Bánh Bao Thịt Tướng Công

CHƯƠNG 10

Cốc Lưu Phong vẫn biết Vong Thu là nữ tử độc lập lại rất đặc biệt, nhưng hành động kinh hãi thế tục như vậy cũng chỉ có nàng mới làm ra được.

Trên người nàng quần áo tốt lắm, thực sạch sẽ, nhưng mái tóc dài quá lưng hơi ẩm ướt lại có chút hỗn độn, đôi môi sưng đỏ người khác nhìn vào là hiểu ngay có chuyện gì xảy ra, hơn nữa trên gáy nàng còn ẩn hiện những vết hôn hồng hồng. Rõ ràng là vừa mới bị người ta ăn đến xương cốt không còn, chưa kịp tiêu diệt “chứng cứ phạm tội” lại hấp dẫn trí tò mò của người khác.

Nàng đứng dựa vào quầy tính tiền, một tay cầm chén, một tay cầm bầu rượu, thản nhiên tự rót tự uống, giơ tay nhấc chân đều tạo nên vẻ phong tình khó nói nên lời.

Cho nên Cốc Lưu Phong hiểu được lý do vì sao Dịch Nhan Bình bị nàng ngăn trở đường đi lại tức giận đến vậy, trên người nàng lộ rõ vẻ khiêu khích đến mười phần.

“Cốc đại ca, chẳng lẽ ngươi đến bây giờ còn không có thấy rõ bộ mặt thật của nàng sao?”

“Bộ mặt thật?” hắn nhịn không được nhíu mày. Bộ mặt thật của Vong Thu chính là một nữ tử có nội tâm hiền dịu lại thiện lương nha.

“Chẳng lẽ không phải ngươi bị vẻ thanh cao bề ngoài của nàng ta mê hoặc?” Dịch Nhan Bình nhịn không được lớn tiếng

“……” Hắn giống như không phải.

“Nhưng là, ngươi xem bộ dáng hiện tại của nàng ta thực dâm đãng”

Cốc Lưu Phong lập tức hợp tác, theo hướng chỉ của nàng nhìn đến người trong lòng. Ân, kỳ thực hắn rất thích bộ dáng hiện tai của Vong Thu, càng muốn lập tức kéo nàng lên trên giường. Khụ…không ngờ nghĩ đến đó nước miếng hắn chảy ra càng nhiều và kết quả là có ai đó đang bị sặc.

“Không biết người nọ hay không còn có mệnh chờ ngươi đi cứu.” Vong Thu mỉm cười nói. Nàng nhớ rõ người nào đó hình như là đến đây tìm người đi cứu mạng a, không lẽ tuổi càng lớn, lỗ tai của nàng có vấn đề?

Cốc Lưu Phong thiếu chút nữa liền cười ra tiếng, liều mình nhịn xuống vì vậy mà lại bị nước miếng làm nghẹn, ho lên vài tiếng.

“Cốc đại ca, cha ta không biết thế nào mà mấy ngày nay không ăn uống gì được, gầy chỉ còn da bọc xương, ngươi nhất định phải cứu cha ta”

Vong Thu nhìn như vẫn đang chuyên tâm uống rượu, kỳ thực ý nghĩ đang xoay chuyển rất nhanh. Người của Tàng Kiếm sơn trang có vẻ rất dễ bị trúng độc, còn luôn tìm đến vị thần y này nhờ giúp đỡ, nàng dường như ngửi được hương vị âm mưu quen thuộc.

“Này.”

Cốc Lưu Phong lập tức tiến sát đến bên nàng, bộ dáng ra vẻ đang chờ nương tử dạy bảo

“Nương tử có chuyện thỉnh phân phó.”

Nàng nhíu mày, cũng không so đo chuyện xưng hô với hắn “ ngươi có nói cho bọn họ hành tung của mình sao?”

“Đương nhiên không có.”

“Ta hoài nghi.Tàng kiếm sơn trang luôn dễ dàng tìm được ngươi.”

“Nói cũng là.” Bị nàng như vậy nhắc tới tỉnh, Cốc Lưu Phong cũng ý thức được đây không phải là chuyện tốt, hết một lần rồi lại một lần, vì sao lần nào Dịch Nhan Bình cũng đúng hướng mà tìm được hắn?

“Cốc đại ca, cha ta……” Dịch Nhan Bình đáy mắt hiện lên một chút oán độc. Vì sao ánh mắt của Cốc đại ca vĩnh viễn chỉ dừng lại trên người kẻ khác, nàng xinh đẹp lại ôn nhu như thế sao hắn không thấy?

“Ta nghĩ Dịch lão trang chủ cát nhân thiên tướng không có việc gì , ngươi không cần rất lo lắng.”

Dịch Nhan Bình vui sướng không hiểu,“Ngươi đáp ứng đi Tàng Kiếm sơn trang cứu cha ta?”

“Ta làm nghề y, cứu người là việc đương nhiên”

“Lại muốn làm người tốt”, tiện tay bỏ xuống bầu rượu, Vong Thu xoay người đi lên lầu.

“Thu nhi –” Như vậy không cho hắn mặt mũi a? Mỗi lần hắn vừa nói muốn cứu người, nàng luôn có phản ứng như vậy, giống như hắn phạm phải đại tội. Cứu người không tốt sao? Phật Tổ đã nói, cứu một mạng người còn hơn xây bảy ngôi chùa a, nàng thực nên đi Thiếu Lâm để nghe giảng kinh mới đúng.

“Cốc đại ca……” Dịch Nhan Bình có chút mất mát nhìn hắn, thật hy vọng chính mình mới là người duy nhất trong mắt hắn.

“Ngươi đừng để ý, Thu nhi chính là tính tình không tốt lắm.” Hắn cười cười vì người trong lòng giải thích.

Dịch Nhan Bình sắc mặt hơi trầm xuống. Nàng mới không ngại Vong Thu, nàng thậm chí còn xem nhẹ tồn tại của nàng ta. Nàng rõ ràng là quen biết Cốc đại ca trước, lại thích hắn nhiều năm như vậy, nàng ta dựa vào cái gì mà vừa xuất hiện đã cướp hắn đi.

Cốc Lưu Phong đột nhiên cảm thấy rất đau đầu, biết rõ đi Tàng Kiếm sơn trang có thể là cái bẫy, nhưng là hắn không thể thờ ơ khi bệnh nhân tìm đến tận cửa. Có lẽ, hắn đúng như Vong Thu nói, hắn là muốn làm người tốt quá mức, lại chính vì vậy mà thường đặt mình vào tình trạng khó xử.

************

Khúc kính thông u, sắc màu rực rỡ, rường cột chạm trổ.

Phú quý nhà nhà cao cửa rộng, thiên hạ đại đồng tiểu dị, là không đồng dạng như vậy là, Vong Thu mắt phượng mơ màng, khóe miệng gợi lên một chút hứng thú cười.

Ngũ hành bát quái trận bố trí ở sân ngoài thực có điểm ý tứ, đưa mắt nhìn lại thấy một mảng sương trắng lững lờ.

Dịch Nhan Bình cố ý đem nàng tới đây vây khốn, lại nói rằng để cho nàng có thời gian nghỉ ngơi, không cần phải theo thần y cứu người.

Rốt cuộc là cứu người hay là cạm bẫy? Đáp án quá rõ ràng .

Tàng Kiếm sơn trang mất nhiều công phu để thỉnh nàng cùng Cốc Lưu Phong đến, lại bày trận với tầng tầng sát khí này để đối phó nàng, nếu đoán không lầm thì có ít nhất hai người thủ trận này. Vong Thu đột nhiên rất tò mò, nếu người bày trận này biết nàng thuộc sư môn nào thì biểu tình sẽ thế nào đây? Nàng đoán chắc là sẽ phi thường phấn khích.

Trời xanh mây trắng, không khí cuối thu luôn làm cho người ta có cảm giác thoải mái.

Ánh mặt trời thật ấm áp, cho nên Vong Thu quyết định nằm trên nóc nhà hóng gió, thuận tiện quan sát phương hướng ra ngoài, như vậy mới không làm kinh động người đang giữ trận.

Khi mặt trời ngả về tây, bên trong trang còn chưa lên đèn, nàng đã như làn khói biến mất trong sương trắng.

************

Sắc trời hoàng hôn, hai người đang theo chỗ rẽ của hành lang gấp khúc đi tới

“Cốc đại ca, cha ta có gì đáng lo không?”

“Chỉ cần uống thêm mấy thang thuốc là có thể khôi phục như ban đầu”

“Cám ơn Cốc đại ca.”

Cốc Lưu Phong dừng lại cước bộ, xoay người nhìn nàng,“Các ngươi nhất định phải làm như vậy?”

“Ân, Cốc đại ca là ân nhân của Tàng Kiếm sơn trang, giúp ngươi tổ chức hôn lễ cũng coi như là cảm tạ”

“Ta khi nào thì có thể gặp Vong Thu?” Hắn rất nhớ nàng, từ đi vào Tàng Kiếm sơn trang, bọn họ liền đem hắn cùng nàng tách ra, sau lại mới nói cho hắn là giúp bọn hắn cử hành đại hôn.

“Y theo tục lễ, trước khi thành hôn các ngươi không thể gặp mặt”

“Đã biết.” Hắn không hỏi thêm, có chút phẫn nộ bước nhanh về phía trước

“Cốc đại ca, ngươi tức giận?”

“Không.”

“Chẳng lẽ ngươi vẫn không muốn cho Thu cô nương một cái danh phận sao?”

Hắn không nghĩ như vậy, nhưng cha con Dịch trang chủ nhiệt tình như vậy thực là quỷ dị, làm cho hắn thấy bất an

“Nếu sớm muộn gì đều phải cấp Thu cô nương một cái danh phận, như vậy Tàng Kiếm sơn trang giúp ngươi hoàn thành không phải tốt lắm sao?”

Loại sự tình làm phiền toái người khác này có gì tốt, nhưng người Dịch gia không quan tâm đến cự tuyệt của hắn. Điều này làm hắn rất khó chịu, thành thân là chuyện chung thân đại sự, hắn không muốn bị người khác sắp đặt nhưng trước mắt xem ra đành phải nghe theo bọn họ, nếu không không biết bao lâu nữa hắn mới được nhìn thấy Vong Thu.

“Dịch cô nương.” Hắn lại dừng lại cước bộ, lần này là ở trước cửa phòng hắn.

“Ân?” Dịch Nhan Bình có chút khó hiểu nhướng mày.

“Ta cần nghỉ ngơi .” Hắn hơi hơi trầm giọng.

“Ta chỉ là muốn đi vào giúp Cốc đại ca pha ly trà.” Nàng cười hồn nhiên đến thực ngọt.

Nhưng là Cốc Lưu Phong lại không lưu tình chút nào,“Không cần, ta chính mình có thể làm .”

“Cốc đại ca……”

Đóng cửa phòng trước mặt Dịch Nhan Bình, nụ cười trên môi hắn chợt lạnh lại, hung hăng cắn chặt răng, vẻ mặt Cốc Lưu Phong tràn đầy bất mãn cùng lo lắng. Bọ họ rốt cuộc đưa Vong Thu đi đâu?

“Ai!”

Một tiếng than nhẹ như sấm nổ bên tai, Cốc Lưu Phong nhanh chóng quay đầu nhìn sang, sau đó vội vàng chạy tới

“Thu nhi!”

Nữ nhân đang ngồi trên giường của hắn đùa ngịch tóc không phải là Vong Thu thì là ai?

“Ngươi làm sao có thể đến đây?” ban đêm thiếu nàng làm bạn, hắn buồn muốn chết.

Nàng cười nhưng không nói.

“Bọn họ không phải nói trước khi thành hôn, chúng ta không thể gặp mặt sao?”

“Thành hôn?” Nàng nhíu mày.

“Ngươi không biết?” Hắn cũng nhíu mi.

Vong Thu lắc đầu. Nàng là không biết, khó trách bọn hắn trút hết tâm tư để vây khốn nàng. Nàng bừng tỉnh đại ngộ.

“Vậy bọn họ chuẩn bị cho ta thành hôn với ai”

“Dịch Nhan Bình.” Nàng cho hắn một đáp án thật rõ ràng.

“Gặp quỷ!” Hắn nhịn không được rủa.

“Muốn lưu lại thành thân sao?”

“có trời muốn.”

“Lưu lại đi.”

“Ân?” Hắn đưa tay sờ trán nàng “ không có phát sốt a, vì sao lại nói mê sảng?”

“Gả cho ngươi là phát sốt sao?” Nàng tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, có điểm không có ý tốt.

“Ngươi?” Hắn một phen ôm nàng,“Nếu là ngươi gả, cho dù chịu đựng bị đao chém cũng lưu lại.”

Miệng nam nhân này ngọt quá, làm cho lòng của nàng không tự chủ được cũng có cảm giác ngọt ngào.

“Ta vốn tính quay về Cốc làm hôn sự”, hắn vốn nghĩ hôn sự chỉ cùng với người trong nhà, không muốn chia sẻ với người bên ngoài.

“Ta phải đi rồi.” Nàng đẩy ra hắn phải đi.

Hai tay hắn vội túm lấy nàng, trên mặt lột vẻ bị vứt bỏ đáng thương “ đi chỗ nào?”

“Bọn họ có chuẩn bị “phòng khách” cho ta”, biết bọn họ muốn làm cái gì, nàng đã có thể an tâm trở về chờ.

“Nếu đã đến đây, không nên để lãng phí”

Vong Thu còn chưa hiểu hắn muốn nói gì thì có người đã dùng hành động để giải thích, nhanh nhẹn đưa tay kéo nàng ngã xuống giường.

“uy”, nam nhân này đang trong thời kỳ động dục sao? Vì sao luôn muốn cùng nàng “làm việc trên giường”?

“Vì sao không sớm đến tìm ta?” xem ra hắn vì người nào đó mà lo lắng là dư thừa, nàng nếu có thể thần không biết quỷ không hay xuất hiện ở phòng hắn thì đã biết Tàng Kiếm sơn trang căn bản không vây khốn được nàng.

Đó là vì nàng còn có chỗ muốn nhìn xem, vào kho báu mà đi về tay không thì thật đáng xấu hổ, mà bảo bối của Tàng Kiếm sơn trang đối với người võ lâm luôn là ngàn vàng khó cầu. Thấy nàng không muốn trả lời vấn đề này, Cốc Lưu Phong cũng không hỏi thêm mà tay nhanh chóng cở bỏ quần áo của hai người.

“Thu nhi, trước hôn lễ ngươi co thể mỗi đêm đều ở đây không?” tay chân hắn vuốt ve khắp thân thể nàng, miệng thì tranh thủ lúc rảnh rỗi hỏi.

Nàng bị tay hắn khiêu khích, cố gắng kiềm chế trả lời “ không…”

“Thu nhi, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm để ta đêm dài khó ngủ?”, vừa nói hắn vừa nhanh chóng dùng phân thân tiến thẳng vào u cốc mà công phá.

Nàng nhéo hắn một cái. Chán ghét, nam nhân này không cần có bước dạo đầu, trực tiếp ăn luôn nàng.

“Quá mức miệt mài đối với ngươi không tốt.” Cho dù chính mình là thần y, vô độ như vậy cũng không tốt

“Ta là đại phu, sẽ biết thân thể của mình thế nào, ngươi chỉ cần đáp ứng ta là tốt rồi” mồ hôi đọng đầy trên trán hắn, giọng nói cũng vì tình dục mà trở nên khàn khàn.

Vong Thu ở trong lòng buông tiếng thở dài, đưa tay lên kéo đầu hắn đến bên môi mình.

Vừa nhận được sự đồng ý ngầm của nàng, Cốc Lưu Phong lập tức phóng túng rong ruổi trong cơ thể nàng, cho dù sóng to gió lớn cũng không dừng.

Một phen dục hỏa lên cao như muốn thiêu đốt hai người cho đến vĩnh viễn…

Không phải hắn háo sắc, mà hắn biết nàng phải quay về chỗ kia nếu không khó đảm bảo người của Tàng Kiếm sơn trang không phát hiện ra.

Vì thế hôm nay Cốc đại thần y cáu kỉnh không có đi ra ngoài cùng Dịch đại tiểu thư dùng bữa tối mà ở trong phòng mình ăn đến dị thường no, hại người nào đó không thể bình yên quay trở về “phòng khách” của mình.

************

Nàng sẽ được gả cho Cốc đại ca, Dịch Nhan Bình nhìn vào trong kính e lệ cười, cẩn thận trang điểm muốn làm cho mình trở nên xinh đẹp nhất trong mắt Cốc đại ca.

“Tiểu thư, giá y đã chuẩn bị xong .”

Thời điểm nàng xoay người chuẩn bị mặc giá y đột nhiên ngây ngốc sững người. Vong Thu giả trang làm nha hoàn, trên tay đang cầm hỉ phục của nàng, biểu tình đạm mạc nhìn không ra giận hay vui.

“Thu cô nương!” nàng sao lại xuất hiện ở đây, không phải là đang bị vây khốn trong Ảo trận sao?

“Chúc mừng Dịch cô nương.”

Lúc này Dịch Nhan Bình đột nhiên có cảm giác như bị rơi vào hầm băng, toàn thân lạnh thấu “ ngươi như thế nào có thể đi ra?”

“Kia có gì khó?”

“Ảo trận là thiên hạ thứ nhất kỳ trận.”

“Có người dựng trận tự nhiên cũng sẽ có người phá trận”

“Ta sẽ không đem Cốc đại ca tặng cho ngươi , ngươi không xứng!”

Vong Thu bất vi sở động,“Nga?” Nàng không xứng sao? Rốt cuộc đã đi vào vấn đề chính, theo lá thư kia, nàng liền hiểu được cùng Tàng Kiếm sơn trang có liên hệ.

“Cốc đại ca trạch tâm nhân hậu, y thuật siêu quần, lấy cứu người là nhiệm vụ của mình cũng là người thiện lương nhất thiên hạ, mà ngươi lại là sát thủ tay dính đầy máu tanh”

Vong Thu không đáp một lời chỉ hờ hững nhìn nàng.

Dịch Nhan Bình có chút khó tin nhìn vẻ mặt thong dong của nàng. Vì sao nàng không sợ hãi?

“Ngươi vì sao không sợ hãi?”

“Ta vì sao muốn kinh ngạc?” Nàng thản nhiên hỏi lại.

“Bởi vì này là ngươi vẫn cực lực che dấu bí mật.” co dù giết người diệt khẩu là hành động ngoài ý muốn nhưng nàng vẫn quá mức bình tĩnh.

“Thiên hạ vĩnh viễn không có bí mật” huống chi nàng cũng không có ché dấu bí mật.

Dịch Nhan Bình không cam lòng lại nói “ Cốc đại ca thiện lương như vậy sẽ không thích yêu nữ như ngươi”

“Ngươi xác định?”

“Đương nhiên.” Dịch Nhan Bình cao ngạo giương cằm lên,“Chỉ có ta mới là thê tử môn đăng hộ đối với hắn”

“Cho nên mới bày ra kế sách lừa hôn?”

Giọng nói có mỉa mai làm cho Dịch Nhan Bình không nhịn được tức giận “ ta là muốn tốt cho Cốc đại ca, ta không đành lòng nói cho hắn biết thân phận thật sự của ngươi”

“Ta là sát thủ.” Thanh âm nhẹ nhàng, thản nhiên như là đang nói thời tiết hôm nay tốt lắm.

“Như thế nào?” trong lòng Dịch Nhan Bình đột nhiên thấy sợ hãi, nàng sao lại quên mình đang đối diện với một ma nữ sát thủ chứ.

“Giết ngươi!!”

Nhìn Vong Thu nở rộ nụ cười có lúm đồng tiền, Dịch Nhan Bình cả người lạnh thấu.

“Ngươi……” Thanh âm như nghẹn lại ở yết hầu, không nói ra được, cái chết như đang bao quanh nàng.

“Không đáng.” Con dao chém xuống, Vong Thu nói ra ba chữ cuối cùng.

Dịch Nhan Bình chậm rãi té xuống.

************

Tiếng pháo nổ vang khắp Tàng Kiếm sơn trang, khách từ khắp nơi nô nức kéo đến.

Hỉ phòng hoa lệ đỏ rực chật kín người, chỉ để lại một không gian nhỏ để hai người hoàn thành nghi thức

“Nhất bái thiên địa .”

“Chúc mừng thần y thú được mỹ nhân về.” Có người đánh trống reo hò.

“Phu thê giao bái.”

“Đưa vào động phòng.”

“Cốc thần y đừng nóng vội vào động phòng, đến uống bát rượu cho thêm can đảm.” Có người ồn ào.

“Đúng nha, ai chẳng biết thần y luôn thủ lễ, chưa từng gần nữ sắc, nên uống thêm vài ly rượu để lấy can đảm đi”

Chù rễ trên mặt vẫn duy trì nụ cười nho nhã, lễ độ cũng thuận tay nhận mấy bát rượu uống một hơi cạn sạch “ cảm ơn huynh đệ giang hồ cổ động”

“Nói chi vậy, Cốc thần y đón dâu tự nhiên là muốn tới xem náo nhiệt, ngày mai chúng ta còn muốn nhìn tân nương tử khuynh sắc khuynh thành thế nào mà có thể làm cho thần y quỳ gối dưới váy nàng”

Người giang hồ nói chuyện không tránh được sự thô tục.

Bên ngoài ồn ào, náo nhiệt là vậy, bên trong phòng hoa chúc lại tuyệt đối im lặng.

Hỉ bà, nhà hoàn đều đã lui ra ngoài, chỉ còn tân lang, tân nương ngồi đối diện nhau.

Ngồi bên cạnh bàn cẩn thận đánh giá người trước mắt, Cốc Lưu Phong có chút không xách định khi lấy xuống khăn voan thì sẽ là ai. Từ ngày Vong Thu đến gặp hắn sau vẫn không thấy xuất hiện, hắn thực không yên tâm. Vong Thu tuy rằng võ công cao lại thông minh, sáng suốt nhưng cũng không thể đoán trước được chuyện gì sẽ xảy ra, giống như lần trước nàng bị thương, hắn cũng mơ hồ đoán được là vì sao.

Tâm tình Cốc Lưu Phong đứng ngồi không yên, bởi vì hai người ngồi đối diện nhau nửa canh giờ, tân nương cũng không có biểu hiện gì, cho nên hắn không dám tùy tiện giở hỉ khăn lên.

Nàng sẽ không nghĩ gì đến đạo nghĩa mà chạy đi?

“Nương tử, chúng ta nên uống ly rượu giao bôi .” Hắn quyết định chủ động thử.

Nói thực ra, hắn vẫn cảm thấy nữ nhân ngón tay đều không sai biệt lắm, cho nên dù đối phương để lộ ra năm ngón tay tinh tế, trắng nõn cũng không giúp được gì cho hắn.

Yên lặng uống xong rượu giao bôi, hắn có chút nhụt chí ngồi trở lại bên cạnh bàn, mà tân nương vẫn thành thật ngồi bên mép giường, không nói cũng không động đậy, là một tân nương tử theo đúng khuôn phép.

Một lát sau, bụng dưới của Cốc Lưu Phong đột nhiên có một luồng khí nóng làm hắn không khỏi biến sắc. Là xuân dược, lại là xuân dược.

Nhìn bầu rượu trên bàn hắn đã biết dược được hạ ở đâu, sau đó hắn không tự chủ được nhìn về phía tân nương tử đang ngồi ngay ngắn trên giường, nhưng thời gian từng chút một trôi qua người trên giường vẫn không có phản ứng gì.

“Ai –” Cuối cùng hắn nhịn không được thở dài, chậm rãi đi rồi đi qua, để sát vào nàng bên tai khinh gọi,“Thu nhi.”

Thời điểm khăn hồng được vén lên, hắn đã nhìn thấy khuôn mặt mà mình mong muốn.

Vong Thu hơi nhướng mày, nhìn hắn khẽ cười, sau đó đột nhiên vung tay thổi tắt ánh nến, căn phòng nhất thời tràn ngập bóng tối.

Một ngón tay mềm mại đặt lên môi hắn, tay kia thì kéo hắn đến bên người.

“Ngoài phòng có người.”

Chân tướng rốt cục rõ ràng, nguyên lai Dịch gia có thói quen đứng ở vách tường rình nghe người khác.

“Trong rượu có hạ dược” hắn cũng hạ giọng, âm thanh chỉ đủ cho hai người nghe.

Nàng ngẩn ngơ. Kê đơn?

Hắn bắt đầu xé rách hỉ phục nặng nề trên người của cả hai, thanh âm rất lớn, người bên ngoài cũng nghe được.

“a…uhm” nữ nhâ rên nhẹ khi bị người xuyên thấu cơ thể. Nam nhân thở dốc, động tác mạnh bạo làm cho giường cũng lay động, hết thảy những việc này đều làm người bên ngoài hiểu ý mà cười, vui vẻ rời đi.

Trong phòng nồng đậm hương vị tình dục, trên giường hai bóng dáng vẩn dây dưa gắt gao với nhau.

Cùng với sự vận động kịch liệt, truyền ra là tiếng nam nhân thở dốc và tiếng rên rỉ của nữ nhân.

Mười ngón tay đan xen với nhau, mồ hôi giao hòa, tình ý kéo dài.

“Lưu Phong……” Nàng kiều mỵ gọi tên hắn, mặc cho hắn xuyên thấu chính mình, mang lại cho cả hai sự vui sướng cùng hạnh phúc.

“Một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng”, hắn tuyệt đối sẽ không lãng phí, có bảy đại chưởng môn làm chứng, hắn cũng muốn xem ngày mai cha con Dịch gia sẽ có biểu tình gì.

“Ngay cả rượu giao bôi cũng không quên kê đơn”, Cốc Lưu Phong vẫn không ngừng công phá huyệt động non mềm, thực cảm ơn bọn họ đã tạo điều kiện cho hắn, như vậy dùng trắng đêm cầu hoan, Thu nhi cũng sẽ không cự tuyệt.

Di động di động lại nặng nề, u Cốc không ngừng bị xâm nhập lại xâm nhập, tay nàng ở trên lưng hắn lưu lại những dấu vết kích tình

“Mệt mỏi?” phát hiện hoảng hốt của nàng, hắn liền chậm lại

“Ân.”

“ Vậy ngươi ngủ đi.”

Nàng có thể ngủ sao? Hắn như vậy có tinh thần.

“Ta chính mình làm được.”

“……” Vong Thu thiếu chút nữa bật ra tiếng mắng, cái gì là chính mình làm được?

“Nàng có thể sinh con cho ta không?”

Lời của hắn làm cho nàng sửng sốt “ cái gì?”

“Ngươi là thê tử của ta, có thể sinh con cho ta không?”

Nàng vốn sớm đã chuẩn bị tâm lý sẽ có đứa nhỏ, hắn hàng đêm chăm chỉ như vậy mà nhưng nghe hắn hỏi, nàng lại cảm thấy nghi ngờ.

“Trong thuốc của ngươi, ta có cho thêm dược tránh thai” hắn hi vọng có được đồng ý cùng tự nguyện của nàng

“Ngươi tiếp tục đo, như vậy cũng tốt”

“Thu nhi, không cần nói lời nóng giận như vậy”

Nàng tức giận hắn quản được sao? Nếu hắn mở miệng hỏi, nàng như vậy trả lời có cái gì sai? Nàng căm tức đẩy hắn đang ở trên người ra, cuốn lấy chăn phủ lên người.

“Trước đó trên người ngươi có thương tích, lại trúng độc, nếu có thai đối với ngươi hay đứa nhỏ đều không có lợi. Hiện tại độc đã được giải, thân thể ngươi cũng đã bình phục, nếu có thai sẽ không vấn đề gì”

Nàng không nghĩ để ý đến hắn, hơn nữa thật sự mệt chết đi, hai mắt đã muốn dán vào nhau.

Cốc Lưu Phong lại tiến vào nàng, quấn quýt lấy nàng, hưởng thụ ôn hương nhuyễn ngọc ấm áp.

“Ta nói trước nha, nếu có thai, ngươi sinh nha”. Hắn thực ra rất sợ bị nàng cự tuyệt, cho nên mới để ở thời điểm nàng mệt mỏi mà nói ra, những lời cảnh cáo của Nhan Tiểu Sắc vẫn còn vang lên trong đầu hắn.

Chỉ có mang thai mới có thể kéo dài tình duyên của bọn họ, bởi vì Vong Thu lúc nào cũng tỏ vẻ đạm mạc như tùy thời có thể rời bỏ hắn mà đi cho nên trừ bỏ việc có con hắn cũng không nghĩ ra được biện pháp nào khác. Cho nên hắn phải cố gắng, nhất định phải cố gắng thật nhiều, thật nhiều cho đến khi cái bụng của nàng có tin tức.

“Lưu Phong.”

“Ân.”

Nàng có chút do dự,“Ta là một sát thủ.”

Vòng tay ôm nàng có chút run run “nga”

“Ngươi sợ sao?”

“Vì sao phải sợ?”, từ lúc bọn họ gặp nhau, nàng đã không phải xuất hiện với hình tượng ôn nhu thiện lương, nếu sợ thì đã phải sợ từ lúc đó.

“Sẽ có phiền toái.” Nàng nhịn không được nhắc nhở hắn.

“Nói nghe một chút đi” hắn không sợ phiền toái, sợ sẽ không trêu chọc nàng, công chúa hắn còn dám trêu thì còn có ai mà không dám?

“Ta là Lam Hồ Ly.”

“A……” Hắn trong đêm tối mở lớn miệng, nghẹn họng nhìn trân trối.

Chín tuổi xuất đạo, mười hai tuổi rời bỏ “ Tuyệt Sát Lâu”, từ đó trở thành bảy đại sát thủ đứng đầu võ lâm. Nghe nói không ai biết Lam Hồ Ly là nam hay nữ, hình dáng thế nào, bởi vì những người gặp qua hắn đều đã chết.

Tâm ngoan thủ lạt, lãnh huyết vô tình, giết người không chớp mắt, lại giảo hoạt, một đứa nhỏ chín tuổi đã có địa vị ở Tuyệt Sát Lâu, hơn nữa ba năm sau lại giết chết Lâu chủ mà thoát ly khỏi đó.

Nghe nói lúc đó Tuyệt Sát Lâu phái ngũ đại sát thủ liên thủ cũng không ngăn được Lam Hồ Ly.

Nhưng từ sau trận chiến đó, Lam Hồ Ly cũng mai danh ẩn tích, trở thành truyền kỳ bậc nhất chốn giang hồ.

Cốc Lưu Phong thật không ngờ, Vong Thu lại là Lam Hồ Ly thần bí làm người ta sợ mất mật, nhớ lần đầu tiên gặp gỡ, khi sát thủ cuối cùng ngã xuống đã thốt lên một tiếng “ Lam”. Đến giờ hắn mới bừng tỉnh đại ngộ, người kia chính là một trong những kẻ đã ngăn không cho nàng rời khỏi Tuyệt Sát Lâu, khó trách biểu tình của hắn lại kinh ngạc, hoảng sợ đến vậy.

Hắn gắt gao ôm lấy nàng, nàng đã phải trả giá thế nào mới có thể chín tuổi đã có địa vị ở Tuyệt Sát Lâu, mà nàng đã từng là công chúa tôn quý, đến tột cùng nàng đã trải qua bao nhiêu đau khổ, bao nhiêu khó khăn mới trở thành nàng như hôm nay.

Khó trách nàng luôn lấy rượu làm bạn, đầy người tang thương.

Hắn đau lòng nàng, đau lòng vì những gì nàng trải qua mà không lên tiếng.

“Về sau có ta chiếu cố ngươi.” Hắn hứa hẹn, đây là cả đời hứa hẹn, vĩnh không sửa đổi.

Vong Thu không có lên tiếng trả lời, cho dù trong lòng cảm thấy ấm áp , nàng cũng rất rõ ràng biết thế sự thường thường khó liệu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui