Trước kia Lục Miêu hận không thể một ngày 24 giờ rúc tại nhà Giang Hạo Nguyệt, mà nay sau khi học về chỉ ngoan ngoãn ngồi ở nhà xem tivi.
Trước kia mỗi khi Giang Hạo Nguyệt đi tắm, cô bé luôn cẩn thận trông nom đến toan dán cả tai lên cửa; mà nay cô bé luôn cố ý tránh giờ cậu đi tắm, nếu không may đụng mặt ở cầu thang thì tỏ vẻ chẳng quen biết.
Đến mức này thì mọi người đều có thể nhận ra, hai đứa bé này đích thị đang giận dỗi nhau.
Ngay cả Giang Nghĩa thường xuyên vắng nhà, cũng hỏi Giang Hạo Nguyệt một câu: “Sao cô bé bên cạnh không đến tìm con chơi nữa à?”
“Không đến càng tốt,” Thái độ bạn Giang rất lạnh nhạt: “Cậu ta tới con còn không đọc sách được.”
Giang Nghĩa đốt điếu thuốc, cười cười trêu cậu: “Ôi chao, con không muốn người ta đến, thế sô cô la trong phòng giữ để cho ai ăn?”
Bình nhựa trên bàn học trong lúc bất giác đã đựng đầy kẹo.
Người nào đó mỗi lần tới đều mang theo, bảo là mang cho cậu ăn. Cơ mà thấy cậu không ăn, sẽ mắt nhắm mắt mở thở dài, “Không ăn sẽ quá hạn, quá hạn sẽ lãng phí.” Nghe cậu nói, “Vậy cậu ăn giúp tôi đi”, cô bé sẽ đáp ngay “Được thôi được thôi”, sau đó dứt khoát ăn sạch.
Giang Hạo Nguyệt nhìn cái bình, đáp lại: “Vốn dĩ là cậu ta mang tới, con không thích ăn nên không động vào.”
“Ồ?”
Giang Nghĩa phun một ngụm khói, mắt nheo lim dim.
“Cũng đúng. Tính cách con, y chang mẹ con…”
Sau một chốc cẩn thận cân nhắc từ ngữ, ông ta nói tiếp: “Tảng đá ủ không nóng.”
Giang Hạo Nguyệt không tiếp lời, tuỳ ý ông ta.
“Nhớ hồi con vào nhà trẻ, có lần cô giáo gọi ba đến nói chuyện, trong trường có một bạn nhỏ rất thích con, đồ chơi, cơm trưa đều muốn chia phần con, chơi trò chơi cũng muốn chơi với con, nhưng con đấy, không thích người ta thì chẳng thèm để ý đến. Bạn nhỏ kia bị con làm cho phát khóc, cô giáo đã nói với ba ‘Tính cách con cần phải được quan tâm nhiều hơn, phải học cách hoà đồng với những bạn nhỏ khác, nếu không sau này vào tiểu học, trung học, rồi vào xã hội sẽ bị thiệt thòi.’ Lúc đó ba vừa nghe vừa nghĩ, ba không phải người như thế, vậy tính này của con giống ai? Sau này mới nghĩ ra, thì ra là mẹ con.”
“Thật ra cô giáo đó nói sai rồi, con sẽ không thiệt thòi, bởi vì không phải con không biết cách hoà đồng, chẳng qua con không thích làm như vậy mà thôi.”
Không biết nói đến đoạn thương cảm nào, giọng ông ta dần nghẹn ngào.
“Dù người khác đối xử tốt với con, nhưng nếu con không thích cũng sẽ không biết ơn, sẽ không áy náy vì không báo đáp được gì.”
Giang Nghĩa đưa tay vuốt vuốt tóc của con trai, thở dài: “Mẹ con nuôi con không bao lâu, nhưng con luôn theo mẹ. Nhớ trước kia, ba yêu mẹ như vậy, nếu mẹ muốn, đến mạng mình ba cũng có thể cho… Thế nhưng bà ấy không muốn, không hề muốn.”
“Ba,” Giang Hạo Nguyệt không thích nghe ông nhắc đến mẹ, bèn ngắt lời: “Con thấy khó chịu trong người, ba có thể đi ra ngoài hút thuốc được không?”
Không trách Giang Hạo Nguyệt mẫn cảm, chỉ là Giang Nghĩa vừa nhắc đến vợ trước sẽ dễ mất khống chế cảm xúc, cả người trở nên lẩn thà lẩn thẩn.
Ông ta hiểu đây là con trai đang đuổi khéo mình, bèn bóp tắt điếu thuốc.
Trước khi ra khỏi phòng, ông ta đi đến cạnh Giang Hạo Nguyệt, bóp bóp bờ vai gầy gò của cậu: “Sau tai nạn, tính tình con vẫn chẳng thay đổi chút nào.”
Ông ta đã lại nói năng rõ ràng: “Có điều như vậy cũng tốt.”
Bên phía Lục Miêu, cô bé xem Tây Du Ký còn nghiêm túc hơn ôn bài trước kỳ thi cuối kỳ.
Thật ra so sánh thế này cũng không đúng lắm, thông thường trước kỳ thi cô bé sẽ không còn bài tập phải làm. Nếu nói chăm chỉ, nhiều lắm là nghiêm túc vái cầu Phật tổ cho điểm thi cao cao chút thôi.
Trong mấy ngày tuyệt giao, Giang Hạo Nguyệt chưa bao giờ chủ động lấy lòng cô bé quá một lần, Lục Miêu ôm một bầu trời u ám mà tan nát cõi lòng, bấy giờ ngộ ra mười sáu chữ răn dành cho đời mình — “Làm người nhất định phải có chí khí, không thể để Giang Hạo Nguyệt coi thường”.
Chuyện hai đứa bé giận dỗi nhau, vợ chồng Lục Vĩnh Phi là người phát hiện đầu tiên.
Trước kia mỗi khi gọi Giang Hạo Nguyệt sang ăn cơm cùng, bình thường cậu sẽ đến, nhưng bây giờ cậu luôn từ chối, thưa có việc.
Bà Lâm nấu món ngon sai Lục Miêu đưa qua, muốn nhờ đó giảng hoà mối quan hệ của hai đứa, nhưng cô bé luôn nhất quyết không chịu, “Dù mẹ đánh chết con con cũng sẽ không đưa”.
Hỏi cô bé xảy ra chuyện gì, nói bóng nói gió đe nẹt dụ dỗ ước chừng mấy ngày, cô bé mới chịu nhả miệng.
“Giang Hạo Nguyệt là quỷ hẹp hòi! Con muốn xem cuốn của anh ta một chút nhưng anh bảo tay con bẩn không cho chạm vào. Sau đó con đã liếm sạch nhưng anh vẫn không cho, anh ta đúng là quá hẹp hòi!”
Lục Miêu cố hết sức che giấu chuyện Giang Hạo Nguyệt bảo cô bé có đọc cũng không hiểu, miễn cho ba mẹ cô còn nghĩ bạn Giang nói rất có lý.
Đến đây thì hai vị phụ huynh đã rõ chuyện vì sao mấy ngày nay con gái bỗng dưng biến thành fan cuồng của rồi, hoá ra là do bạn Giang.
Đối với chuyện này, ba Lục tỏ thái độ đầu tiên: “Xem đi, đã bảo con bao nhiêu lần rồi, ăn quà xong thì phải rửa tay ngay. Đằng này con xem con, nào sô cô la, nào bánh quy, nào nước tương, bao nhiêu thứ dính lên người, bẩn không chịu được. Con liếm tay rồi thì tay lại dính nước miếng, nếu ba là Tiểu Giang, ba không chỉ không cho con mượn sách mà còn muốn ném con ra ngoài nữa đấy.”
Mẹ Lâm cũng hùa theo ông: “Con nói xem không dưng con đòi chạm vào sách của người ta để làm gì? Con có đời nào đọc sách đâu, có đọc cũng không hiểu.”
Vốn Lục Miêu nghe xong ba Lục nói còn định phản bác vài câu, nhưng đến một câu kia của mẹ Lâm thì thật sự là xát muối vào vết thương, chọc thẳng vào nỗi đau của cô bé.
“Con mặc kệ, ba mẹ toàn bênh anh ấy!” Dù sao đã không chiếm lý, cô bé bắt đầu cãi cùn: “Con ghét Giang Hạo Nguyệt! Con không muốn làm bạn với anh ta nữa đâu!”
Cái khu lầu cũ này của bọn họ quả thật cách âm kém như chốn không tường.
Lâm Văn Phương nghiêm mặt, quát cô bé: “Cái gì mà không làm bạn nữa? Không được, ba mẹ không cho phép.”
Đến Lục Vĩnh Phi luôn chiều con gái cũng nghiêm mặt: “Lục Miêu, con không được ngang bướng như vậy, ba mẹ sẽ tức giận.”
Giang Hạo Nguyệt mới từ nhà tắm về, xách theo thùng nước chuẩn bị mở cửa, bỗng nghe câu “Con ghét Giang Hạo Nguyệt” khiến cậu dừng lại động tác.
Cậu nghe xong lời Lục Vĩnh Phi nói, không muốn nghe thêm nữa bèn đi vào nhà, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Bị nhiều mặt thế lực trách mắng, Lục Miêu buồn bực rúc ở nhà, đau khổ chờ Giang Hạo Nguyệt đến cầu hoà.
Chờ, chờ mãi, không chờ được Giang Hạo Nguyệt mà lại đến một người khác.
Cuối tuần, khi cô bé đang nhàm chán ngồi xem tivi thì bỗng nghe dưới lầu có tiếng người gọi mình.
“Lục Miêu! Lục Miêu!”
Cô bé vói người ra cửa sổ, trông thấy dưới lầu đứng mấy bạn nhỏ hay chơi cùng lúc trước.
Đám bạn ngoắc ngoắc gọi cô bé xuống dưới: “Bọn tớ đi bắt bướm, cậu có muốn đi cùng không?”
Lục Miêu tập trung nhìn, thì trông thấy cậu bé lần trước ném trứng chim vào người Giang Hạo Nguyệt đứng ở giữa.
“Có Trương Thành, tớ không đi đâu.” Cô bé hét rõ ràng từng chữ.
Cô nhớ rõ tên cậu bé kia, nhớ rõ lần trước cậu ta hành xử thế nào với Giang Hạo Nguyệt. Dù hai người đang giận dỗi, nhưng Lục Miêu vẫn rất có “nghĩa khí”.
Hơn nữa mình ở trên lầu, Trương Thành sẽ không đánh được mình, nên giọng cô bé càng to hơn: “Các cậu nghe đây, tớ tuyệt đối không chơi với Trương Thành!”
Trương Thành đến tìm cô bé, đoán chừng đã sớm chuẩn bị tốt tâm lý, nghe cô bé nói như vậy, cậu ta hoàn toàn không tức giận.
Cậu ta đứng dưới, gãi gãi đầu, cuối cùng lấy dũng khí, đáp lại từng chữ: “Lục Miêu, tớ sai rồi, tớ xin lỗi cậu được chưa?”
“Người cậu phải xin lỗi…”
Xém tí nữa thốt ra cái tên kia, may mà cuối cùng cô bé sực nhớ mình đang trong trạng thái tuyệt giao với cậu.
“Là cái cậu họ Giang kia.”
Trương Thành ném trứng vào Giang Hạo Nguyệt, bảo anh ta tàn phế, bảo chân anh ta thế này thế nọ… Cho nên cậu ta phải xin lỗi Giang Hạo Nguyệt mới đúng, chứ xin lỗi cô làm gì?
Đám nhỏ ồn ào nhốn nháo như chim hót, bà cụ ở lầu ba nghe tiếng nhức tai, bèn đi ra lan can đuổi chúng đi: “Mấy đứa đừng hò hét nữa, muốn chơi thì ra ngoài chơi, để người lớn ngủ trưa nào.”
Dưới lầu đám bạn kéo Trương Thành: “Thôi thôi, cậu ta sẽ không để ý cậu đâu, chúng ta đi thôi.”
Trương Thành có lòng mà đâm phải tường, đành gật đầu, cùng các bạn đạp xe rời đi.
Lục Miêu không thể hiểu nổi vì sao Trương Thành lại xin lỗi mình, trong khi đó Giang Hạo Nguyệt ở phòng bên thì biết rõ.
Trương Thành muốn chơi với Lục Miêu chứ không phải cậu, nên cậu ta chỉ cần mỗi Lục Miêu tha thứ cho mình thôi.
Giang Hạo Nguyệt nghĩ: Thật ra Lục Miêu hoàn toàn có thể đi chơi với Trương Thành, nhưng vì sao cô lại không?
Thấy con gái nhà mình bướng như thế, Lâm Văn Phương chỉ có thể đổi phương pháp.
Trẻ con giận dỗi nhau, dù có tí chuyện bé cũng làm như trời sập đất đổ, nhưng chỉ cần giúp chúng khơi thông một chút, chả mấy chốc mà vui vẻ ngay.
Lâm Văn Phương mua thức ăn xong, khi về ghé gõ cửa nhà bên, gọi Giang Hạo Nguyệt buổi tối sang ăn cơm cùng.
Lần này bạn Giang không từ chối mà đồng ý ngay.
Bà Lâm thầm cảm khái “Con nhà người ta thật là ngoan”, rồi vừa vào nhà đã nói ngay việc này với Lục Miêu.
“Gì ạ? Giang Hạo Nguyệt sẽ tới ăn cơm!”
Lục Miêu vốn đang nằm úp sấp trên sàn nhà, ngúng nguẩy hai chân đọc manga, nghe thấy tin này, thoắt cái như đón đánh địch.
“Không phải anh ta đang tuyệt giao với con sao? Tới nhà chúng ta làm gì?”
Cô bé nhìn ngoài cửa sổ, nghi ngờ trời hôm nay có biến.
Không biết là trời hạ mưa hồng, hay là mặt trời mọc đằng tây.
Bà Lâm thấy vẻ này của con gái, không khỏi bật cười: “Đây là nhà con hay nhà mẹ? Con có trả tiền thuê không?”
“Thì không có…” Lục Miêu nhăn mày thành chữ bát (八): “Nói thì nói thế, nhưng anh ta nhất định biết con ở nhà, thế mà còn muốn đến?”
Bà Lâm cười xuỳ một tiếng, cố ý trêu cô bé: “Người ta đến nhà mẹ, ăn cơm mẹ làm, mắc mớ gì đến con? Con là nhân vật quan trọng lắm à?”
“Đương nhiên!” Lục Miêu vỗ vỗ ngực, cố nhớ lại từ gì mà hôm qua xem trên thời sự…
“Con là đương sự trong chuyện này mà.” Khi nói ra lời đó, cô bé cũng dường như ý thức được tầm quan trọng đặc biệt của mình vậy.
Cô nhưng quan trọng lắm đấy nhé. Nói chứ Lục Miêu chả khoác lác đâu, cô bé dám chắc chắn, lúc này Giang Hạo Nguyệt đến, tuyệt đối là vì cô.
Thấy cậu rốt cục không chịu được cô đơn, muốn tìm mình cùng chia sẻ , thật may mỗi ngày mình đều ở nhà chăm chỉ xem phim.
Lục Miêu nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ đến sướng rơn cả người, cảm giác mình chẳng còn tức giận với cậu nữa.