Bánh Quy Nhỏ Nhân Đường FULL


Thư Đồng trần truồng nằm ở trên giường lớn trong khách sạn, hạ thể lưu lại cảm xúc bị vật to xuyên qua, dinh dính giữa hai chân.
Đau nhưng rất sướng.
Tấm lưng trần đẹp đẽ quay về phía cô, anh ta lưu loát mặc chiếc áo len màu xám.

Những ngón tay thon dài vuốt mái tóc đen chỉa lung tung, anh quay nghiêng mặt.
Con ngươi màu hổ phách nhìn cô, hơi nhướng chân mày, giống như như con mèo Ba Tư lông xám lười biếng lại mang theo tự phụ nhìn chủ.
Thư Đồng căng thẳng đối diện anh, tay kéo tấm đệm che lên những dấu hôn đỏ khắp người.
Được rồi, hai người bọn họ là tình một đêm.
Thư Đồng thề với trời, chuyện sinh hoạt cá nhân của cô tuyệt đối không bừa bãi.
Việc này phải kể lại từ tối hôm qua.
Vào năm cuối đại học, Thư Đồng bận rộn tìm công ty thực tập, nhưng mãi vẫn không thể tìm được công việc phù hợp, vì vậy cô đã tìm kiếm suốt một năm, vốn có quen biết học trưởng Ninh nên hắn ta đề xuất ý kiến.
Học trưởng Ninh hẹn gặp cô ở quán bar, nói có chuyện quan trọng tìm cô.
Sau khi Thư Đồng đến quán bar, cô ngồi cùng học trưởng ở quầy bar, bàn về việc thông báo tuyển dụng của một tập đoàn lớn.
Loáng thoáng cảm thấy được học trưởng Ninh đối xử với cô có phần nhiệt tình, cô cố gắng từ chối lời mời rượu.
"Vậy thì uống Pink Lady (*) đi." Học trưởng Ninh vẫy tay gọi bartender, nháy mắt ra hiệu cười, "Lượng cồn rất thấp, nếu em không uống là không nể mặt rồi.”
Thư Đồng bất đắc dĩ đành chấp nhận, quay đầu lại phát hiện cách mấy ghế trống có một nam sinh ngồi thẳng lưng mặc áo len màu xám.
Để hình dung diện mạo của anh, Thư Đông có hơi không đủ từ ngữ để miêu tả, ấn tượng đầu tiên là sạch sẽ.
Một vài sợi tóc đen ở trên trán, che đi đôi lông mày của anh, ngón tay xoay tròn Dạ Quang Bôi (*), yên tĩnh ngồi tại chỗ.
(*) Có bài thơ: Ý nói uống rượu trong ly Dạ Quang Bôi (ly/chén bằng ngọc) mới ngon vì rất quý
Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi,

Dục ẩm tì bà mã thượng thôi.
Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu,
Cổ lai chinh chiến kỉ nhân hồi?
Dịch: Rượu Bồ đào (rượu từ quả nho - rượu ngon) chứa trong chén bằng ngọc Dạ quang (rất quý);
Đang muốn uống thì tiếng đàn tỳ bà đã giục (phải) lên lưng ngựa (để ra đi);
(Đã hoặc nếu) Say nằm giữa chiến trường, mong người đừng cười (chê trách);
(Bởi vì) Từ xưa đến nay, người đi chinh chiến có mấy ai trở về.
Có vẻ anh không phù hợp với quán bar ồn ào, bất kỳ người phụ nữ nào gặp người như vậy, cũng không tự chủ được phải ngắm nhìn anh thêm vài lần.
Dường như phát hiện Thư Đồng đang nhìn, anh nâng cằm, nheo mắt nhìn về phía Thư Đồng.
Thư Đồng quay đầu lại, tiếp nhận ly cocktail của học trưởng Ninh, uống vào một ngụm.
Kết quả sau khi uống xong, trời đất tối sầm.
Chuyện về sau chỉ nhớ mang máng.
Không biết người nào đã vung nắm đấm vào mũi của học trưởng Ninh.

Sau đó, có người cõng cô lảo đảo, rời khỏi quán bar hoa mỹ.
Giống như bị người kéo sa vào trầm luân, cô như tóm được cọng rơm cứu mạng, liều mạng ôm chặt người bên cạnh, thân thể anh mềm mại thoải mái, nóng bức lột sạch quần áo của mình.
Môi đói khát ngậm chặt anh, cướp lấy chất lỏng ngon ngọt, cảm nhận cổ họng anh nuốt xuống, vật cứng rắn dưới thân muốn đâm vào trong cơ thể cô.
Kế tiếp, hai chân của cô mạnh mẽ bị tách ra, phần thịt nóng bỏng chen vào giữa hai chân, vật cứng không quen chọc vào trong thất bại nhiều lần, cuối cùng một lần tiến quân thần tốc vào trong cơ thể cô.
Nhờ thuốc mê trong rượu, giảm bớt xé rách đau đớn trong cơ thể.
Cô nhỏ tiếng rên rỉ, mặc anh rong ruổi trên cơ thể mình, hai tay hai chân nhiệt liệt quấn lấy anh.

Chết tiệt, cô không nhớ rõ những chuyện xảy ra sau đó.
Đây chính là đêm đầu tiên của cô, cả tên đối phương cũng không biết.
Anh mặc quần áo gọn gàng và nhìn về phía Thư Đồng, nhẹ nhàng nói một câu: "Tôi tên là Đường Hân."
"Đường Tâm?" Thư Đồng chớp mắt, còn chưa phản ứng kịp, "Anh họ Đường, Tâm là chữ nào?" (Vì trong cách đọc chữ Hân và Tâm giống nhau - xin)
"Bên phải là bộ Cẩn, nét sổ thẳng trong chữ Hãn (*)." Anh cau mày, "Bây giờ không phải nên nói tên của em?"
(*) Chữ Hân: 忻
Thư Đồng sững sờ, trả lời: "Tên tôi là Thư Đồng, “Thư” trong thư thái, “Đồng” trong hài đồng (trẻ em).

Có thể nói cho tôi biết, tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, tôi không nhớ rõ..."
Đường Hân đơn giản hiểu ra cảnh tượng ngày hôm qua, đại khái là học trưởng Ninh bỏ thuốc vào trong ly cocktail của cô.

Lúc ấy Đường Hân nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, nhận thấy có gì không ổn, sau khi đánh học trưởng Ninh một trận, sắp xếp cho Thư Đồng vào khách sạn nghỉ ngơi.
Ai ngờ, trong thuốc lại có tác dụng kích dục, Thư Đồng nhịn không được cường bạo anh.
Có báo cáo nói trong số các vụ hiếp dâm thì chiếm 71% vụ đều xảy ra giữa những người quen, không thể tưởng tượng được chuyện này lại xảy ra với cô.
Cuối cùng việc này đổi thành, cô thành “nghi phạm", Đường Hân là "người bị hại”.
Thư Đồng khóc không ra nước mắt.
Đường Hân không biết lấy đâu ra giấy bút, vung lên, viết một chuỗi dãy số cho cô, vẻ mặt thật sự nghiêm túc: "Hãy thử hẹn hò đi.
Thư Đồng bị nhét tờ giấy, hoài nghi nghe lầm: "Anh nói gì vậy?"
Đường Hân nhíu mi, gằn từng chữ giải thích: "Hẹn hò, rồi làm người yêu."

Thư Đồng a...!lên: "Thật quá vội vàng."
Đường Hân nói: "Nhưng phải có người chịu trách nhiệm cho việc này."
Thư Đồng khẽ nhếch miệng, chỉ vào chính mình, lại chỉ anh: "Anh muốn tôi chịu trách nhiệm?"
Đường Hân gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc, ý muốn nói với cô là thật.
Trong lòng Thư Đồng muốn phỉ nhổ, tôi mất trinh tiết, không phải anh được chiếm tiện nghi sao, lại không biết xấu hổ muốn cô phụ trách, cô chưa bao giờ gặp người nào vô liêm sỉ như vậy.
Tâm trạng cô tồi tệ, kéo chăn che khuất thân thể: "Phiền anh đi ra ngoài, tôi phải mặc quần áo vào, cám ơn."
Đường Hân coi như tốt bụng, xoay người đi ra ngoài cửa, nói thầm một tiếng: "Đã nhìn hết rồi."
"..." Thư Đồng ném cái gối, chỉ đập vào cửa đóng kín.
Fuck!
Thư Đồng tắm rửa xong, mặc quần áo tử tế, cố ý kì kèo mè nheo, qua hai tiếng mới ra ngoài, phát hiện Đường Hân vẫn còn đang chờ.
Cuối tháng mười hai, trời lạnh cóng, anh ngồi một mình trên ghế dựa lạnh lẽo, buông cằm, ánh mắt trong veo mà lạnh lùng, tay xoa xoa đỏ lên vì lạnh.
Thư Đồng nhìn đồng hồ, ngực giống như bị mắc kẹt, rầu rĩ hỏi: "Này, sao anh vẫn ngồi ở đây?"
Đường Hân ngẩng mặt, ngước đôi mắt đen lên, bình tĩnh nhìn về phía Thư Đồng, chậm rãi gật đầu.
Thư Đồng rất không có cảm thụ, chuyển bước: "Đi trả phòng đi."
Sau khi rời khách sạn, Thư Đồng phát hiện Đường Hân hộ tống mình, xoay người hỏi: "Tại sao anh đi theo tôi?"
Đường Hân nói: "Tôi đưa em về nhà."
Thư Đồng xua tay: "Không cần, nhà ai nấy về, mẹ ai nấy tìm.”
Đường Hân thấp giọng: "Nhưng đưa bạn gái về nhà không phải là chuyện đương nhiên sao?”
Thư Đồng suýt chút nữa phun ra: "Tôi chưa đồng ý làm bạn gái của anh!"
Đường Hân nói: "Đêm qua..."
Có rất nhiều người trên đường, Thư Đồng nhanh chóng kéo anh đến một bên, làm động tác suỵt: "Nói nhỏ chút, chẳng qua là một đêm mà thôi, có gì đáng ngại, anh không phải là trai tân ngây thơ chứ, vẫn còn muốn phụ trách, buồn cười...."
Đường Hân cao hơn cô một cái đầu, rũ mắt có thể thấy rõ cổ của cô trắng nõn còn lưu lại dấu hôn của anh.
Anh cởi khăn quàng cổ, nhẹ nhàng đeo lên cổ cô, nở nụ cười trên môi: "Vậy thì anh chịu trách nhiệm với em."

Thư Đồng sững sờ, chăm chú nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh với một nụ cười nhếch mép, khăn quàng cổ có nhiệt độ cơ thể ấm áp, cực kỳ ấm.
Ngực cô khẽ lay động, môi ngập ngừng không biết nói cái gì, từ trong túi áo lấy ra tờ giấy nhàu nát.
Tuy nói không muốn liên lạc với anh cũng không biết vì sao vẫn mang tờ giấy ở trên người.
Thư Đồng vuốt phẳng tờ giấy, hỏi anh: "Đây là số điện thoại di động của anh? Di động của anh đâu?"
Đường Hân đi đến bên hồ, tay nắm lan can, đôi mắt phản chiếu sắc trời trong: "Điện thoại bị thu rồi."
"Bị rơi rồi hả?" Thư Đồng không nghe rõ, "Nhưng anh cho số lỡ liên lạc không được."
Đường Hân ngoái đầu nhìn lại cô: "Đưa số của em cho anh."
Thư Đồng nhăn mày: "Không cần ghi sao?"
Bộ dáng rất không đáng tin.
Thư Đồng đọc số di động của cô, tự hỏi anh có nhớ không.
Đường Hân đưa cô đến dưới cầu thang, rất có tư thế bạn trai: "Gió lớn rồi, nên lên lầu đi."
Thư Đồng gật đầu, bước lên các bậc thang, cảm thấy rằng đôi mắt của anh vẫn đuổi sát mình, bước nhanh chạy lên cửa sổ lầu 4, nhìn xuống cầu thang, nhìn anh đút hai tay vào túi, bóng lưng rời đi, áo gió rộng rãi đong đưa, vừa cao vừa phóng khoáng.
Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, Thư Đồng lấy lại tinh thần, nhận cuộc điện thoại, bên kia vang lên giọng bạn thân Đặng Chi.
"Cô nhóc, buổi tối ra ngoài chơi không?"
Thư Đồng kìm nén cười: "Chi Chi, tớ thoát kiếp FA rồi."
Đặng Chi hớn hở một tiếng: "Là ai vậy?"
"Kể cậu nghe, anh ấy chỉ để lại cái này." Thư Đồng xoay người, từ miệng túi lấy ra số điện thoại của Đường Hân, một cơn gió đột nhiên thổi tới, tờ giấy trong tay bay ra ngoài cửa sổ.
Thư Đồng hoảng đến mức nói năng lộn xộn: "A, 'bạn trai' của tớ bay rồi."
Đặng Chi kinh ngạc: "Bạn trai cậu có thể bay?"
"Không phải, tớ phải nhặt 'nó' lên."
"Cái gì? Nhặt bạn trai của cậu?"
"Tút tút tút..." Thư Đồng chạy xuống cầu thang, nhặt "Bạn trai" bay đi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận