Bước chân của Tiêu Lăng không nhanh, nhưng với chiều cao 1m80, chân lại dài như cậu thì chỉ cần đi một bước, Lục Ngô cũng đã phải dùng tận hai bước chân mới theo kịp, chứ đừng nói nói đến người có vóc dáng nhỏ nhắn như Dương Tuyết, chẳng thể nào đi kịp tốc độ bước chân của Lục Ngô được.
Bước chân của hai người không đồng đều theo suốt một đường, cuối cùng Tiêu Lăng cũng ghé vào một cửa hàng thức ăn nhanh hạng trung.
Dương Tuyết như kẻ trộm lôi kéo Lục Ngô, cả hai người theo sau vào rồi tìm chỗ nam thần không nhìn thấy mà ngồi.
Lần đầu Lục Ngô làm loại chuyện “theo dõi” dở khóc dở cười này, cả người đều cảm thấy không tự nhiên, khác hẳn với Dương Tuyết hứng thú bừng bừng ngồi bên cạnh.
Nhìn cô ấy chớp chớp đôi mắt to tròn, Lục Ngô chỉ có thể vừa yên lặng tự an ủi mình vừa âm thầm ngồi cùng cô ấy.
Sau khi Tiêu Lăng gọi đồ ăn xong thì chỉ ngồi ở một chỗ chơi điện thoại, Dương Tuyết vội vàng chọn phần ăn cho cả hai rồi thập thò đi đến nhà vệ sinh.
Lục Ngô nhất thời cảm thấy có chút nhàm chán, đôi tay chống cằm nhìn chằm chằm vào lông mi của người ở cách đó không xa.
Có điện thoại sướng ghê…
Gia đình của cô bình thường, không nghèo khó nhưng cũng chẳng giàu có, chỉ bình bình như vậy thôi.
Khi vừa vào lớp mười, mẹ cô, Dương Ngọc San cũng định mua một chiếc điện thoại cho cô, nhưng cứ mỗi lần nhắc tới chuyện này đều bị bố cô Lục Thành phản đối gay gắt.
Từ trước đến nay, ông luôn nghiêm khắc với cô con gái này, hễ có cái gì quấy nhiễu con gái tập trung học tập thì ông đều không cho cô tiếp xúc, vợ chồng hai người cũng từng vì thế mà cãi nhau một trận to.
Lục Ngô rất muốn có điện thoại, tuy cô rất yên lặng, thậm chí có hơi hướng nội nhưng cô cũng có những tâm tư nhỏ mà con gái ở tuổi dậy thì sẽ có.
Có điện thoại rồi, cũng đồng nghĩa với việc cô đã thật sự có được không gian riêng của mình trên một mặt nào đó.
Nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy bố mẹ tranh luận với nhau kịch liệt như thế, cô cũng không nhắc đến chuyện điện thoại này nữa.
Đãi ngộ của học sinh giỏi, quả nhiên khác hẳn với người bình thường.
Có chút ghen ghét nho nhỏ thoáng qua trong lòng Lục Ngô.
Ngay lúc suy nghĩ của cô càng ngày càng bay xa, Tiêu Lăng không báo trước mà đột ngột xoay đầu.
Đôi mắt trong veo nhìn thẳng qua đây, vẻ mặt hờ hững.
Lục Ngô sửng sốt.
Thoáng chốc, cảm giác quẫn bách và xấu hổ khi bị tóm xông thẳng lên đầu khiến hai má cô đỏ bừng.
Thời điểm như thế này… Có phải cô nên giả vờ ngắm phong cảnh xung quanh không?
Lục Ngô chột dạ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lại có phần không biết làm sao nên cúi đầu uống nước, muốn áp trái tim đang đập loạn trong ngực xuống.
Xấu hổ quá đi mất, lần đầu làm loại chuyện này mà lại bị đương sự phát hiện…
Chờ đến khi Dương Tuyết trở về thì thấy nữ sinh tóc dài ngang vai cẩn thận mà ngồi ở đó, cúi đầu nhấp từng ngụm nước nhỏ.
“Ấy, Tiêu Lăng đâu rồi?”
“Hả?”
Lục Ngô ngẩng đầu, ở chỗ Tiêu Lăng ngồi đã không còn ai cả, cũng không biết là đi lúc nào.
“Xin lỗi nhé…” Vẻ mặt cô đầy ý xin lỗi: “Tớ không để ý…”
Dương Tuyết bực bội nằm bò ra bàn: “Không sao, hôm nay có thể gặp được nam thần đã là chuyện vui ngoài ý muốn rồi, lần sau gặp ở trong trường cũng được.”
Lục Ngô nhớ tới biểu cảm thờ ơ của người nọ, nghĩ thầm trong trường vẫn nên không gặp thì tốt hơn.
Sau kỳ nghỉ 1/5, tiết tấu của học kỳ hai lớp mười đã nhanh hơn rất nhiều so với học kỳ trước, đa số học sinh phải đưa ra quyết định chọn khoa tự nhiên hay xã hội, bắt đầu chạy nước rút để vào lớp chọn của mỗi khoa.
Dương Tuyết chọn học tự nhiên, gần như không chút do dự đã điền xong đơn.
Nhưng người ngồi cùng bàn với cô ấy, Lục Ngô lại cứ nhìn vào đơn đăng ký chọn khoa tự nhiên và xã hội, đôi lông mày đẹp nhíu lại, chậm chạp không đặt bút.
“Này, cậu chọn xã hội hay là tự nhiên thế?” Dương Tuyết ngó sang, nghiêng đầu nhìn cô.
Lục Ngô lắc đầu: “Không biết nữa.”
“Xã hội và tự nhiên của cậu đều ổn, nếu xét về nghề tương lai thì học tự nhiên tốt hơn một chút.
Chuyên ngành của khoa xã hội không nhiều, điểm cũng cao hơn khoa tự nhiên.” Dương Tuyết phân tích.
“Ừm…” Cô mơ hồ đáp lại một tiếng, cắn nắp bút không trả lời.
Bản thân cô muốn học xã hội nhưng bố mẹ lại đồng lòng mong cô học tự nhiên, lý do thì giống như Dương Tuyết nói vậy.
Tính tình Dương Ngọc San dịu dàng, tuy có yêu cầu với cô nhưng tương đối tôn trọng lựa chọn của cô, vấn đề là ở Lục Thành.
Ông ngang ngược lại cố chấp, rất khó để cô có thể làm việc tùy theo ý mình, mà từ trước đến nay cô cũng không dám chống đối ông.
Lục Ngô buồn rầu thở dài, cất đơn đăng ký nguyện vọng đi.
Dương Tuyết cũng biết ít nhiều về tình hình gia đình cô, nghĩ đến người bố cứng rắn kia của cô thì không khỏi có vài phần đồng tình.
“Đừng lo lắng, tương lai của cậu là của chính cậu mà, sẽ có ngày bố cậu hiểu thôi.” Dương Tuyết vỗ tay cô, nói sang chuyện khác: “Nói mới nhớ, không biết Tiêu Lăng sẽ chọn khoa xã hội hay là tự nhiên nhỉ…”
Nhắc tới cái tên này, Lục Ngô trở nên không tự nhiên.
Dương Tuyết lại không phát hiện: “Rất nhiều bạn học nữ đều nói cậu ấy chắc chắn sẽ chọn khoa tự nhiên đấy, nhưng theo tớ thấy một thiếu niên xanh tươi mơn mởn thanh cao như cậu ấy thì khả năng học xã hội lại cao hơn chút.”
Nói xong lại tiếc nuối mà chống tay lên cằm: “Nếu cậu ấy học xã hội thì tiếc ghê, khoảng cách giữa tớ và nam thần lại xa hơn…”
Trường học sắp xếp mỗi khối một tầng, sau khi lớp 11 phân khoa sẽ lấy tỉ lệ 7:3 để phân cách, mà lớp xã hội và lớp tự nhiên lại được chia ở hai đầu hành lang trong một tầng của trường.
“Nếu cậu chọn học xã hội thì hai chúng ta cũng phải tách ra.” Dương Tuyết lầu bầu: “Tớ sẽ nhớ cậu lắm, sau này cậu có bạn cùng bàn mới rồi chắc dần dần sẽ quên tớ luôn.”
Lục Ngô cũng nằm sấp xuống nhìn cô ấy: “Chưa chắc mà, hơn nữa tớ cũng sẽ không quên cậu.”
“Huhu cậu tốt quá đi, tớ thích cậu chết được.”
“Cậu tốt như vậy thì hôm nay cậu trực nhật thay tớ luôn được không?”
“…”
Lớp 10 không có tiết tự học buổi tối, nên sau khi tan học, trừ những học sinh phải trực nhật và một vài học sinh ở lại làm bài tập thì phòng học không còn ai nữa..
Thay Dương Tuyết dọn vệ sinh xong, Lục Ngô ngồi trước bàn thẫn thờ nhìn đơn đăng ký khoa.
Người trong phòng học càng ngày càng ít, mãi một lúc sau Lục Ngô mới hít sâu một hơ, đặt bút vào ô có hai chữ xã hội, từ từ đánh một dấu tích.
Sắc trời gần tối, cô dọn cặp sách xong thì mang theo đơn đăng ký đến văn phòng của giáo viên.
Văn phòng giáo viên phân chia theo môn học, chủ nhiệm lớp Lục Ngô dạy tiếng Anh, lúc cô đến văn phòng của tổ tiếng Anh cũng chỉ còn lại hai ba giáo viên.
Chủ nhiệm của Lục Ngô họ Giang, là một cô giáo trẻ tuổi, làn da trắng nõn, trên mắt đeo một chiếc mắt kính gọng vàng.
“Quyết định rồi?” Cô Giang nhận đơn đăng ký của cô rồi nhìn thoáng qua: “Thành tích xã hội và tự nhiên của em không khác nhau lắm, với điều kiện thế này lựa chọn tự nhiên chắc chắn là tốt hơn, học khoa xã hội sau này đường ra sẽ rất hẹp.
Em nói chuyện với bố mẹ chưa?”
Lục Ngô mím mím môi, thấp giọng nói: “Rồi ạ.”
Chỉ là không cùng ý kiến với bố mẹ thôi…
Trong lớp học sinh xuất sắc không nhiều, Lục Ngô lại là mũi nhọn của lớp, cô Giang tận tình khuyên bảo để Lục Ngô thay đổi suy nghĩ, cô đứng nghe, dần dần có hơi thất thần.
Cô lén lút nhìn về phía người thiếu niên đang đứng thẳng bên trái đằng sau bàn làm việc của cô Giang.
Anh không mặc áo khoác đồng phục, lúc này chỉ mặc mỗi một chiếc áo màu vàng nhạt ngắn tay, tóc mái lộn xộn, là dáng vẻ ướt át sau khi vận động.
Người nọ rủ mắt nghe giáo viên nói chuyện, môi mỏng hơi nhếch lên, mang theo vài phần cố chấp.
Đột nhiên, giống như cảm giác được gì đó, anh ngước mắt ngẩng đầu lên.
Tầm mắt hai người chạm nhau.
Dường như Tiêu Lăng có hơi ngạc nhiên, hơi ngẩn người ra.
Lục Ngô tựa như bị một con bọ đốt phải, nhanh chóng cúi đầu, vành tai nóng lên.
Không còn gì xấu hổ hơn thế này nữa.
Cô ảo não nghĩ.
“Lục Ngô? Em nghe hiểu không?” Nhìn học sinh trước mặt hơi không tập trung, cô Giang gõ gõ mặt bàn: “Cô hy vọng em có thể lựa chọn cẩn thận hơn..
Chỗ cô còn dư vài tờ đơn đăng ký, nếu như em thay đổi suy nghĩ, có thể đến chỗ cô lấy để điền.”
Cô lắc đầu: “Cảm ơn cô ạ, em đã nghĩ kỹ rồi.” Giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng kiên định.
Cô Giang thở dài: “Vậy được rồi.
Học kỳ 2 em lại tiếp tục cố gắng nhé, thi vào lớp chọn tốt nhất khoa xã hội.”
Lại nói thêm hai câu, cô Giang nhìn đồng hồ đeo tay một cái rồi thả Lục Ngô về nhà.
Lúc Lục Ngô đi đến cửa văn phòng thì nghe thấy giọng nói trầm thấp của Tiêu Lăng: “Em đã nghĩ kỹ rồi, cứ chọn khoa xã hội đi ạ.”
Bước chân của Lục Ngô khựng lại.
Khoa xã hội à… Vậy mà Dương Tuyết lại nói trúng rồi.
Dựa vào thành tích của Tiêu Lăng, vào lớp chọn khoa xã hội chắc chắn không thành vấn đề.
Cô nghĩ, chậm rì rì đi về phía trước.
Một trường trung học lấy khoa tự nhiên làm trọng thì khoa xã hội nhiều nhất cũng chỉ có ba lớp, một lớp chọn và hai lớp thường.
Dù là yêu cầu của bố mẹ hay yêu cầu của bản thân thì cô đều phải thi được vào lớp chọn, nói không chừng… Cô còn có thể trở thành bạn cùng lớp với vị học sinh giỏi này đó.
Dương Tuyết mà biết chỉ sợ hâm mộ muốn chết luôn.
Nghĩ đến những biểu cảm có thể xuất hiện trên mặt Dương Tuyết, khóe môi Lục Ngô không khỏi nở một nụ cười.
“Bạn ơi.” Phía sau truyền đến giọng nói hờ hững, có hơi quen tai.
Trên hành lang không có ai khác, chắc là không phải gọi người khác rồi, Lục Ngô quay đầu nhìn lại.
Tiêu Lăng đeo cặp trên lưng, một tay giữ dây đeo, một tay thả lỏng bên người, đôi mắt trầm tĩnh như nước nhìn thẳng cô.
Lục Ngô đột nhiên có chút căng thẳng khó hiểu..
Đừng nói là đến hỏi tội nhé… Bàn tay cô lo lắng mà vân vê góc áo.
“Xin hỏi bạn có chuyện gì không?” Cô hỏi, giọng nói tinh tế mềm mại, khách khí lại lễ phép.
Tiêu Lăng giơ tay chỉ cặp của cô, bình tĩnh nói: “Cặp cậu chưa kéo khóa hết.”
Cô quay đầu nhìn cặp mình, quả khiên khoá kéo mở toang, sách vở bài tập bên trong lộ ra hoàn toàn.
Vậy mà cô cứ đeo nó như thế suốt cả một đường.
Lục Ngô ngượng ngùng tháo cặp xuống, nhanh chóng kéo khóa lên rồi mới nhìn người nọ nói lời cảm ơn: “Cảm ơn cậu nhé.”
Anh gật gật đầu, mới đi được hai bước thì bỗng nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm cô rồi nhíu mày.
Cô càng lo lắng hơn, giọng nói thiếu tự tin: “Ừm… Còn việc gì sao?”
Sắc trời đã dần tối đen, đèn trên hành lang sáng lên.
Ánh sáng bất ngờ ập đến, lúc này Tiêu Lăng mới thấy rõ nữ sinh trước mặt.
Cô gái có gương mặt nhỏ nhắn, mái tóc không còn dài đến vai nữa mà được cắt ngắn giống như những học sinh khác, tóc mái lưa thưa, làn da trắng nõn, hai má ửng hồng cùng với đôi mắt đen long lanh, lo lắng mà nhìn cậu.
Giống một chú nai con căng thẳng.
“Bạn này… Xin hỏi bạn còn việc gì sao?” Cô hỏi lại lần nữa.
Tiêu Lăng thu hồi ánh mắt, bỗng nhiên cười khẽ một tiếng đầy khó hiểu: “Không có việc gì, chỉ là cảm thấy cậu trông hơi quen.”
Không chờ Lục Ngô phản ứng lại, cậu đã nhấc chân đi qua cô, trực tiếp rời đi.
Lục Ngô nắm quai đeo cặp, ngạc nhiên nhìn theo bóng dáng cậu, đôi mắt hơi hơi trừng lớn, ngây người hai giây rồi chậm rãi chớp chớp..