Bánh Răng


Edit: Cải Trắng
Tuy nói phỏng vấn được Cố Hiểu Thần chẳng khác nào truyện cổ tích nhưng Hạ Ngôn Sơ cũng không phải người dễ chơi.

Ba ngày nay, Sa Khinh Vũ bị Hạ Ngôn Sơ chặn cửa đến năm lần.
“Người ta ba lần đến mời(1) cũng không bực bội như chị.” Dứt câu, Tề Phi uống một ngụm coca mát lạnh.
(1)Hay còn gọi là “Tam cố mao lư”, xuất phát từ câu chuyện Lưu Bị đích thân đến chỗ Gia Cát Lượng để mời bằng được Gia Cát Lượng tới giúp, và phải mời đến ba lần mới được gặp.

Ý ở đây muốn chỉ sự chân thành.
Sa Khinh Vũ ăn khoai tây chiên, tay chống cằm, đau khổ nghĩ cách hạ gục phòng tuyến của Hạ Ngôn Sơ.

Nghĩ ngợi một hồi, cô vẫn không rút ra nổi biện pháp nào.
“Sa sư đệ, Sa sư đệ, Sa sư đệ…” Tề Phi gọi mấy lần không thấy cô phản ứng, dứt khoát đập vào bả vai cô.
Sa Khinh Vũ hoàn hồn, không vui lườm cậu.
Tề Phi sợ hãi rụt về phía sau, chỉ tay sang quán café phía đối diện: “Nhìn kìa.

Đó không phải là Trịnh Sương Sương và bác sĩ Cố hả?”
Sa Khinh Vũ nhìn theo hướng Tề Phi chỉ, đó đúng là Trịnh Sương Sương và Cố Hiểu Thần.
“Không phải chị bảo kể cả chị có là người đi phỏng vấn bác sĩ Cố cũng không chịu à?” Tề Phi khóc lóc thảm thương, nói: “Vậy kia là sao?”
Sa Khinh Vũ cầm túi đi ra ngoài: “Đi, đi thám thính tình hình.”
Tề Phi đuổi theo.
Hai người tiến vào quán café, lén lút ngồi xuống bàn cạnh chỗ Trịnh Sương Sương, vừa ngồi đã nghe được câu như thể nắm chắc phần thắng: “Bác sĩ Cố, việc hợp tác giữa hai chúng ta nhất định sẽ thành công.”
Tề Phi kích động nhảy dựng lên: “Sa sư đệ…”
Sa Khinh Vũ tức giận lườm cậu.
Tề Phi bị trừng, lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng.
Lát sau, bọn họ nghe được tiếng Cố Hiểu Thần lạnh nhạt nói: “Cô Trịnh là người có địa vị cao trong xã hội, thứ cho tôi không lĩnh hội được tư tưởng của những người như cô.”
Trịnh Sương Sương cau mày, không hiểu ý Cố Hiểu Thần lắm: “Bác sĩ Cố nói thế là có ý gì?”
Đôi mắt Cố Hiểu Thần lạnh băng.

Cô nhếch khóe miệng, cười lạnh: “Tôi từng xem một bộ phim điện ảnh, trong phim có một câu thoại như thế này: ‘Xã hội thượng lưu được xây dựng từ sự nghèo nàn và ngu ngốc.’(1) Dĩ nhiên, cô Trịnh đây rất giàu có.”
(2)Câu thoại này xuất hiện trong phim điện ảnh Fahrenheit 9/11, đó là một bộ phim tài liệu được sản xuất năm 2004.
Nói xong, Cố Hiểu Thần cầm túi xách lên toan bỏ đi.

Đến chỗ Sa Khinh Vũ và Tề Phi đang ngồi, cô cố tình dừng chân, liếc mắt nhìn bạn mình, cười nhạt: “Trốn ở đây làm gì đấy?”
Sa Khinh Vũ cười đầy ẩn ý, lắc đầu: “Có đâu, tớ đến uống café với đồng nghiệp.”
“Đúng lúc lắm, tớ cũng đang khát.”
Không chờ Sa Khinh Vũ đồng ý, Cố Hiểu Thần đã tự động ngồi xuống đối diện Sa Khinh Vũ, ấn chuông gọi phục vụ, kêu một cốc long island iced tea.
“Hi, bác sĩ Cố.” Tề Phi ngượng ngùng chào hỏi.
Cố Hiểu Thần liếc nhìn Tề Phi, gật nhẹ xem như chào hỏi, sau đó nói chuyện với Sa Khinh Vũ: “Sao tòa soạn báo của cậu lại có ý định phỏng vấn tớ?”
Sa Khinh Vũ nhún vai: “Có sắc có tài có gia thế, không chọn phỏng vấn cậu thì phỏng vấn ai?”
Cố Hiểu Thần thôi nhìn cô, đổi sang nhìn vào một điểm nào đó không biết tên, cười nhạt: “Thế à?”
Sa Khinh Vũ và Tề Phi nhìn theo, phát hiện nét mặt Trịnh Sương Sương sa sầm, đôi mắt sắc bén như đao.
“Hóa ra đây là nguyên nhân bác sĩ Cố từ chối tôi?”
Khoảnh khắc đó, bỗng nhiên Sa Khinh Vũ thấy thương cảm Trịnh Sương Sương.
Cố Hiểu Thần nhìn chằm chằm Trịnh Sương Sương, lạnh nhạt mở miệng: “Cô Trịnh, tôi nghĩ cô nên đổi nghề, nghề đầy tính sáng tạo như biên kịch có vẻ rất hợp với cô.”
Nếu nói câu trước của Cố Hiểu Thần quá thâm thúy, Trịnh Sương Sương nghe không hiểu thì giờ đổi sang một câu dễ hiểu như này, bộc lộ rõ sự châm chọc mà còn không hiểu nữa thì đúng là ngu ngốc.
Nhìn sắc mặt Trịnh Sương Sương biến đổi không ngừng, cuối cùng giận đùng đùng rời đi, Sa Khinh Vũ cười đầy sảng khoái: “Bái phục cậu.

Mắng chửi người nhưng không động tới một câu thô tục.”
Phục vụ mang long island iced tea lên, Cố Hiểu Thần uống một ngụm, làm ra vẻ mình chẳng làm gì cả: “Hả? Tớ mắng chửi người bao giờ? Đâu có đâu.”
Sa Khinh Vũ bái phục: “Đúng thế, cậu không mắng người, cậu giết người luôn.”
Đặc biệt là cái câu “Xã hội thượng lưu được xây dựng từ sự nghèo nàn và ngu ngốc.

Dĩ nhiên, cô Trịnh đây rất giàu có.” Này chẳng phải là chửi thẳng mặt Trịnh Sương Sương dốt nát sao?
“Nói đi, Trịnh Sương Sương não tàn đã làm gì để đắc tội với cậu?” Sa Khinh Vũ tò mò.

Có thể khiến Cố Hiểu Thần buông câu sắc bén như thế, cô thật sự rất bội phục Trịnh Sương Sương.
Cố Hiểu Thần thản nhiên cụp mi: “Cô ta dám manh nha ý đồ không nên có.

Tớ làm thế là nương tay lắm rồi.”
Sa Khinh Vũ nhíu mày: “Cô ta tính làm gì?”
Cố Hiểu Thần ngước mắt, lạnh nhạt nhìn Sa Khinh Vũ, mỉm cười, không nói gì.
Sa Khinh Vũ hiểu ngay tức khắc.

E rằng nó có liên quan đến Liễu Duệ, cho nên mới chọc phải vẩy ngược của Cố Hiểu Thần.

Trịnh Sương Sương quá xui xẻo.
Cố Hiểu Thần uống thêm một ngụm long island iced tea rồi tạm biệt: “Thôi, không nói tới chuyện đó nữa.

Tớ còn có việc, đi trước nhé.”
Nhìn theo bóng Cố Hiểu Thần càng lúc càng xa, Sa Khinh Vũ nhíu mày chặt hơn.
“Sa sư đệ, nhìn thái độ của bác sĩ Cố, phía Trịnh Sương Sương chắc chắn không thành rồi.” Tề Phi vui mừng.
Sa Khinh Vũ thở dài: “Trịnh Sương Sương hết đường nói chuyện hợp tác, còn tôi chưa chắc thành công.”
Nhìn dáng vẻ u buồn của cô, Tề Phi hỏi: “Sao thế?”
“Hạ Ngôn Sơ cũng rất phản cảm với việc phỏng vấn.”
“Tại sao?”
Sa Khinh Vũ tay chống cằm, yếu ớt lắc đầu: “Ai biết bác sĩ bọn họ nghĩ gì.”
Tề Phi muốn tiếp tục thảo luận nhưng Sa Khinh Vũ xem đồng hồ xong tuyên bố tan làm.

Cậu mông lung: “Chị tan làm bây giờ á?”
Sa Khinh Vũ phất tay bỏ đi, không chút lưu luyến.
Tề Phi cứ nhìn mãi theo hướng Sa Khinh Vũ đi, đến tận khi bóng cô biến mất sau ngã rẽ, âm thầm thở dài.

Sa sư đệ của cậu cuối cùng vẫn bị yêu tinh quấn thân.
Cô hẹn Lận Thần ăn tối ở nhà hàng ngay trên đường Hồng Điền và cô đến sớm hơn anh một chút.

Người phục vụ mang trà và đồ ăn nhẹ lên rồi để lại quyển thức đơn.

Sa Khinh Vũ nhàm chán lật thực đơn xem, lát sau choáng váng xây xẩm mặt mày đành khép thực đơn lại.
Quả nhiên cô không hợp làm người gọi món.
Mười phút sau, Lận Thần tới.

Thấy anh ngồi, Sa Khinh Vũ lập tức rót cho anh chén trà, đẩy thực đơn qua: “Anh gọi món.”
Lận Thần cười đầy bất đắc dĩ, lật thực đơn.
“Anh rất tò mò, tại sao em không thích làm người gọi món khi đi ăn?” Ăn thì rất hăng hái, nhưng gọi món rất rề rà.
Bỗng nhiên, Sa Khinh Vũ nảy sinh hứng thú trêu chọc anh, chớp mắt tinh nghịch: “Anh đoán xem?”
“Đoán trúng có thưởng không?” Anh cò kè.
Sa Khinh Vũ hừ lạnh: “Thưởng anh tối nay đi chà bồn cầu.”
Lận Thần cười rót thêm trà cho cô, nước trà xanh nhạt đổ dần vào chén làm bằng tử sa(3).

Anh dịu dàng nhắc nhở: “Cẩn thận nóng.”
(3)Tử sa: Là một loại đất sét có nhiều ở tỉnh Giang Tô, Trung Quốc.

Đất rất mịn, hàm lượng sắt cao, sẽ có màu nâu đỏ khi bị hun nóng, thường được nhào nặn làm thành cốc đựng trà.
Sa Khinh Vũ nhấp ngụm nhỏ, thấy Lận Thần không đề cập đến việc gọi món nữa, thở dài: “Không đoán thật à?”
“Không đoán.” Thái độ anh rất kiên quyết.
Cuối cùng, vẫn là cô không nhịn được nói: “Còn không phải tại anh để lại bóng ma tâm lý trong lòng em sao.”
Nghe ra cô oán trách mình, Lận Thần hoang mang: “Anh?”
Sa Khinh Vũ gật đầu, kể lại chuyện hồi nhỏ anh ép mình anh cà chua, chỉ trích: “Anh nói xem, có phải tại anh không? Nếu không phải tại anh ép em ăn cà chua, em có thể bị dị ứng với việc cầm thực đơn gọi món chắc?”
Đối với tội danh bị định không có chứng cứ này, Lận Thần chỉ cười không nói.

Đúng là họa từ người mà ra.
Trong lúc ăn, Sa Khinh Vũ kể lại chuyện có liên quan đến Hạ Ngôn Sơ cho Lận Thần nghe, tinh mắt thấy ánh mắt anh hơi dao động, khẽ nhíu mày, động tác nhỏ đến mức gần như không phát hiện.
“Hai người quen nhau?” Sa Khinh Vũ hỏi dò.
Lận Thần gật nhẹ: “Từng gặp mấy lần.”
Nếu Lận Thần đã nói tóm gọn vậy, Sa Khinh Vũ cũng không định hỏi nhiều.

Đề tài cứ thế mà dừng.
Dưới ánh đèn dịu nhẹ, Lận Thần không tự chủ được ngẩng lên quan sát Sa Khinh Vũ, bỗng nhớ tới câu Văn Phương từng nói – “người khác mẹ không dám nhận xét, chứ Khinh Vũ rất hợp với con.”
Hình như, anh đã hiểu tại sao Văn Phương lại nói một cách chắc nịch như thế.
Có lẽ do buổi chiều ăn hơi nhiều khoai tây chiên nên cơm tối Sa Khinh Vũ ăn cực ít.

Lận Thần cũng nhận ra lượng cơm cô ăn không giống ngày thường, hỏi: “Thức ăn ở đây không ngon à?”
Sa Khinh Vũ lắc đầu: “Không phải, thức ăn khá ngon.

Nhưng buổi chiều em đi với Tề Phi ăn khoai tây chiên hơi nhiều.”
Lận Thần cau mày, dường như rất không hài lòng với tật xấu thích ăn đồ ăn nhanh của cô.

Một lúc sau, anh trầm giọng dặn dò: “Ít ăn thực phẩm rác thôi.”
Nghe xong, Sa Khinh Vũ gục đầu xuống, dùng đũa chọc chọc bát cơm, không nhận lỗi cũng không thèm nhìn ai đó.
Thấy cô im lặng tỏ ý kháng nghị, Lận Thần bất đắc dĩ lắc đầu.

Muốn nói nhiều thêm vài câu nhưng nhìn cô đang trút giận vào cái túi đành nhịn xuống, từ bỏ.
Ăn xong, hai người tính tản bộ về nhà.

Vừa ra khỏi nhà hàng, Sa Khinh Vũ đã dừng bước, chỉ sang phía bên phải nói: “Đi hướng này thì băng qua hai con phố là tới nơi.”
Xong chỉ sang bên trái: “Đi đường ven sông thì phải đi một vòng nhưng gió thổi rất mát.”
Lận Thần nghe hiểu ý ngầm của cô, quay người đi về hướng bên trái.

Sa Khinh Vũ ở đằng sau nhếch khóe miệng, im lặng đuổi theo.
Ven sông đường rộng thênh thang.

Bên bờ sông có chiếc thuyền rời đi, làm cơn sóng yên ả trong chốc lát gợn to nổi bọt trắng xóa.
Gió đêm dễ chịu mát mẻ, cảnh đêm đẹp rực rỡ, bóng đêm mờ ảo.
Thật thoải mái!
“Lận Thần, anh thích thành phố S hay Bắc Kinh hơn?” Đột nhiên Sa Khinh Vũ hỏi.
Lận Thần nghiêng đầu nhìn gương mặt cô: “Sao em lại hỏi thế?”
Sa Khinh Vũ hơi cúi đầu nhìn mũi chân mình: “Muốn biết anh thích thành phố nào hơn.”
“Thích thành phố có em.”
Anh bất ngờ thốt ra câu trả lời, Sa Khinh Vũ ngừng di di mũi chân, ngẩn ngơ mất một lúc mởi ngẩng lên, nhìn vào đôi mắt đen nhánh của Lận Thần, mấp máy môi: “Em…”
Chưa nói hết câu đã bị anh đoán được: “Em tính đi Bắc Kinh với anh?”
Bốn mắt giao nhau tầm nửa phút, Sa Khinh Vũ rũ mi, ngầm thừa nhận.

Hoàn thành xong việc phỏng vấn Hạ Ngôn Sơ, cô sẽ trình đơn từ chức cho chủ biên, đến Bắc Kinh tìm công việc mới, ở lại bên cạnh anh.
Cơn gió se se lạnh ùa tới, lay động từng tán lá cây, xào xạc.
Bỗng nhiên, anh tiến một bước đến gần cô hơn, đưa tay xoa đầu cô, lẩm bẩm: “Đồ ngốc.”
Giọng nói trầm thấp, nhẹ nhàng, mị hoặc.
Hàng lông mi cô khẽ run, giơ tay túm lấy áo anh, suýt chút nữa thì bật thối ra một câu.
Cô tính hỏi anh có cần một Sa Khinh Vũ đến Bắc Kinh không?
Lận Thần khép hờ đôi mắt, ôm cô vào trong lòng, tì cằm lên đỉnh đầu cô, cất giọng trầm trầm: “Em có biết việc em đi Bắc Kinh mang ý nghĩa gì không?”
Cô lắc đầu.
“Nếu em đến Bắc Kinh…” Anh ngập ngừng trong tích tắc, hướng mắt xuống quan sát sắc mặt Sa Khinh Vũ rồi mới tiếp tục nói: “Có nghĩa là em xâm nhập lãnh thổ của anh.”
Sa Khinh Vũ sửng sốt, không quá hiểu ý anh.

Anh đang… cầu hôn?
Đầu óc cô giờ hỗn loạn chẳng suy nghĩ được gì.

Đột nhiên, người bị đẩy dựa vào lan can quây quanh bờ sông, Lận Thần cúi người, hôn lên đôi môi cô.
Nhan sắc lập lòe không rõ dưới ánh đèn neon.

Hai người triền miên hôn nhau.
Tay đặt bên eo anh dần dần tiến lên, cuối cùng ôm lấy cổ anh, say sưa trao nụ hôn.

Mở cửa nhà, Lận Thần ấn bật đèn ở huyền quan và phòng khách.

Ngay lúc Sa Khinh Vũ chuẩn bị đi vào phòng khách, anh bỗng duỗi tay tóm chặt khuỷu tay cô, đẩy cô đến vách tường, nghiêng người chắn ngang, hai cánh tay dài vây cô trong lồng ngực.
Sa Khinh Vũ bị anh dọa sợ.

Vốn muốn nổi giận nhưng lại bị khí thế bất chợt của anh đè ép, cuối cùng chỉ có thể biểu hiện sự không hài lòng qua ánh mắt.
Lận Thần cúi người nhìn cô bằng ánh mắt nóng bỏng, mở miệng nói: “Em nói rồi đấy, em sẽ đi Bắc Kinh.”
Cô ngước mắt, yên lặng nhìn anh rồi gật đầu.
Không chút do dự.

Cô muốn đi Bắc Kinh, cô phải ở bên cạnh anh.

Cô muốn anh.
“Nếu có một ngày, em hối hận vì quyết định này, đừng nói cho anh biết, hãy yên lặng rời đi.”
Anh cố tình thả chậm ngữ điệu, tựa như cảnh nhân vật chính trong bộ phim điện ảnh đang nói lời chia tay, đẩy cốt truyện lên cao trào, ảnh hưởng đến cả nhịp tim đập.
Cô không hiểu.
“Ý anh là sao?”
Hối hận gì? Cô không hiểu.
Lận Thần bất thình lình ôm lấy gương mặt cô, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán: “Về sau em sẽ hiểu.”
Sa Khinh Vũ cau mày, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm kia: “Tại sao… Em không muốn hiểu thì sao?”
Hình như cô lại lần nữa nhìn thấu anh.
Lận Thần muốn cô biết cặn kẽ những chuyện kia nhưng cô không muốn biết, cũng không cần phải hiểu.

Cô chỉ muốn cả đời mơ mơ màng màng, cho anh dùng cả đời cũng không giải thích rõ nổi.
Con ngươi anh rung động, lòng bàn tay không kiềm được nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt cô.

Chợt, ánh mắt anh sa sầm, nói: “Em biết không, đôi khi sự hiểu chuyện của em khiến anh đau lòng.”
Anh luôn muốn nói rõ ràng mọi thứ, nhưng cô lại dễ dàng gạt phăng nó đi, không lo lắng chút nào.
Dưới ánh đèn vàng nhu hòa, bốn mắt nhìn nhau, sạch sẽ trong veo.
Sa Khinh Vũ bỗng dịch chuyển tầm mắt, thôi nhìn thẳng vào đôi mắt anh.
Một lúc sau, cô nghe thấy giọng Lận Thần vang lên từ trên đỉnh đầu: “Em nên thử tùy hứng với anh.”
Nghe vậy, Sa Khinh Vũ bất giác ôm chặt lấy anh, vùi mặt vào ngực anh.

Ở nơi ánh sáng không rọi tới, mắt cô bị một lớp sương mù dày đặc che mất, tầm mắt mơ hồ, gạt đi cũng không xong.
Tùy hứng với anh?
Dường như đó là một việc rất xa vời.
Vì cô quá hiểu Lận Thần, cho nên không tài nào giở thói tùy hứng với anh.

Một người dùng cả sinh mạng mình bảo vệ đất nước, bảo cô phải tùy hứng thế nào đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui