Bánh Nếp


Cuối tháng tư, mùa hè chậm rãi nối tiếp mùa xuân từ từ ùa về, sau một trận mưa không lớn cũng chẳng nhỏ, nhiệt độ bắt đầu tăng dần.

Đại hội thể dục thể thao mùa xuân của trường Trung học 1 cũng kết thúc cùng cơn mưa này.
Sau khi đại hội thể dục thể thao kết thúc, danh sách năm mươi người đứng đầu trong kì thi giữa kì sẽ được công bố, lần lượt được dán trên bảng thông báo đầu các tầng của lớp học.
“Này này, cậu đứng thứ bao nhiêu vậy?” Dương Tuyết cố gắng kiễng chân đưa tầm mắt của mình qua đám đông phía trước.

Tuy nhiên, dáng người của cô ấy quả thực quá nhỏ, cuối cùng đầu ngón chân đã đau nhức lắm rồi, nhưng cô ấy vẫn không thể nhìn thấy danh sách thứ hạng sau hạng mười một.
“Hai mươi lăm.” Lục Ngô rầu rĩ nói.
“Quao, thế là tốt rồi còn gì!” Dương Tuyết hâm mộ nói: “Không giống tớ, đừng nói là nằm trong top năm mươi, có khi còn không nằm trong top được ấy chứ.”
Lục Ngô ừ một tiếng, không cam tâm cắn cắn môi.
Cô bị tụt sáu bậc so với lần xếp hạng cuối kỳ trước.
Thấy tâm trạng của cô không tốt, Dương Tuyết xoa xoa đầu cô an ủi: “Đừng lo lắng, mới lớp mười thôi mà, còn hai năm nữa.

Một kỳ thi giữa kỳ chẳng nói lên được gì đâu, lần sau cậu cố gắng hơn là được.

Cậu thông minh như vậy nhất định sẽ không có vấn đề gì.”
Lục Ngô thở dài một tiếng, gật gật đầu, sắc mặt cuối cùng cũng tốt lên nhiều.
“Cuộc cạnh tranh của ba tên não to vẫn khốc liệt như vậy…” Dương Tuyết ngẩng đầu đưa mắt nhìn bảng thông báo, cảm thán nói.
Tên của ba người đứng đầu danh sách từ kỳ kiểm tra hàng tháng đầu tiên đến nay chưa từng thay đổi, sự thay đổi duy nhất chỉ có thứ tự sắp xếp của ba người này.

Nghe nói trên phương diện học tập, ba người này không phân cao thấp, sau đó không biết là ai đã đặt cho họ biệt danh “ba tên não to”.
“Tiếc ghê, lần này Tiêu Lăng đứng thứ hai.” Dương Tuyết bĩu môi, giọng nói có phần oán giận.
Lục Ngô hơi buồn cười: “Cậu ta thi không tốt, sao cậu lại không vui?”
Phải nói trong số “ba tên não to”, người có ảnh hưởng lớn nhất là Chúc Tiêu Lăng, “hot boy” có độ nổi tiếng cao và rộng rãi nhất khối mười.
Ngoại trừ tiết thể dục, về cơ bản Lục Ngô đều ở trong lớp không ra ngoài, ngược lại bạn cùng bàn Dương Tuyết tính tình hoạt bát, thường xuyên chạy ra ngoài – đương nhiên, mục đích chạy ra ngoài là để gặp nam thần Tiêu Lăng của cô ấy.

Hơn nữa, sau khi trở về nhất định phải kể những chuyện cô ấy nghe được cho Lục Ngô nghe một cách sống động như “Lăng Lăng nhà tớ hôm nay hình như ngủ không đủ giấc”, “Nam thần Lăng Lăng vẫn đẹp trai vl”, “Hôm nay nam thần vẫn học tập chăm chỉ như cũ”… ví dụ vậy.

Cho nên, mặc dù Lục Ngô chưa từng gặp “hot boy” này, nhưng mỗi ngày, qua những lần tám chuyện của Dương Tuyết, cô cũng đã quen thuộc đối với cái tên “Tiêu Lăng” này.
Huống chi, từ trước đến nay những người học giỏi hơn cô luôn là mục tiêu để cô noi theo.
Dương Tuyết đáng thương liếc cô một cái: “Trái tim tớ và nam thần là một.”
Lục Ngô nhất thời không nói nên lời.
Thật ra, hình như là cô đã gặp Tiêu Lăng.
Tại lễ khai giảng năm lớp mười của trường trung học, cậu với tư cách là người đại diện học sinh lớp mười đã đứng trên sân khấu phát biểu.
Tiếc là ngày đó, sau kỳ nghỉ, đồng hồ sinh học của cô chưa kịp điều chỉnh.

Cô dậy quá sớm, kết quả là buổi lễ hôm ấy cô đã lẫn vào trong đám đông và ngủ một giấc, bỏ lỡ mất cơ hội chiêm ngưỡng “Hot boy” ở khoảng cách siêu gần này.

Trong lúc mơ mơ màng màng, cô cảm thấy giọng của người đại diện này nghe cũng không tệ lắm.
“Aaaaa!” Đang chìm trong dòng suy nghĩ, Lục Ngô bỗng cảm thấy cánh tay đau nhói, khi hoàn hồn lại thì thấy Dương Tuyết đang kiễng chân, đập vào tay cô một cách đầy kích động: “Aaaa cậu nhìn kìa! Tiêu Lăng đó.”
Lục Ngô ngẩng đầu.
Phía trước là một cái gáy đen xì.
“…”
Dương Tuyết ra sức kiễng chân, chỉ tay vào cái gáy trước bảng thông báo: “Ở đó ở đó!”
Lục Ngô nhìn theo hướng ngón tay cô ấy chỉ—— cổ áo đồng phục được gấp vô cùng gọn gàng và chỉnh tề, một mái đầu ngắn mát mẻ.
Mái tóc nhìn có vẻ rất mềm mại.
Lục Ngô nghĩ thầm.
Cô gái nhỏ bên cạnh thấp giọng, không giấu được nỗi phấn khích: “Thế nào, có đẹp trai không?”
“…” Lục Ngô suy nghĩ một chút: “Cái gáy… rất đẹp trai.”
Có người từ đằng sau đập vào người cậu, cậu cảm nhận được bèn quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy hai cô gái đang cố gắng kiễng chân để nhìn cậu.
Lục Ngô nhỏ giọng “a” một tiếng.
Đôi mắt cậu trong trẻo và sáng rực, ánh mắt lạnh nhạt liếc qua cô, nói vài câu với người đằng sau, sau đó lại quay lại.
Cổ của Lục Ngô ngẩng cao có hơi mỏi, bèn rụt trở về.
Cô vô thức đưa tay sửa lại cổ áo đồng phục.
Ồ, người này cũng khá trắng đấy.
Sau khi kết quả thi giữa kì được công bố, tiếp theo sẽ là kỳ nghỉ lễ ngày Quốc tế lao động.
Lục Ngô và Dương Tuyết hẹn nhau cùng đến thư viện thành phố, một người thì học bài, còn một người tìm tiểu thuyết đọc.
Trời quang mây tạnh mới được hai ngày rồi lại âm u.

Hai người vừa bước vào cửa thư viện đã nghe được tiếng sấm ầm ầm, không lâu sau trời đổ mưa như trút nước.
Dương Tuyết quen đường quen lối chọn một cuốn tiểu thuyết, vừa nghe nhạc vừa đọc sách.

Đây là lần đầu tiên Lục Ngô đến thư viện thành phố.

Sau khi bỏ cặp sách xuống, cô đi một vòng xung quanh xem qua một chút trước, cuối cùng dừng lại trước giá sách văn học cổ điển, rút một quyển sách ra.
Trang sách đã ố vàng, không biết đã để trên kệ sách bao lâu, khi cô cầm quyển sách lên còn thấy cả một tầng bụi mỏng.
Mũi Lục Ngô bị những hạt bụi kí.ch thích đến muốn hắt xì, nhưng lại nghĩ bây giờ mình đang trong thư viện nên cô đành nhịn lại, đáy mắt rơm rớm nước.
Cô lau lau những giọt nước mắt đang chảy ra, một bàn tay trắng nõn xuất hiện trước tầm mắt cô.

Ngón trỏ với những đốt ngón tay rõ ràng đặt ở chỗ trống bên cạnh, dừng lại vài giây rồi rút một quyển sách ra.
Lại thêm một đống hạt bụi nhỏ bay ra.

Lúc này Lục Ngô không kìm được nữa, bịt mũi khẽ hắt xì một cái.
Bàn tay cầm sách kia dừng lại một chút, Lục Ngô ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt trong veo kia.
Lông mi thật dài…
Cô bịt mũi, ngây người nghĩ.
“Bạn học, không sao chứ?” Lông mi dài thấp giọng hỏi, giọng nói hờ hững.
Lục Ngô lắc lắc đầu, xoa xoa cái mũi vẫn còn ngứa: “Không có việc gì, cảm ơn.”
Lông mi dài gật đầu, xoay người rời đi.
Nhìn theo bóng lưng cậu, Lục Ngô vừa hâm mộ lại có chút cảm khái mà chậm rãi thở dài một hơi.
Trở lại chỗ ngồi, Dương Tuyết đã đọc được một phần tư cuốn tiểu thuyết, Lục Ngô chống tay lên đầu nhìn cô ấy một lát, vươn tay dùng ngón trỏ chọc chọc cô ấy.
Dương Tuyết tháo tai nghe ra: “Có chuyện gì không?”
Lục Ngô chớp chớp mắt, vẻ mặt cực kỳ hâm mộ: “Nam thần của cậu đúng là rất đẹp trai, lông mi dài thật đấy.” Khi nói chuyện hai má cô phồng lên, Dương Tuyết véo nhẹ một bên má mềm mại của cô, tỏ vẻ trẻ con dễ dạy.
“Đương nhiên, nam thần của tớ đẹp trai nhất thế giới mà.” Dương Tuyết cười đến hai mắt híp lại: “Đồ ngốc nhà cậu cuối cùng cũng thông minh lên chút rồi.”
Lục Ngô suy nghĩ một chút: “Hiện tại cậu đang ở chung một tòa nhà với nam thần của cậu.”
Đôi mắt Dương Tuyết đột nhiên sáng lên, cái đuôi sau lưng lắc qua lắc lại.
Lục Ngô lại nghĩ một lúc, nói: “Vừa nãy tớ còn nói chuyện với cậu ta.”
Ánh mắt Dương Tuyết trở nên dữ dội, lộ ra móng vuốt sắc nhọn.
Lục Ngô: “…”
Các cô gái đều thất thường như vậy à?
“Ở đâu?” Dương Tuyết nghiêng người thấp giọng hỏi.
“Không biết.”
“Cậu đúng là vô dụng!”
Kết quả cuối cùng là, Dương Tuyết gần như đã đi hơn một nửa vòng vòng quanh thư viện, nhưng không thể tạo ra bất cứ một lần chạm mặt tràn đầy hơi thở lãng mạn như trong ngôn tình với Tiêu Lăng.
Tới trưa, mưa cuối cùng cũng ngừng, chỉ là phía chân trời còn âm ỉ vang lên tiếng sấm.

Hai người chuẩn bị đi ăn trưa, Lục Ngô không có thẻ thư viện, chỉ có thể cùng Dương Tuyết đi đăng ký mượn sách.
Cách nơi mượn sách khoảng chục mét, hai người bất ngờ nhìn thấy người mà Dương Tuyết muốn gặp.
“Đối tượng chạm mặt một cách ngẫu nhiên” Tiêu Lăng mặc một chiếc áo màu be, quần jean xanh đậm, chân đi một đôi giày màu trắng.

Đôi mắt cậu cụp xuống che đi ánh sáng rực rỡ của đôi mắt trong veo, khuôn mặt góc cạnh nhưng vẫn còn mang theo vẻ non nớt của thiếu niên, dáng người cao lớn rắn rỏi sạch sẽ tựa như nam chính hoàn hảo bước ra từ truyện tranh.
Dương Tuyết như ngừng thở.
Lục Ngô đứng cạnh thậm chí còn cảm thấy có vô số quả bóng bay màu hồng tràn ra từ người hâm mộ nhỏ này.
“Cậu có muốn tiến lên chào hỏi chút không?” Cô hỏi người hâm mộ nhỏ.
Cô bé hâm mộ buồn bã ngượng ngùng vặn vẹo cơ thể: “Nam thần chỉ được đứng từ xa nhìn, không được đến gần.”
Lục Ngô không biết nói gì.
Trong khi hai cô đang nói chuyện, Tiêu Lăng đã làm xong thủ tục mượn sách.

Thấy nam thần bước ra khỏi cửa thư viện, người hâm mộ nhỏ kích động kéo tay Lục Ngô: “Đi, chúng ta mau đi mượn sách, sau đó đi xem những hoạt động thường ngày của Lăng Lăng đi.”
Lục Ngô lặp lại: “Chỉ có thể nhìn từ xa chứ không thể vồ vào sao…?”
Người hâm mộ nhỏ trả lời đầy tự tin và hùng hồn: “Chúng ta chỉ quan sát, không làm gì khác.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui