tốt bụng như vậy, thì đúng như dự đoán, Lục Miêu lại bắt đầu diễn, miệng đưa về phía miếng thịt kia “không kìm được” lại ho một tràng.
Ho xong cô bé đưa đũa tới luôn bên miệng cậu: “Nào, ăn đi.”
Cho dù hành vi của Lục Miêu rất ngây thơ, nhưng cái ngây thơ này vẫn khiến người ta giận cáu. Giang Hạo Nguyệt trợn mắt nhìn cô một cái, cô bé đắc chí vờ như không biết.
Bữa cơm này Giang Hạo Nguyệt ăn trong áp suất thấp, cậu vào phòng bếp rửa dĩa trả cô, Lục Miêu vui tươi hớn hở đợi ở bên ngoài.
“Này, cầm lấy.”
Cậu đi ra đưa dĩa cho cô bé.
Đại chiến thắng lợi, tâm tình sung sướng, Lục Miêu định cầm dĩa rồi về nhà chuẩn bị về đánh một giấc, không thèm nhìn mà đưa luôn tay nhận lấy.
Lòng bàn tay bị đè nặng, cô bé bóp thấy một thứ gì đó vừa mềm vừa cứng, quay đầu nhìn lại…
— Trên tay cô bé là một cái chân!!!
“Oa…”
Lục Miêu bị doạ phát khóc.
Giang Hạo Nguyệt nhìn bóng cô bé chạy mất dạng, cười gập cả người.
— Lần này không phải cô bé đại chiến thắng lợi, mà là cậu đại thù đã báo.
— Lục Miêu là đồ quỷ sứ ngây thơ! Là đồ ngu ngốc!
“Ha ha ha… Khụ khụ!”
Đang cười khoái chí, tự dưng cổ họng ngưa ngứa: “Khụ khụ.”
Giang Hạo Nguyệt, thảm rồi.
Giang Hạo Nguyệt, hình như bị cảm rồi.