Thư Đồng đội chiếc mũ len tròn nhỏ hạ thấp vành nón, mái tóc đen mềm và thẳng giống như một thác nước, môi căng đỏ mọng giống như quả anh đào bị cắn vậy.
Đường Hân bên cạnh sóng vai, mắt nhàn nhạt nhìn Thư Đồng, khi anh nhìn thấy bộ dáng cô phụng phịu đã biết ngay cô đang hờn dỗi mình.
Anh đặt hai tay lên má cô, cùng lúc cong ngón cái và ngón trỏ véo đôi má, nhẹ nhàng kéo thành mặt cười: "Cười một cái."
Ban đầu Thư Đồng hơi không hiểu, sau đó nghiến răng gằn giọng: "Không cười."
"Không cười anh sẽ hôn em." Đường Hân khẽ ngước mắt lên, nụ cười có phần xấu xa, gương mặt trắng nõn căng thẳng, gần gũi hít thở sát cô, "Anh đếm một hai ba, một, hai..."
Xung quanh người đông nghìn nghịt, nếu hôn sẽ khiến nhiều người chú ý.
Thư Đồng đành chịu thua anh, miễn cưỡng cong lên khóe miệng, nở ra một nụ cười.
Đường Hân nhìn khuôn mặt của cô tươi cười, môi trái tim khép mở, tràn ra tiếng cười to rõ ràng.
Thư Đồng nổi giận, không dễ dàng gì cười, ngược lại anh lại cười vui vẻ như thế, nụ cười của cô buồn cười đến thế sao?
Đường Hân ngưng cười nhưng khóe môi vẫn còn ý cười mà cong lên, tay khoát lên đầu vai, mặt đối mặt, nhìn sâu vào mắt cô: "Làm sao bây giờ, nhìn em cười, anh càng muốn hôn em rồi."
Ngay khi anh vừa dứt lời, anh nhẹ nhàng dán môi lên như con chuồn chuồn lướt nhẹ mặt nước lên môi cô, rồi sau đó phút chốc tách ra, để lại một cảm giác mềm mại ấm áp.
Nụ hôn quá nhanh đến nỗi không ai kịp nhìn thấy hai người bọn họ hôn, chỉ có dư vị ấm nóng còn lại.
"Thật là ngọt." Anh lè lưỡi liếm liếm môi dưới, "Em có muốn ăn kem ốc quế không?”
Thư Đồng hồi phục tinh thần, dừng một chút nói: "Một cây đi, em muốn ăn vị dâu tây.”
Mùa đông lại còn ăn kem, đúng là tình yêu của người trẻ tuổi nhưng Thư Đồng bày tỏ mình vẫn chịu được.
Thư Đồng nhìn Đường Hân lao vào quán kem, dáng người cao to bị nhấn chìm ở trong dòng người, cô vẫn có thể nhìn thấy mái tóc ngắn màu nâu hạt dẻ, thầm nghĩ khả năng chiều cao của đứa trẻ này có thể hơn 1m79, nếu đến lúc trưởng thành chẳng phải như Thái Sơn áp đỉnh (*) sao?
(*) Câu thành ngữ của người Hán dùng miêu tả tình trạng bị áp lực, đả kích như núi Thái Sơn đổ lên đầu.
Cái gì mà Thái Sơn áp đỉnh chứ, cô suy nghĩ lung tung gì vậy, xùy xùy.
"Thư Bảo?" Phía sau đột ngột có người hỏi, "Sao em cũng ở đây?”
Thư Đồng nghe tiếng nói quay đầu lại, phát hiện phía sau mình có một đôi nam nữ, đều là tuấn nam mỹ nữ.
Nam mặc áo khoác lanh, khuôn mặt dài góc cạnh, khi cười rộ lên có cảm giác ấm áp phong độ.
Thư Đồng biết hắn có tiếng là “trung tâm điều hòa” (*), mối tình của bọn cô đã kết thúc ở bước nắm tay với bạn trai cũ Triệu Văn Bác.
(*) Ý chỉ những người con trai chỉ cần biết bạn gái cũ có chuyện gì liền ra vẻ quan tâm bất chấp gian nguy, gây sự khó chịu cho bạn trai hiện tại.
Mà khuôn mặt nữ sinh kia nho nhỏ với đôi mắt hạnh to ươn ướt, có lẽ vừa tròn 18 tuổi.
Xem ra này Triệu Văn Bác này lại chuyển sang sinh viên đại học năm nhất.
Triệu Văn Bác có sở thích đặc biệt với các cô gái trẻ.
Đó là lý do vì sao năm đó hắn quyết tâm theo đuổi Thư Đồng.
Lúc Thư Đồng học tiểu học, so với bạn học cùng lớp nhỏ hơn một hai tuổi, trong mắt nam sinh cô mềm mại như nước, nên đặt biệt danh “Thư Bảo” cho cô.
Chẳng lẽ bản tính trời sinh của con người đều thích cái gì non mềm sao?
Triệu Văn Bác thầm suy nghĩ, đánh giá Thư Đồng lẻ loi một mình, trêu đùa hỏi: "Thư Bảo, không phải em đi một mình chứ?”
"Và bạn trai của cô ấy." Cánh tay thon dài đột nhiên khoát lên trên vai cô, đưa kem dâu ốc quế vào trong miệng cô, "A, há miệng ra."
Thư Đồng hơi kinh ngạc, bèn há miệng cắn bánh ốc quế, lạnh lạnh, ngọt ngọt, vào miệng là tan.
Triệu Văn Bác trừng mắt, đánh giá toàn thân Đường Hân: "Cậu là bạn trai của Thư Bảo?”
Một tay Đường Hân cầm kem ốc quế, hơi khom người, nửa dựa sau lưng Thư Đồng, môi trái tim gần sát bên tai cô: "Thì ra em còn được gọi là Thư Bảo, anh thích cái tên này.”
Anh mới vừa nếm qua ốc quế chocolate, môi lưỡi có chút lành lạnh, lúc nói thở vào viền tai cô, kích động một tia lạnh lẽo, cô không khỏi run rẩy cả người.
Triệu Văn Bác bất mãn khi anh phớt lờ mình, phẫn uất nói: "Thư Bảo, năm ngoái người bạn trai cũ này còn trả túi chườm nóng cho em, vì sợ mùa đông em bị nhiễm lạnh.
Còn cho em ăn kem lạnh như vậy cẩn thận bị cảm, anh nhìn cũng đã cảm thấy lạnh rồi."
Đường Hân vừa nghe đến "Bạn trai cũ", mí mắt dài nheo lại, khẽ nâng cằm, dò xét Triệu Văn Bác đang đắc chí, đôi mắt hổ phách sáng giống như cuốn vào sông ngầm, nhìn như u ám vài phần.
"Em cũng thích ăn kem vào mùa đông, em không bị cảm lạnh, ăn một lần cũng không sao." Bạn gái bên cạnh tâm tư đơn thuần phản bội hắn.
Kể từ khi Đường Hân xuất hiện, mắt cô bé đã thẳng tắp nhìn anh chăm chú, quả nhiên trời sinh con gái thích những anh chàng đẹp trai.
Đường Hân gật đầu, nhìn Thư Đồng cười: "Những người thận yếu thường sợ lạnh.”
Triệu Văn Bác suýt phun máu.
Bạn gái nhỏ hối thúc Triệu Văn Bác, vô cùng đáng yêu: "Anh Bác, em muốn ăn kem, mau mua cho em."
"Được được được." Vẻ mặt Triệu Văn Bác xám xịt, nín thở phóng đến quán kem.
Thư Đồng phát hiện tay Đường Hân nắm chặt bánh ốc quế đã bị tan chảy một chút, những ngón tay của anh đã dính đầy sữa, cô vội vàng rút ra giấy vệ sinh lau cho anh, tiếp nhận cây kem trong tay.
Đường Hân buông mắt chăm chú nhìn hành động của cô, đột nhiên hỏi: "Hắn là bạn trai cũ của em?"
Thư Đồng căng thẳng, liếc anh một cái: "Đúng, có vấn đề gì sao?"
Đường Hân nâng những ngón tay cô đang lau lên, giống như lông vũ, vuốt mũi nhỏ xinh xắn của cô, khóe môi nở lúm đống tiền nhỏ.
"Quả nhiên sau khi quen anh mắt nhìn người của em đã khá lên.”.