Rei ngồi lên ghế sofa trước chiếc tivi với đứa cháu nhỏ nhất trong nhà trên đùi mình. Thằng bé đá đá đôi bàn chân đang được ủ ấm trong bộ đồ ngủ liền thân, thỉnh thoảng lại ho sù sụ. Natsuo thì trườn dài trên tấm thảm to bự cùng với hai đứa cháu song sinh của mình, mỗi đứa đều đang bận bịu tô màu cho kiệt tác tranh vẽ của chúng, trong lúc đó, bạn, Shouto, và Fuyumi làm bữa tối trong khu nhà bếp. Shouto yêu những khoảnh khắc như thế này bởi chúng luôn tràn ngập những tiếng cười rộn rã và mùi hương ấm nồng từ đồ ăn. Đúng với những gì mà một ngôi nhà thực thụ nên có. Mỗi buổi gia đình sum họp như thế này là một điển hình đối với nhà Todoroki, và Shouto khẳng định điều đó. Cứ mỗi tháng, các thành viên trong nhà sẽ đều gặp mặt ở nhà anh để ăn tối cùng nhau.
"Natsuo con trai?"
"Vâng, thưa mẹ?"
"Harumi đâu rồi con?"
"Em ấy đang ở nhà ấy ạ. Tụi nhỏ bị bệnh. Aki gần đây cứ ốm mãi và giờ thằng nhóc lây cho Fubuki luôn." Anh nói, "Con ngỏ lời muốn ở nhà trông con nhưng em ấy muốn con phải đi ạ."
Rei bắt đầu nhìn xa xăm, chợt nhớ về những ngày bọn nhỏ còn ấu thơ và bà phải săn sóc cho chúng... trước khi bà bị mang đi. Natsuo lo lắng nhìn mẫu thân, nhưng bà ấy liền quay về với thực tại, khẽ chớp hai hàng mi. Rei nở nụ cười với Natsuo.
"Tẹo nữa nhớ nhắc mẹ chép lại công thức của món súp mà trước kia mẹ hay nấu nhé?" bà ấy nói, "Mẹ nghĩ bọn nhỏ sẽ thích món đó lắm đấy."
Natsuo gật đầu rồi quay lại chơi cùng Yoko và Yuki. Rei thì ân cần xoa lên mái tóc màu (m/t) của Toya, âu yếm nhìn thằng bé. Và cu cậu trông lại ánh nhìn của bà bằng cặp mắt xanh sáng lóa, nhóc có đôi mắt màu xanh của nhà Todoroki, một sắc xanh thẳm màu hoàng hôn cuốn hút. Bà hôn lên mái tóc mềm mại của nhóc, ôm trọn cơ thể bé nhỏ vào lòng mình. Toya...Bà chợt nhớ về những tháng ngày mà người ấy cũng nhỏ bé như vậy. Đứa cháu đích tôn bỗng hắt xì, và bà lại mỉm cười với bé.
Bạn từ nhà bếp bước ra, chùi hai bàn tay mình lên chiếc tạp dề mỏng. Toya lập tức đạp chân khi thằng bé trông thấy bạn.
"Chào con trai cưng," bạn vừa thủ thỉ vừa chạm cổ tay lên trán Toya, "Nó sao rồi mẹ?"
Tiếng xỉ mũi cùng những cái ho lớn nhỏ bỗng làm rung động cả cơ thể nhỏ nhắn kia. Người nhóc có vẻ vẫn còn âm ấm. Bạn xoa đầu con và cúi xuống hôn lên trán nó. Chỉ có vào những lúc này là bạn ước gì mình có năng lực chữa trị như Recovery Girl. Rei nhận ra sự lo lắng đang hiện lên trên khuôn mặt con dâu.
"Thằng bé ổn," Rei trấn an bạn, "Chỉ là hôm nay không được năng động lắm, một giấc ngủ ngon có lẽ sẽ giúp nó đỡ hơn đấy."
Quay về phía anh rể, bạn trêu ghẹo nói, "Natsuo, lũ quỷ nhà anh khiến con em ốm đấy nhé."
Anh ấy cười thành tiếng, "Con nít là mấy miếng nam châm hút vi khuẩn biết đi mà. Biết làm gì được?"
Toya lại hắt xì hơi; nước mũi sớm đã chảy dài xuống. Bạn với lấy khăn giấy rồi chùi mũi cho con, nhưng nhóc hắt xì thêm cái nữa.
"Này mọi người ơi, bữa tối đã sẵn sàng rồi đấy!" Fuyumi thông báo lúc chị bước vào gian phòng khách.
Shouto đến bên bạn và con. Anh ấy nhìn gương mặt đang ửng hồng của Toya.
"Vẫn cảm thấy không khỏe hả?"
"Ừm. Thôi em đi ru con ngủ đây," bạn nói.
"Oh, để mẹ làm cho, T/b," Rei tình nguyện ngỏ lời.
Và bạn chỉ biết chớp mắt, "Thật ạ? Mẹ có chắc là mẹ không phiền không?"
"Mẹ biết là con cần nghỉ ngơi nên là hãy ăn tối trước đã nhé. Để mẹ trông cháu cho."
Rei đứng dậy, ôm sát Toya vào lòng mình. Yoko và Yuki đành vẫy tay chào tạm biệt em trai của chúng, và bà vẫy bàn tay nhỏ xíu của Toya lại với hai đứa. Lúc này, Toya ngẩng đầu lên nhìn bà nội của mình, nom như đang chuẩn bị hắt xì đến nơi. Và hơi thở của nhóc giật tít lên lúc em hít nước mũi vào. Để giúp xoa dịu cho thằng bé, Rei bèn vỗ về lưng nó.
Toya hắt xì, khiến một luồng gió băng cực kì mạnh nổ bùng ra khỏi miệng em. Mọi người như bị đẩy lùi về phía sau, gối ôm cùng những quyển tập tô màu bị thổi bay tứ tung khắp căn nhà, và mái tóc trằng tuyết của Rei cứng đờ, hoàn toàn bị đóng băng. Cửa sổ, đồ gia dụng trong phòng bị bao phủ bởi vô số trụ băng và sương giá; mọi người ai cũng nhìn nhau trong sợ hãi, chớp hai hàng mi đượm sương băng. Hơi nước bốc lên từ người Shouto và Yoko lúc họ vô thức dùng kosei của mình để loại bỏ đi lớp sương băng. Còn bạn thì chỉ biết ngó nhìn nhà chồng và Yuki, những người mà chẳng hề bị ảnh hưởng chút gì bởi cái lạnh bất chợt trong căn phòng. Rei bỗng cười, hai đứa con gái song sinh thì reo mừng hoan hô, nhưng bạn thì chỉ có thể đứng đực ra đó, cố chớp sự ẩm ướt vào mắt mình.
"Kosei dữ dằn quá ha!" Đến lượt Natsuo cất giọng cười, Anh phủi lớp băng tuyết khỏi tóc mình.
Dùng tạp dề để lau đi tròng kính của mình, Fuyumi nói, "Wow Toya-chan, hắt xì gì lớn dữ."
"Toya có kosei! Toya có kosei!" Cặp song sinh cùng hát.
Lúc này, Toya tiếp tục hắt xì, vô tình thổi ra một loạt hơi sương giá băng. Rồi thằng bé bắt đầu khóc nấc lên, bị chính cái hắt xì giá băng đó làm cho sợ hãi. Tiếng cười giòn giã vang khắp căn phòng khách rộng lớn khi Rei đong đưa Toya để khiến nó bình tâm hơn. Shouto mỉm cười rồi vòng tay ôm để sưởi ấm cho bạn. Mọi chuyện còn chưa dừng lại ở đó khi đến lượt bạn là người hắt xì tiếp theo, rồi bạn thở dài, và mọi người lại được một lượt cười giòn giã. Chẳng có một phút giây nào thật sự là buồn chán cả khi có gia đình ở cạnh bên.
-----------------------------------------------------------
Credit to: Sports N Heroes from tumblr.
Trans by: RemiliaYuna.
Words count: 1156 words.
Last edited: 13 - 11 - 2022