Ngủ thật lâu, rốt cuộc lúc Tư Băng tỉnh lại đã là giờ cơm chiều, đơn giản rửa mặt chải đầu một chút, liền xuống lầu.
Sau đó chợt nghe có tiếng động ở nhà bếp, Tư Băng lắc đầu, xem ra về sau không cần ra ngoài ăn cơm nữa.
Tư Băng vừa định đến nhà bếp giúp đỡ thì thấy chị bưng một mâm đồ ăn ra.
"Tư Tư, em dậy thật đúng lúc, chị vừa nấu cơm xong, định lên lầu gọi em dậy." Mộ Tuyết nhìn thấy Tư Băng, vui vẻ nói,"Ăn cơm đi." Tư Băng tựa hồ không có khẩu vị gì, "Tư Tư không khoẻ sao? Vẫn là không thể ăn đồ ăn chị làm?" Mộ Tuyết buồn bực hỏi.
"Không phải, chị làm đồ ăn ngon lắm, chính là hồi trưa em ăn nhiều quá, lại ngủ đến giờ này, nên ăn không vô." Giữa trưa ăn nhiều như vậy lại không vận động, đương nhiên ăn không vô nữa.
"Vậy Tư Tư ăn một chút thôi." Mộ Tuyết thông cảm nói.
"Đúng rồi chị, tài nấu nướng của chị sao lại trở nên giỏi như vậy?" Lúc trưa Tư Băng cũng thấy kì lạ, chính là chỉ lo ăn ngủ trước, chưa kịp hỏi, "Gần đây em cũng không thấy chị luyện tập gì, chẳng lẽ chị là thiên tài."
Mộ Tuyết thần bí cười cười, "Không nói cho em biết." Nói xong cúi đầu ăn cơm, cũng không quan tâm Tư Băng đang liếc mắt nhìn mình.
"Chị? Chị không nói cho em biết, sau này không được phép vào nhà bếp." Tư Băng ra chiêu sát thủ.
"Em! Được rồi chị nói cho em biết, nhưng không cho em giận, cũng phải tiếp tục cho chị nấu ăn." Tư Băng khẽ gật đầu.
"Kỳ thật là chị thừa dịp em không có ở nhà lén lút làm." Mộ Tuyết đắc ý nói.
"Nhưng mà, sau khi em về nhà cũng không thấy trong bếp có gì khác?" Tư Băng khó hiểu hỏi.
"Ngốc, đương nhiên trước khi em về, chị đã huỷ thi diệt tích, khôi phục nguyên trạng rồi." Mộ Tuyết cười vui vẻ.
"Chị !"
"Chị no rồi, em rửa chén." Cảm thấy có mùi nguy hiểm, Mộ Tuyết chuẩn bị rời khỏi bàn ăn.
Nhưng là động tác Tư Băng nhanh hơn, bắt lấy tay chị, phản bác nói, "Chị, sau này không được vào nhà bếp." Đáng giận thiệt mà, không ngờ chị lại có việc gạt mình, Tư Băng thật giận.
"Em xấu lắm, vừa rồi em đã hứa với chị là sẽ cho chị tiếp tục nấu ăn mà."
"Em có nói sao?" Tư Băng ra vẻ kinh ngạc.
"Em gật đầu." Mộ Tuyết nhắc nhở.
"Em vừa rồi gật đầu là khen chị làm đồ ăn ngon, cũng không hứa với chị cái gì." Tư Băng đắc ý nói.
"Em, em....." Mộ Tuyết "em" nửa ngày cũng không thể phản bác được gì.
Tư Băng nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của chị thì trong lòng vụng trộm reo vui, nhưng cũng không dám biểu hiện ra ngoài, sợ chọc giận chị.
Đột nhiên Mộ Tuyết khóc lên,"Tư Tư khi dễ chị...Tư Tư đáng ghét...."
Tư Băng không nghĩ tới chị sẽ khóc, nhất thời hoảng cả tay chân, trách mình đã đùa quá trớn.
"Chị, em hay nói giỡn, chị đừng khóc nha." Tư Băng kích động giải thích.
"...Nhưng vừa rồi Tư Tư nói sau này sẽ không cho chị vào nhà bếp...." Mộ Tuyết càng khóc càng lợi hại.
"Em nói giỡn mà, chị muốn lúc nào vào nhà bếp cũng được hết." Tư Băng vội vã nói.
"Thật không, Tư Tư luôn đùa giỡn chị." Mộ Tuyết lo lắng.
"Đương nhiên là thật, chị đừng khóc, em nói là giữ lời."
"Hạ Tư Băng, đây là chính miệng em hứa, không được đổi ý đó nha." Mộ Tuyết nín khóc mỉm cười, đắc ý nói.
Tư Băng ý thức được mình bị lừa,"Hạ Mộ Tuyết, chị dám gạt em, xem em xử lý chị thế nào đây."
Nói xong làm bộ đuổi bắt Mộ Tuyết, Mộ Tuyết sợ hãi, xoay người bỏ chạy, Tư Băng đuổi theo sát.
Mộ Tuyết một bên thét chói tai, một bên lo chạy để tránh ma trảo của Tư Băng.
Hai người giống như hai đứa trẻ chạy loạn trong phòng.
Mộ Tuyết sơ ý, té ngã lên sopha, Tư Băng thấy chị té trên sopha nên đè lại chị, nhân cơ hội trả thù, "Xem em xử lý chị thế nào nha." Tư Băng vừa cù chị vừa nói, Mộ Tuyết chỉ còn cách cầu xin tha thứ, đến cuối cùng sức lực để cầu xin cũng không còn, chỉ còn biết vừa giãy dụa vừa khanh khách cười.
Bởi vì giỡn đến mức phát hoả, Mộ Tuyết lung lắc thân mình né tránh sự tập kích của Tư Băng, không ngờ áo ngủ vốn rộng thùng thình giờ càng mở rộng do Mộ Tuyết vặn vẹo, liền lộ ra bộ ngực sữa, hơn nữa tiếng cười Mộ Tuyết gần như rên rỉ cộng thêm thân thể không ngừng vặn vẹo, quả thực cảnh sắc thu hút lòng người.
Tư Băng vốn đang chuyên tâm cù lét chị thì bị một màn hoạt sắc sinh hương trước mắt làm chấn động, dừng lại động tác vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm chị.
Mộ Tuyết không nghĩ tới Tư Tư lại buông tha mình, mở mắt ra vừa lúc chỉ thấy Tư Tư không nhúc nhích mà còn nhìn mình chằm chằm, theo ánh mắt Tư Tư nhìn thấy áo ngủ của mình không biết từ khi nào đã mở rộng ra, lộ ra chỗ tư mật của mình.
Trong nháy mắt khuôn mặt xấu hổ đỏ bừng, vội vàng kéo áo ngủ lại.
Ngẩng đầu vẫn thấy Tư Tư đang nhìn mình không chớp mắt, lại càng quẫn bách.
Vừa định gọi Tư Tư vốn đang ngẩn người kia, chỉ thấy Tư Tư vốn đang quỳ gối trên sopha nghiêng người về phía trước, Mộ Tuyết không biết Tư Tư muốn làm gì, cũng nghiêng về phía sau, cho đến khi đụng vào chỗ tựa lưng trên sopha, đành phải nhìn khuôn mặt Tư Tư đang không ngừng đến gần mình, cho đến khi Tư Tư đặt đôi môi hôn lên chính đôi môi của mình.
Mộ Tuyết lập tức bị chấn động, Tư Tư cư nhiên hôn mình, cảm thấy một trận mê muội.
Nhắm mắt lại, tay cũng bất tri bất giác choàng qua cổ Tư Tư.
Tư Băng chưa bao giờ gặp qua chị như vậy, hoàn toàn bị chị hấp dẫn.
Ý nghĩ nóng lên, không tự hỏi được gì, chỉ muốn tới gần tới gần hơn.
Cứ như vậy chậm rãi tới gần chị, hôn lên môi chị.
Đôi môi chị no đủ mềm mại khiến Tư Băng say mê, muốn chiếm lấy càng nhiều, dần dần mút vào khẽ cắn môi đối phương, ôn nhu mà nhiệt liệt.
Không ngờ đối phương cư nhiên đáp lại mình, càng thêm hưng phấn, hai tay không tự giác chạm vào bên trong áo ngủ mềm nhẹ, đặt lên trên hai vú, nhẹ nhàng xoa nắn.
Thân thể Mộ Tuyết chấn động lần nữa, lập tức rên rỉ ra tiếng, Tư Băng nắm bắt cơ hội, đưa đầu lưỡi ôn nhu tiến vào bên trong khoang miệng, mời đối phương cùng múa.
Ôn nhu, khiêu khích, làm cho đối phương không còn đường trốn, chỉ có thể phục tùng đáp lại.
Mộ Tuyết bị cả hai đòn kích thích, mất đi năng lực tự hỏi, lung tung kêu,"Tư Tư...."
Như bị lôi điện, Tư Băng nhanh chóng hoàn hồn, mình đang làm gì đây? Đây là chị mình, mình sao lại có thể...? Vội vã buông chị ra, trong lòng tràn ngập tự trách cùng hối hận.
"Chị....em...thật xin lỗi, thật xin lỗi" Thậm chí không dám nhìn vào ánh mắt của chị.
Còn đang say mê trong tình yêu, Mộ Tuyết đột nhiên cảm thấy một trận hư không, mở đôi mắt vốn đang say mê ra thì liền thấy Tư Tư quỳ gối trước mặt mình, cúi đầu không ngừng giải thích với mình.
Mộ Tuyết hiểu được tất cả.
Chân sau quỳ gối lên sàn nâng mặt Tư Băng lên, nhìn đôi môi Tư Băng, không chút do dự hôn lên, thậm chí chủ động đem lưỡi thơm tho tiến vào trong miệng đối phương khiêu khích.
Nguyên bản đang đắm chìm trong tự trách nên Tư Băng không ngờ chị sẽ làm như vậy, vội vàng đẩy chị ra, "Chị, không thể, không thể..."
Mộ Tuyết không ngờ Tư Băng sẽ đẩy mình ra,"Vì sao? Vì sao Bạch Nhược Y có thể còn chị lại không thể?"
"Chúng ta là chị em ruột, em không thể kéo chị vào cái vòng les luẩn quẩn này, như vậy sẽ hại chị.
Không thể..."
"Chúng ta là chị em, chúng ta là chị em..." Trong đầu Mộ Tuyết chỉ có những lời này.
Tư Băng thấy chị nửa ngày không phát ra tiếng, lo lắng lắc lắc chị, "Chị..."
"Chị không muốn làm chị của em!" Mộ Tuyết kêu to, sau đó chạy lên lầu đem mình khoá trong phòng, mặc cho Tư Băng kêu như thế nào cũng không ra ngoài.
.