Trường trung học Thánh Đức là trường bán trú cô lập, trừ những ngày nghỉ Đường Hân được ra ngoài còn lại bình thường đi học đều bị nhốt trong trường.
Thư Đồng luôn liên lạc với anh qua di động, đến Chủ nhật mới lén lút hẹn hò.
Vài ngày sau buổi phỏng vấn, Thư Đồng bất ngờ nhận được thông báo của Noah, yêu cầu cô vào thứ Hai tuần sau đến công ty trình diện.
Quả thực giống như một chiếc bánh thịt rơi trên trời rơi xuống, cả người Thư Đồng cảm thấy choáng váng, lấy ra điện thoại di động gọi cho Đường Hân.
Sau vài tiếng ‘ding ding’ vẫn không có ai trả lời, cô định cúp điện thoại thì bên kia được kết nối, truyền đến tiếng của Đường Hân nói khẽ: "Bà xã, anh đây."
Thư Đồng mơ hồ nghe thấy tiếng giảng bài, ngạc nhiên hỏi: "Anh đang trong giờ học, thầy sẽ thấy đó, nhanh chóng cúp đi."
"Không sao, anh chui xuống gầm bàn rồi, thầy không thấy đâu, có gì em cứ nói.”
"Thật ra không có chuyện gì lớn, em đã nhận được email thông báo của Noah, rất thần kỳ đúng không?"
"A, đó là chuyện bình thường." Đường Hân dừng một chút, ngược lại thầm thì nhẹ nhàng, "Ý của anh là bà xã giỏi như vậy, chắc chắn sẽ chọn em rồi.”
Thư Đồng nũng nịu nói: "Làm gì em lại tốt số như vậy, nhất định là số đạp cứt chó rồi."
"Vận cứt chó gì?" Không phải giọng nói trẻ trung rõ ràng của Đường Hân mà là tiếng thô kệch của đàn ông trung niên.
Thư Đồng giống như bị sét đánh, cứng ngắc hỏi: "Cho hỏi là ai vậy?"
Người đàn ông trung niên hắng giọng: "Tôi là giáo viên chủ nhiệm của Đường Hân, cho hỏi đầu dây bên kia là ai của Đường Hân?"
"Tôi.
.
.
Tôi là chị của Đường Hân."
"Reng reng", bên kia vang lên tiếng chuông tan học, Đường Hân đúng mực chống đối: "Thầy trả lại di động cho em."
Chủ nhiệm lớp hừ nhẹ: "Đi học lén lút gọi điện thoại, còn dám hỏi tôi trả lại điện thoại, vừa vặn có việc phải nói với chị của em."
"Chị của em?"
"Hửm? Cô ấy không phải chị của em sao?"
Thư Đồng vội vàng nói: "Tôi là chị của cậu ấy, thầy có việc gì cứ nói thẳng với tôi đi.”
Chủ nhiệm lớp đi ra hành lang, tránh Đường Hân cướp lại: "Thành tích của Đường Hân vẫn luôn nằm trong top 3 của lớp, mấy ngày trước thi thử, thành tích của em ấy lại rơi xuống thứ hạng 12.
Tôi nghĩ cậu ấy đang say mê chơi game hoặc bận yêu đương.
Em là chị gái chắc là hiểu rõ em ấy nhỉ.”
Thư Đồng nghẹn cổ họng: "Tôi đã hiểu ý của thầy, tôi sẽ nói chuyện với em trai.”
Chủ nhiệm lớp tiếp tục nói: "Làm chị gái nên kỷ luật với em trai, không thể tiếp tục thấp như vậy, em ấy là đối tượng quan trọng mà trường muốn bồi dưỡng."
Sau khi cúp điện thoại, Thư Đồng thở dài một hơi, cũng có chút khó chịu, có chút buồn cười.
Ai, di động Đường Hân lại bị tịch thu rồi.
Thật tội nghiệp, không biết khi nào có thể liên lạc với anh.
Sau bữa cơm chiều, Thư Đồng nhận được một cuộc gọi từ số lạ gọi, hóa ra là Đường Hân.
"Đây là số di động của một trong những anh em của anh, hai ngày nữa mới lấy lại được di động, tạm thời mượn di động của cậu ta.”
"Tối nay hẳn gọi cho em, bây giờ anh nên tập trung cho việc học.”
"Đừng tin những lời vớ vấn của chủ nhiệm." Đường Hân gằn từng chữ giữa hai hàm răng, "Lần đó thi thử, anh không làm xong bài văn nên mới kém như vậy."
Thư Đồng hỏi: "Sao anh không làm xong?"
"Hôm đó đau bụng, vì anh đã uống quá nhiều đồ uống vào ngày hôm trước.”
Thư Đồng không có gì để nói, có vẻ lần đó biết cô đi xem mắt nên Đường Hân đã đợi 2 tiếng trong quán cà phê, uống quá nhiều đồ uống nên kết quả bị đau bụng.
Ừm.
.
.
Xem như là lỗi của cô đi.
Thư Đồng ẩn ý sâu xa nói: "Hãy tập trung vào bài thi cuối kỳ đi, chờ anh đạt được hạng nhất hãy tìm em."
Đường Hân khẽ xùy một tiếng: "Tuần sau mới thi cuối kỳ."
Tuần sau hả, quả thật rất lâu, Thư Đồng cũng muốn nhanh chóng gặp Đường Hân, nhưng cô không muốn gánh tội danh khiến anh chậm trễ việc học, cô quyết tâm mạnh mẽ, dịu dàng nói: "Ngoan, chờ anh thi xong muốn làm gì cũng được.”
Đường Hân phấn khích mỉm cười: "Có thể, nghĩ làm sao để làm em thì làm em thế đấy.".