Bánh Bao Nhà Ai

Ô Thuần Nhã đặt Bánh Bao ngồi lên giường, nghiêm túc hỏi bé, “Gặp ở đâu?” Sao cậu lại không biết Bánh Bao từng gặp người này?

Tư Không Viêm Nghiêu cũng nghiêm túc nhìn Bánh Bao, trong trí nhớ của anh ngoại trừ Cảnh Hoán ra thì chẳng có ấn tượng về bất cứ đứa nhỏ nào khác cả.

Bánh Bao nhỏ có chút sợ hãi nhìn biểu tình lúc này của phụ thân, bé không biết vì sao phụ thân lại tức giận như vậy, trong ấn tượng của bé, chỉ khi nào tức giận phụ thân mới nhìn bé như thế, nhưng bé nhớ rõ mình không làm gì để phụ thân phải tức giận mà.

Ủy khuất bĩu môi, bé con kia cúi đầu nhìn chân của mình, không thèm nhìn phụ thân bé nữa, đứa nhỏ này có tật xấu, nếu buồn, bé sẽ không muốn nhìn người ta nói chuyện.

Ô Thuần Nhã cũng phát hiện giọng điệu của mình không ổn, cho nên mau chóng ôm Bánh Bao vào lòng, hôn lên má bé, “Xin lỗi Bánh Bao, phụ thân vừa rồi không nên nói với con như thế.”

Mím môi, mắt to ửng hồng, biểu tình sắp khóc đến nơi của bé khiến lòng Ô Thuần Nhã xoắn xuýt, nhưng cậu cũng không biết nên dỗ thế nào, chỉ có thể liên tục giải thích với Bánh Bao.

(Đang ấm ức mà được dỗ là dễ tủi thân lắm ~)

Tư Không Viêm Nghiêu ôm lấy Bánh Bao nhỏ trong lòng Ô Thuần Nhã, đặt bé ngồi giữa hai người, nghiêm túc hỏi bé, “Không được tỏ thái độ với phụ thân con, phụ thân con là lo lắng cho con.”

Bánh Bao đảo mắt, xoay người dụi dụi vào lòng Ô Thuần Nhã, “Phụ thân, con không tỏ thái độ.”

Hôn lên má con, Ô Thuần Nhã lúc này có chút cảm kích dàn xếp của Tư Không Viêm Nghiêu, cậu hỏi lại Bánh Bao lần nữa, “Bánh Bao, con gặp cha con ở đâu?” Lời này vừa thốt ra cậu liền thấy nam nhân ngồi đối diện vẻ mặt thư thả dễ chịu, mặt liền không khống chế được đỏ lên.

“Lúc ở trong bụng phụ thân đó!” Hôm nay Bánh Bao hoàn toàn dọa phụ thân bé.

Vừa nói xong, mặt Ô Thuần Nhã trắng bệch, cậu khẩn trương nhìn khuôn mặt tròn tròn bụ bẫm của Bánh Bao, muốn từ đó tìm ra một chút không bình thường, nhưng không hề có, trên mặt bé chỉ đầy vui mừng.

Hít sâu một hơi, Ô Thuần Nhã nhẹ giọng hỏi, “Lúc ở trong bụng phụ thân sao lại gặp được?” Kì thật nói xong cậu cũng tự cảm thấy có vấn đề, cũng không có biện pháp, cấu tạo não bộ của con với mình không giống nhau, cho nên cậu chỉ có thể gợi mở từng chút một.

“Dù sao chính là gặp mà.” Bánh Bao nhăn mặt, bé cũng không rõ, dù sao biết chính là biết.

Tư Không Viêm Nghiêu quyết định việc này chờ bao giờ bé lớn hơn sẽ hỏi lại sau, có lẽ sẽ có cách nói mới.

“Đừng hỏi, giờ hỏi cũng không tìm ra cái gì, về sau nói sau.” Vỗ bả vai Ô Thuần Nhã, anh cầm di động đặt trên bàn xem giờ, “Em nên chuẩn bị đi học đi.”

Bánh Bao vừa nghe thấy phụ thân bé sắp phải đi học, lập tức ôm lấy cổ phụ thân , “Phụ thân, phụ thân còn chưa đồng ý với Bánh Bao đến đây sống đâu!”

Ô Thuần Nhã cắn môi, khẽ gật đầu, “Được rồi, nhưng tôi có điều kiện.” Cậu không thể cứ lùi từng bước thế này được.

“Điều kiện gì?” Hai cha con đều đồng loạt nhướn mày, chẳng qua một người nhìn đáng yêu một người nhìn đáng đánh.

“Dù sao chỗ này cũng nhiều phòng, tôi và Bánh Bao phải ở một phòng khác.” Đây là yêu cầu cơ bản nhất.

“Được.” Trước hết cứ lừa người đến cạnh mình, mấy cái khác từ từ rồi sẽ tới, “Em tan học về tôi sẽ tới đón em chuyển nhà.”

Ô Thuần Nhã sửng sốt, “Nhanh vậy?”

“Sợ em chạy.” Tư Không Viêm Nghiêu nhướn mày, đây chính là miêu tả chân thật nhất suy nghĩ trong lòng anh lúc này.

Xuống giường thay quần áo, đến lúc này Ô Thuần Nhã mới nhận ra, tên này chỉ mặc đúng cái quần lót tam giác bó sát, chả thèm mặc thêm gì khác, cơ bụng tám múi hoàn mĩ hiện lên không sót một chút nào.

Mặt đỏ bừng dời tầm mắt, Ô Thuần Nhã nói thầm trong lòng, không ghen tị không ghen tị, sớm muộn gì cũng biến thành một múi bụng thôi, cậu mới không hâm mộ đâu!

Bánh Bao nhỏ vỗ tay, vui vẻ kêu, “Cha bảnh ghê ~”

Anh cúi xuống ôm Bánh Bao, hôn lên hai má bé, “Về sau con cũng sẽ giống như cha.”

“Dạ, Bánh Bao cũng muốn vừa ngầu vừa đẹp trai! Còn muốn có một đám tiểu mĩ nhân.” Bé con này gần đây hay xem bộ phim truyền hình lúc tám giờ có thể loại là 1 nam N nữ, cho nên, bé sa đọa a.

“…” Ô Thuần Nhã cảm thấy khả năng chống đỡ của tim mình hôm nay đã nâng lên không chỉ một bậc.

Cậu thở dài đứng dậy xuống giường, sau đó phi thường thuận tay trải chăn lại, ngẩng đầu nhìn thấy hai cha con kia đang nhìn mình vẻ mặt như cảm thán cậu quả là hiền tuệ.

“Được rồi, hôm nay anh dắt Bánh Bao đi theo đi, tôi chuẩn bị đi học luôn đây.” Cậu hiện tại đang có nhu cầu tìm một nơi bình tĩnh vô cùng cấp bách.

Bánh Bao ngồi vững vàng trên cánh tay Tư Không Viêm Nghiêu, một tay vắt lên bả vai anh, một tay đặt trước ngực mình, cực kì có phong độ thân sĩ nói với phụ thân bé, “Phụ thân, chiều con sẽ cùng cha đến trường đón phụ thân, sau đó chúng ta sẽ về chuyển nhà nghen.” O(∩_∩)O

“Rồi rồi rồi, con nói gì thì chính là cái đó.” Ô Thuần Nhã tiến lên nhéo nhéo mặt con, có lẽ do bị nhéo đau, bé nhíu mày nhăn mũi tránh qua tránh lại.

“Em bế con đi ăn đi.” Giao Bánh Bao trong lòng chuyển cho Ô Thuần Nhã, Tư Không Viêm Nghiêu đưa tay nhẹ nhàng cọ xát qua lại trên lưng cậu mấy cái.

Ô Thuần Nhã mất tự nhiên nghiêng người tránh né, loại thân mật tiếp xúc kiểu này cậu thực sự không chịu nổi, cậu bế Bánh Bao gật đầu với Tư Không Viêm Nghiêu một cái rồi dùng tốc độ nhanh nhất để chạy khỏi phòng ngủ.

Tư Không Viêm Nghiêu nhìn dáng vẻ trốn tránh của cậu không khỏi bật cười, anh rất chờ mong những ngày chung sống sau này.

u vội vàng chạy đến phòng học, Mạc Tuấn Nghị vẫy tay với cậu, cậu liền nhanh chân chạy tới.

“Sao hôm nay đến muộn vậy?” Mạc Tuấn Nghị tò mò hỏi.

Đặt sách lên bàn, mở ra, Ô Thuần Nhã thở thuận khí, thấp giọng nói, “Hôm qua ở biệt thự của Tư Không gia.”

Mạc Tuấn Nghị sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại, “Cái gì?” Hắn nói quá lớn, cho nên giáo sư ngừng giảng bài bất mãn liếc hắn một cái. Xấu hổ làm động tác xin lỗi với giáo sư, Mạc Tuấn Nghị nghiêng đầu trừng Ô Thuần Nhã, đều do cậu dọa hắn.

Ô Thuần Nhã bĩu môi, nghẹn khuất ban sáng rốt cuộc đòi ở chỗ Mạc Tuấn Nghị.

“Tư Không Viêm Nghiêu biết Bánh Bao là con của anh ta, mình cũng đã thừa nhận, cho nên…” Nhún nhún vai, cậu vẻ mặt không sao cả nói.

Mạc Tuấn Nghị cảm thấy trong lòng cực kì nghẹn khuất, tuy rằng hắn biết người này sẽ không chấp nhận tình cảm của hắn, nhưng cũng không có nghĩa hắn sẽ vui vẻ hoan hỉ nhìn cậu sà vào ôm ấp của kẻ khác, cho nên hắn đã hỏi một câu khiến Ô Thuần Nhã xém chút nữa tạc mao.

“Thuần Nhã, không phải cậu đã cùng với Tư Không Viêm Nghiêu …”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui