Tác phẩm: Sông băng dần ấm - ngoại truyện 2
Tác giả: Tần Hoài Châu
Edit: Mia
__________
Lần đầu biết đến Lâm Tri Dạng là ở gần hiệu sách đại học Hoài Châu.
Trên poster, người con gái có đôi mắt sáng ngời, nụ cười rạng rỡ.
Hôm đó tâm trạng Úc Triệt không đến nỗi tệ, nhưng chẳng có hứng thú để cười. Kỳ lạ là, vừa thấy tám áp phích, cô đã không kịp được mà mỉm cười.
Vì vậy mới mua sách của em.
Nếu bình thường, Úc Triệt tuyệt đối không lãng phí thời gian cho loại sách này.
Sách nói với cô rằng, trên thế giới này dường như có một cô gái sinh ra không biết phiền muộn là gì. Cho dù có, cũng chỉ là mây che cầu vồng, bình không hợp với hoa, toàn là những chuyện vặt vãnh vô hại.
Em tươi tắn, rạng ngời, em trong sáng, đồng thời tinh nghịch, lười biếng, hay cáu kỉnh.
Sức hút của em nằm ở chỗ: em chỉ đơn giản ghi lại cuộc sống của mình nhưng người có thể vì em mà say mê.
Úc Triệt hiểu mấy chữ "chữa lành" trên poster, khi đó cô không thể kìm được mà đọc từng trang một.
Sau đó, trong tiệc sinh nhật của Minh Tiêu Kiều, cô liếc mắt là nhận ra được Lâm Tri Dạng.
Vóc người cao ráo, mặc váy dài bó sát màu đỏ, tấm lưng trắng nõn nà lộ ra dưới ánh đèn, xương bướm càng tô điểm cho sự gợi cảm tột cùng. Mái tóc dài xoăn bồng bềnh được chải sang một bên, đầy phong tình, lại linh hoạt và thần bí.
Úc Triệt không thể rời mắt.
Cô không ngờ rằng có một ngày mình sẽ bị thu hút bởi vẻ đẹp nông cạn nhất.
Tính tình Lâm Tri Dạng cởi mở, đối với người xa lạ vẫn thoải mái nở nụ cười, em thản nhiên nhìn nhận bản thân mình. Cho dùng trong mắt em là sự tò mò, kinh ngạc và ham muốn không thể che giấu, mà em chẳng thèm che nốt, như thể nó không liên có gì quan trọng.
Úc Triệt nhìn thấu.
Coi cuộc đời dài đằng đẵng như một bài kiểm tra, môn học mà cô yếu kém nhất là giải mã lòng người, song Lâm Tri Dạng lại là một trong số ít những câu hỏi mà cô đạt điểm.
Cái bắt tay của Lâm Tri Dạng giống như một nghi thức tất yêu trong dịp trang trọng đối với cô, là lễ tiết không thể bỏ qua.
Úc Triệt đã từng bắt tay với nhiều người, hoặc chân thành, chiếu lệ hoặc thờ ơ, nhưng đây là lần đầu cô cảm thấy bị bỏng.
Cô bước vào từ bên ngoài, mang theo hơi lạnh của mùa thu, cái lạnh ở đầu ngón tay không sao tan được.
Nhưng bàn tay của Lâm Tri Dạng không chỉ đẹp mà còn khô ráo, ấm áp, hào phòng trao hơi ấm của mình cho cô.
Trái tim đã chết từ lâu của Úc Triệt bị mảng màu rực rỡ khuấy động, vì nó độc nhất vô nhị nên cô hiểu ý nghĩa là gì.
Tiếc thay, cô đã mất khả năng tin tưởng và cho đi, cô biết mình không thể làm bất kỳ điều gì quá giới hạn.
Cho dù Lâm Tri Dạng trong sách, rõ ràng thích con gái.
Cho dù Lâm Tri Dạng nhìn thấy cô, ánh mắt rõ ràng tràn đầy sự yêu thích.
Song, ánh mắt yêu thích đó, giống như ngắm cỏ, vẽ tranh, rung động trước vẻ đẹp của nó, nhưng không có ý định sở hữu.
Úc Triệt không tin mình là người may mắn.
Lâm Tri Dạng làm sao thiếu người yêu chứ? Dù là Minh Tiêu Kiều lôi kéo giới thiệu, hay những nam thanh nữ tú cười đùa với em, tất cả đều tốt hơn nhiều so với cô.
Úc Triệt bình tĩnh đánh dấu X vào tên Lâm Tri Dạng.
Có những người chỉ xuất hiện mang đến sự kinh ngạc trong cuộc sống tầm thường nhàm chán, không cần vướng víu quá nhiều.
Cô dồn hết tâm huyết vào những điều mới mẻ, bắt đầu phụ trách việc thực tập và luận văn của sinh viên. Khi đang bận rộn rối bời, người giàu nhàn rỗi đút hai tay vào túi quần lại xuất hiện.
Em vẫn vô lo vô nghĩ, không ngần ngại mỉm cười với mọi người, vừa chọn hàng hoá vừa mắng, làm nũng cùng bạn bè.
Úc Triệt bất giác né tránh, không muốn phơi bày mệt mỏi và cảm xúc tiêu cực cho em thấy. Mặc dù nó lố bịch, nó nực cười, người ta chưa chắc nhớ cô là ai nhưng Úc Triệt vẫn quan tâm đến thể diện vô nghĩa của mình.
Và cô chạy trối chết.
Chỉ tích tắc, Lâm Tri Dạng dường như nhận ra cô.
Hôm đó cô ăn mặc không đẹp, chỉ là bộ đồ công sở bình thường nhất, tóc buộc cao, trên người không đeo bất kỳ trang sức nào.
So cô và những người bạn ăn mặc thời thượng như đứng ở hai đầu hành tinh, thậm chí tầm mắt cũng thôi đừng tương ngộ.
Sau đó, cô "tình cờ" gặp Lâm Tri Dạng ở cổng Đại học Hoài Châu, người kia bảo rằng đến để thăm bạn rồi lấy điện thoại hỏi cô có thể kết bạn WeChat không.
Lý trí bảo Úc Triệt không nên đồng ý, không nên tự gây rắc rối cho bản thân.
Nhưng mặt trời rực rỡ, sáng ngời ngời đang ở trước mắt, làm sao cô có thể kìm chế trái tim muốn chạm vào? Có ai không muốn hướng về phía ánh dương để sống?
Cô nói: "Được."
Thêm đi, đầu hàng đi, tắm nắng một lần đi.
Vòng bạn bè của Lâm Tri Dạng còn thú vị hơn cả Weibo và sách của em.
Đó càng là một Lâm Tri Dạng chân thực.
Úc Triệt ngồi trong văn phòng cả buổi chiều, không làm gì cả, chỉ mải mê trộm theo dõi người đã kết bạn với mình nhưng không tìm chủ đề để nói chuyện.
Lâm Tri Dạng biết cách giữ chừng mực, một đoạn thời gian sau mới nhắn tin cho cô.
Có khi sẻ chia sẻ cảnh đẹp, đôi khi hỏi về cách phối đồ, dăm bữa lại gợi ý sách và phim... Trời mưa còn hỏi cô có bị ướt hay không.
Dù vậy, khi gặp lại, phản ứng đầu tiêu của Úc Triệt vẫn là trốn.
Không ai biết cô mong chờ Lâm Tri Dạng sẽ đứng trước mặt mình đến nhường nào. Và vì quá mong chờ nên mới sợ hãi.
Sợ tình cảm của Lâm Tri Dạng quá nhạt nhẽo, khiến cô thất vọng, khiến cô sa ngã;
Sợ tình cảm của Lâm Tri Dạng quá mãnh liệt, khiến cô tham lam, khiến cô mất kiểm soát.
Cô sợ quá nhiều, cô chỉ có thể trốn chạy.
Giống như con mồi nghe tiếng súng của thợ săn, nó nín thở và giấu mình trong góc bí ẩn nhất.
Lâm Tri Dạng không vui, nhắn tin hỏi: "Sao chị không chào em một tiếng?"
Úc Triệt không trả lời, nhưng lại từ ảnh đại của Lâm Tri Dạng vào vòng bạn bè của em, cứ lặp đi lặp lại ngắm nhìn cuộc sống của em.
Vài ngày sau, Lâm Tri Dạng nói có nhà hàng Tây mới mở ở trung tâm thành phố, muốn mời cô đi ăn cùng.
Úc Triệt: "Không thích đồ Tây."
Lâm Tri Dạng: "Đồ Trung cũng được, chị rảnh là được."
"Tôi không rảnh."
"Được rồi."
Lâm Tri Dạng không ép, tiến lui vừa phải, nhưng Úc Triệt lại nhìn chằm chằm vào cuộc trò chuyện hồi lâu.
Lại một năm mới, vào ngày chín tháng Mười Hai, Úc Triệt đi xem nhạc kịch một mình.
Trên đường về nhà vào ban đêm, trời đột nhiên đổ mưa, giao thông ùn tắt, Úc Triệt giảm tốc độ, vì vậy nhìn thấy Lâm Tri Dạng đang trú mưa.
Cô không thể làm ngơ, nhắn tin gọi người lên xe, thuận theo tâm ý đưa em về nhà.
Lâm Tri Dạng run cầm cập, Úc Triệt nhìn lướt qua, chỉ mặc chiếc áo len, không có áo khoác.
Làm sao không lạnh chứ?
Nhà Lâm Tri Dạng không xa, cơ thể vừa ấm lại thì đã đến.
Vẻ mặt lưu luyến không muốn đi, giọng nói nhẹ nhàng quyến rũ, kéo người từ trên mây xuống: "Cảm ơn chị đưa em về. Trời lạnh quá. Chị lên nhà em uống ly trà nóng đi, không có ai ở nhà cả."
Không có ai ở nhà nên thuận tiện mời người lên uống trà.
Sắc mặt Úc Triệt bỗng dưng trở nên khó coi. Cô không biết mình là người thứ bao nhiêu được mời lên nhà uống trà.
"Không cần." Cô dùng ánh mắt ra lệnh đuổi khách, bảo Lâm Tri Dạng xuống xe.
Lâm Tri Dạng hơi choáng váng, gượng cười một cái, hậm hực nói: "Được rồi, tạm biệt."
Suy nghĩ lung tung mang đến sự khó chịu không thể nói thành lời, nhưng nhìn bóng lưng Lâm Tri Dạng, cô vẫn tự nhủ với bản thân, sinh nhật vui vẻ.
Đây là món quà bất ngờ mà cô nhận được tối nay.
Có lần tình cờ gặp gỡ này, thế tấn công của Lâm Tri Dạng dần mãnh liệt, không thèm kiêng dè gì nữa.
Úc Triệt biết rõ, nếu cứ tiếp tục như vậy cô sẽ không chống đỡ nổi.
Từ chối một lần thì dễ, năm ba lần cũng không sao.
Nhưng một khi đối phương biến thành Lâm Tri Dạng, cô rất dễ đánh mất khả năng "từ chối".
Lâm Tri Dạng vào một đêm nọ đã bộc bạch tâm tình: "Bình thường em không thích kết bạn mới, em cũng không thiếu bạn bè. Nhưng em muốn làm quen với chị, chị hiểu ý em mà đúng không?"
Úc Triệt ôm điện thoại, lặp đi lặp lại câu nói này, rồi lạnh lùng trả lời: "Biết nhưng không chấp nhận."
"Tại sao?"
"Không tại sao, kết thúc, tôi không muốn bị người biết đến."
Lúc đó Lâm Tri Dạng không nồng nàn gì cho cam, thôi dây dưa, lịch sự không nói chuyện với cô nữa.
Khi gặp lại là đêm giao thừa, Lâm Tri Dạng uống say, ngồi bậc thềm cho tỉnh rượu.
Úc Triệt dự liên hoan với bạn bè cho có tượng trưng, chỉ chốc lát là đi, nhưng nhìn thấy Lâm Tri Dạng thì không thể cất bước.
Lâm Tri Dạng say khướt, tiếng nói không còn trong trẻo như bình thường, êm ái nhẹ nhàng, vô thức nũng nịu với cô. Như chiếc lông vũ, khẽ lướt qua tai, chạm thẳng vào tim.
Có lẽ em đã quên, cô từ chối em, em chỉ ngây thơ lên án cô không trả lời tin nhắn em.
Lâm Tri Dạng say rượu thật đáng yêu, Úc Triệt không muốn làm em tỉnh, chỉ biết dỗ dành em.
Nghe em được một bước tiến mười thước.
Em bảo muốn ngủ với cô, tự tin đến mức làm tiềm thức Úc Triệt muốn rút lui.
Nhưng Lâm Tri Dạng giữ chặt tay cô, uỷ khuất không thôi: "Chị không cần em thiệt hả?"
Ai có thể nói không với Lâm Tri Dạng?
Khi cô dìu em vào khách sạn, Úc Triệt mới sực tỉnh ra mình đang làm gì.
Lâm Tri Dạng như bỏ bùa cô, cô hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ.
Cô định đặt Lâm Tri Dạng xuống giường rồi đi, nhưng Lâm Tri Dạng lại kéo cô lên giường, những nụ hôn nhẹ nhàng âu yếm đậu trên khuôn mặt cô. Môi, má, trán, xương chân mày, tai.
Hai mươi chín năm cuộc đời, thôi thì buông thả một lần có sao đâu.
Suy nghĩ cuối cùng của Úc Triệt là thuyết phục bản thân.
Sau đó cô gạt bỏ sạch, dồn hết tâm trí vào Lâm Tri Dạng, ngượng ngùng, khó xử, hưng phấn, đều đón nhận cả.
Lúc đầu không thoải mái lắm, cô không quen, Lâm Tri Dạng đã uống rượu, nên cũng chỉ vậy thôi. Nhưng vẫn có thể chấp nhận.
Tiếp đó Lâm Tri Dạng đã nắm bắt được phản ứng của cô, cũng tìm được trạng thái, kiên nhẫn cùng cô chìm đắm.
Xong việc, cô kiệt sức cô kiệt sức dựa vào đầu giường, theo như lời hứa, nhắn tin: "Chúc mừng năm mới".
Lâm Tri Dạng giơ điện thoại lên: "Đã đọc."
Rồi lại buông xuống: "Không trả lời."
Úc Triệt chưa kịp mở miệng nói Lâm Tri Dạng ấu trĩ đã bị người ôm vào lòng, nheo mắt hôn cô: "Chị xem tin nhắn của em là vậy sao? Đọc nhưng không trả lời không phải thói quen tốt, bất lịch sự."
Úc Triệt không nói nên lời, giọng điệu và vẻ mặt dạy dỗ của Lâm Tri Dạng khiến người ta lầm tưởng em đang nói những lời âu yếm ngọt ngào.
Lâm Tri Dạng như rất thích cô, lại ôm cô vào lòng, hôn hết người cô.
Tránh những nơi người khác nhìn thấy, cố tình để lại nhiều dấu hôn.
Úc Triệt mặt kệ em làm càn, nhận lấy hết "quà năm mới" của em.
Khi tỉnh lại, Lâm Tri Dạng yên lặng ngồi trên giường, nghiêm túc quan sát sắc mặt của cô.
Mà Úc Triệt không biểu lộ cảm xúc gì, không đáp, tự mình dọn dẹp rồi rời khỏi phòng.
Lâm Tri Dạng gửi cho cô vài tin nhắn quan tâm, cô vẫn đọc và không trả lời.
Mỗi dấu hôn trên người đều nhắc nhở Úc Triệt rằng cô đã dung túng cho hành động đi quá giới hạn. Lý trí bị ham muốn phá huỷ, cô như kẻ phàm trần si tình, trong sự đề phòng lòng tham, cô đánh mất những gì đáng lý ra phải giữ gìn.
Thế giới xám xịt quanh năm được tô vẽ bởi những gam màu rực rỡ một cách lố bịch và kệch cỡm, mà cô thì giữ lấy nó, không chỉ không sửa mà còn sợ nó phai nhạt.
Cô sợ ngọn lửa nhỏ nhoi của mình bị dập tắt, bị giẫm nát.
Cô giằng co mấy ngày, hoàn toàn buông xuôi sự kháng cự.
Nhưng cô đưa ra ước pháp tam chương, điều kiện hà khắc. Sau khi Lâm Tri Dạng nghe xong thì nụ cười biến mất, im lặng không nói gì.
Em viết hết trên mặt rằng mình không vui.
Úc Triệt lập tức hiểu ra, Lâm Tri Dạng sẽ không đồng ý. Em đâu phải là người không tìm được người yêu, sao em phải chấp nhận điều này?
Khi cô chuẩn bị rời đi, Lâm Tri Dạng đã đồng ý.
Trên đường lái xe trở về, Úc Triệt thấp thỏm không thôi, cô nghĩ rằng Lâm Tri Dạng sẽ nhanh chóng đổi ý và nói với cô là thôi bỏ đi.
Nhưng không. Lâm Tri Dạng rất hợp tác.
Sự dung túng của em với chuyện này làm Úc Triệt có chút khó hiểu, lúc đó cô chưa đủ tự tin đến mức nghĩ rằng Lâm Tri Dạng thích cô nên có thể chấp nhận tất cả. Cô ác ý suy đoán, có lẽ đây chính là mối quan hệ Lâm Tri Dạng muốn.
Theo nhu cầu, không ai chịu trách nhiệm với ai.
Cảm nhận được tình cảm của Lâm Tri Dạng dành cho mình, Úc Triệt dần phát hiện ra con người thật đằng sau lớp vỏ bọc của em. Em rất không hài lòng với mối quan hệ này, em muốn âm thầm thay đổi.
Lần nào Úc Triệt cũng dùng cách nhẫn tâm nhất để từ chối.
Lâm Tri Dạng hoang mang, thất vọng, tức giận, nhưng đến lần sau lại hớn hở xuất hiện trước mặt cô.
Cuối cùng Úc Triệt cũng hiểu ra, người này không chỉ có thể chịu đựng tất cả những tật xấu của cô, mà còn cho rằng cô "dễ thương".
Từ khi có ký ức, hai từ này dường như không liên quan gì đến cô.
Cô có gì đáng yêu chứ, những từ ngữ miêu tả của Lâm Tri Dạng rõ ràng là trừu tượng và hư vô.
Vài tháng trước, Úc Triệt không tin tưởng vào mối quan hệ này, đoán rằng khi sự mới mẻ của kết thúc, em sẽ chọn rời đi.
Úc Triệt lặng lẽ chờ đợi.
Cô không đợi được sự lăng nhăng và vô tình của Lâm Tri Dạng, mà điều đợi được là tình cảm nồng nàn hơn, tình cảm của Lâm Tri Dạng dành cho cô, và tình cảm của cô dành cho Lâm Tri Dạng.
Hết thuốc chữa.
Tuy nhiên, nỗi niềm khó nói của cô không thể nói với Lâm Tri Dạng vào lúc đó.
Cô lo lắng Lâm Tri Dạng sẽ sợ hãi, cũng không muốn tự vạch trần vết thương lòng.
Sau này, thái độ ích kỷ của cô khiến Lâm Tri Dạng hoàn toàn chán nản, chọn cách rời đi. Giấc mơ mà Úc Triệt cẩn thận vun đắp đã sụp đổ trong bùn lầy.
Bụi bặm mù mịt, bao trùm khắp nơi.
Úc Triệt đã quen với sự tuyệt vọng và tê liệt, bao nhiêu năm trời trước khi gặp Lâm Tri Dạng, cô cũng sống như vậy. Nhưng hồi đó dễ chịu hơn bây giờ, lúc ấy cũng không có bao nhiêu điều tốt đẹp để mong đợi.
Không biết giải tỏa ở đâu, cô chọn cách giải khuây mà trước đây cô coi thường nhất - uống rượu, tự làm tê liệt bản thân, tự buông xuôi.
Hoài Thành tuy không lớn nhưng cô rất khó gặp được Lâm Tri Dạng, sau khi vội vàng chạm mặt trong khuôn viên trường, không còn thấy bóng dáng của Lâm Tri Dạng ở đâu cả.
Weibo của em không cập nhật trong thời gian dài.
Sau đó, khi nhìn thấy Lâm Tri Dạng trở lại cuộc sống bình thường trên mạng, Úc Triệt không dám làm phiền.
Chỉ dùng tài khoản "Quả vải hương bạc hà" để gửi tin nhắn cho em: "Dạng Dạng phải sống thật tốt."
Lâm Tri Dạng trả lời: "Cảm ơn."
Đêm nọ vào mùa hè, không khống chế được bản thân, cô trộm đến Nam Sơn, ngồi dưới nhà Lâm Tri Dạng tới nửa đêm.
Vài ngày sau, qua Weibo của Lâm Tri Dạng cô mới biết em chuyển đến thành phố khác rồi, thời gian này em bận rộn dọn dẹp nhà mới.
Em đến nơi khác để sống, một ngôi nhà mới, một cuộc sống mới.
Úc Triệt vẫn nơi cũ, lại bị sương mù xám xịt bao trùm, ánh sáng duy nhất còn sót lại trên thế giới đã hoàn toàn phai nhạt, bức tường loang lổ rơi đầy vụn vỡ. Gió thổi, tan biến không còn dấu vết.
Niềm mong mỏi nực cười cuối cùng đã đến hồi kết.
Uống bao nhiêu rượu cũng vô ích, cồn không thể làm dịu đi cơn đau rát luôn đi kèm với hô hấp của cô.
Chỉ cần nhắm mắt, dù hè chưa tàn, cô như lạc vào sườn núi cheo leo quay về hướng bắc, nhìn thấy đôi mắt chim âm u và đáng sợ. Băng hà vĩnh cửu không tan, lưỡi dao băng đâm vào ngực. Dòng sông chứa đầy nước chết, phủ một lớp sơn đen, vẻ đẹp bệnh hoạn được tô điểm hoàn hảo.
Gió rít lên thảm thiết trên mảnh đất hoang vu, cô lảo đảo chạy trong rừng, giẫm nát cỏ xanh, máu xanh của cỏ mướt dính trên mắt cá chân, nhưng mùi hương lại kỳ lạ thoang thoảng dễ chịu.
Vấp ngã, cô lại mở mắt trong rừng.
Sau những ngày tự phán xét bản thân, mọi thứ đều được cô gom lại, cất giữ vào xó gác.
Đã lâu không mơ thấy mộng đẹp.
Mùa hè, trong không khí thoang thoảng hương bạc hà thanh mát, ngọt ngào của đường.
Lâm Tri Dạng một lần nữa không hẹn mà gặp, em rất không hài lòng với việc cô uống rượu, cách em phê bình người khách cũng duyên dáng như khi nói chuyện yêu đương.
Úc Triệt lấy hết can đảm để tiến lên níu kéo. Lâm Tri Dạng thực sự rất dễ nói chuyện, không mấy từ chối liền nối lại tình xưa với cô.
Họ yêu nhau bình thường như bao cặp tình nhân khác, cùng nhau vượt qua khó khăn và nắm tay cả đời.
Trong mơ không có tiếng chai rượu vỡ trên sàn nhà, không có sông băng lạnh giá và khu rừng không lối thoát.
Lâm Tri Dạng vẫn rạng rỡ và ấm áp như thuở ban đầu, bao dung cô vô điều kiện, chịu đựng mọi sự ích kỷ, thờ ơ và khuyết điểm của cô, sẽ âu yếm, dịu dàng nâng niu khuôn mặt cô, nói "Giáo sư Úc thật đáng yêu".
Cô được nuông chiều đến mức không thể chấp nhận sự chia ly ngắn ngủi nửa tháng, vừa tỉnh dậy đã có thể gọi điện thoại một cách vô tư để trút giận, hỏi han bao giờ về nhà.
Lâm Tri Dạng thở dài nặng nề, có vẻ bất lực: "Không về được, có lẽ còn một tuần nữa."
Úc Triệt sướt mướt đến mức đáng sợ: "Chị nhớ em, em có thể xin nghỉ phép để đi gặp chị không?"
"À, nhớ em đến vậy sao?"
"Ừ."
"Nếu em nói, em sắp về nhà rồi thì sao?"
Tiếng cười vui vẻ vang lên, trong đó ẩn chứa sự trách móc ngọt ngào: "Định cho chị bất ngờ, ai biết giáo sư Úc của em dậy sớm thế này, còn theo đuổi không bỏ. Sao không ngủ thêm một chút?"
Úc Triệt không trả lời, ngơ ngác ngồi trước giường, chợt nghĩ đến điều gì đó, vội vàng chạy đến kéo rèm cửa.
Ánh sáng ban mai mùa xuân rải rác khắp nơi.
Úc Triệt giải thích với người đầu dây bên kia: "Vì chị gặp ác mộng."
May thay, tỉnh mộng rồi.
_________
Chương này tên là quá khứ của Úc Triệt.
Ngoại truyện nào của tác giả cũng 6k chữ 🥲