Ngày 19 tháng 11 năm 2023
Tầng 25, tòa nhà Larlmak 81
Một đám cưới hoành tráng được diễn ra, nhân vật chính trong tiệc cưới hôm nay là cô con gái duy nhất của Đại gia ngành đá quý Hạ Quân Trần và bà chủ của chuỗi nhà hàng Trung Du nổi tiếng trải dài khắp các tỉnh thành Việt Nam, cũng là cô cháu gái cưng của vị chủ tịch trẻ tuổi Châu Duật Thần người sáng lập ra CMT Group.
Gia thế nhà gái quyền thế giàu có là thế nhưng bên nhà trai lại so về phần kém hơn rất nhiều, chú rễ Nguyễn Danh Đạo là một người có xuất thân bình thường nghe nói quen biết cô dâu khi còn là sinh viên.
Dù lớn hơn cô dâu một tuổi nhưng lại nhập học muộn nên học cùng lớp với cô.
Ngay khi tin hai người hẹn hò rộ lên đã là chủ đề nóng được nhiều người bàn tán, đến nay ngày tổ chức đám cưới chuyện tình cảm của hai người vẫn nên mục hot.
Khách được mời đến toàn những người có tên tuổi trong giới kinh doanh và bạn bè của hai bên.
Hạ Nghi Mạch ngồi trên ghế ngắm nhìn mình trước gương, hôm nay cô trông thật xinh đẹp đáng lẻ ngày cưới là ngày vui nhưng cớ sao cô lại rơi nước mắt và cười khổ như vậy?
Vì hôn lễ này thực chất không phải là đều cô muốn, cô không muốn lấy chồng không muốn kết hôn cùng Trần Danh Đạo, cô không yêu hắn ta cô với hắn cùng lắm chỉ tính là bạn bè thôi, người cô yêu là Châu Duật Thần.
Có phải cô quá điên rồ không khi đem lòng lỡ yêu người cô gọi là cậu út kia, nhưng mà trái tim cô nó không nghe lí trí cô nói, nó đã yêu người đàn ông mà cô gọi là cậu kia đến mức lún sâu rồi không thể bỏ được.
Đôi mắt cô đượm buồn miệng nở nụ cười nhưng trái tim giờ đây như phế liệt, một chút cảm giác vui sướng hạnh phúc cũng không có.
Hiện tại chỉ còn lại sự lạnh lẽo đau đớn, người cô yêu bằng cả trái tim đã khiến cô trở nên hiện tại, người ta nói trong tình yêu không phân biệt chỉ có là có yêu hay không yêu mà thôi.
Đúng như câu nói trong tình yêu người nào yêu nhiều là người đó thua.
Ngay từ lúc bắt đầu cô đã thua rồi thua bởi chính " tình " trong trái tim mình.
Tại sao chứ ? Hai người không có quan hệ huyết thống mà tại sao anh lại không chịu chấp nhận tình cảm của cô không chịu quay đầu nhìn cô một lần.
Châu Duật Thần anh thật vô tình không cho người ta câu trả lời chính xác thì thôi đi, đừng có bày mấy cái hành động quan tâm đó nữa.
Người ta có trái tim mà cũng biết rung động chứ?
Phải chi đừng có làm mấy cái hành động gây hiểu lầm đó để đến bây giờ khi đã lỡ yêu rồi, lún sâu rồi, làm sao để xóa hết đây.
Anh thật nhẫn tâm!
Châu Duật Thần tổn thương người khác vui lắm sao?
Sao anh có thể lạnh nhạt vô tình như vậy, rõ ràng anh cũng có tình cảm với tôi mà tại sao anh lại không chịu thừa nhận?
Anh thật hèn nhát !
Cô gục đầu xuống thầm rơi nước mắt cô muốn khóc lớn nhưng không thể vì cô không muốn để người khác nhìn thấy mặt yếu đuối ngốc nghếch này của mình.
Đã đến giờ làm lễ, mọi người đã đến đông đủ cánh cửa mở ra đèn chuyển sang màu xanh dương tối, một luồng sáng chiếu rọi vào giữa cửa cô dâu được bố dìu tay tiến vào.
Cô lia mắt tìm ngay hình bóng đó, người mà cô ghét cũng là người cô yêu Châu Duật Thần, hôm nay anh vẫn lịch lãm phong độ nổi bật như mọi ngày, hai đôi mắt bất chợt chạm nhau.
Châu Duật Thần tâm trạng hôm nay cứ thấy khó chịu trong lòng mặc dù đám cưới này là điều anh muốn, nhưng sao khi thấy cô mặc chiếc váy cưới trong lòng anh cảm thấy như mình vừa đánh mất cái gì đó?
Cô hạnh phúc được chúc phúc thì anh phải vui chứ tại sao không thấy dễ chịu tí nào?
Hôm nay bé con trông thật xinh đẹp!
Giật mình, anh chợt quay đi tránh né ánh mắt của cô, Nghi Mạch bật cười nhưng đôi mắt lại mang đầy sự chế giễu.
Bây giờ cô mới hiểu mới biết thế nào là tuyệt vọng rồi, chỉ có cô đau khổ còn anh người đàn ông kia vẫn bình thường điềm nhiên như không có chuyện gì xảy xa, đàn ông đúng là vô tình!
Trên lễ đường một đôi mắt thâm sâu đang theo dõi hai người khẽ nở nụ cười vui vẻ.
Hạ Quân Trần khoác dắt tay con gái tới trao cho chú rể, ông hôm nay chính tay gả con gái nhỏ mà mình yêu thương cho một người lạ, nhưng chuyện đến nước này không thể thay đổi được.
Nắm tay con gái trao tận tay cho con rể nhìn hai người một lát rồi rời khỏi đi tới bàn ngồi.
Nguyễn Danh Đạo nắm lấy tay nhẹ cười trông thật vui vẻ Nghi Mạch miễn cưỡng cười đáp lại.
" Vợ à, trước khi cử hành lễ anh có một món quà tặng cho em "
Nói rồi hắn hướng mắt về phía trước nhìn về màn hình lớn, cô cũng theo hướng mà nhìn.
Châu Duật Thần đứng dậy hai mắt mở to nhìn về màn hình lớn nét mặt trở nên căng thẳng rồi tức giận, mọi người quan khách trong phòng đều bị những hình ảnh chiếu trên làm cho kinh ngạc.
- Này...
- Đây là cô dâu cùng một người đàn ông khác
- Người đàn ông này quen nha...đây không phải cậu nhỏ của cô dâu Châu Duật Thần hay sao? Tại sao hai người họ lại ôm hôn nhau
- Cô dâu ngoại tình với cậu của mình hay sao?
- Thật đáng xấu hổ
- Tội nghiệp chú rễ
Hạ Nghi Mạch kinh ngạc nhìn những hình ảnh rồi quay lại ánh mắt khó hiểu nhìn hắn, món quà là đây sao tại sao cậu lại làm như vậy? Cậu theo dõi tôi?
" Danh Đạo đây là sao? "
Trần Danh Đạo cầm lấy bàn tay của cô cúi người sát mặt rồi mỉm cười: " Là quà dành cho người vợ yêu quý đấy thấy sao? Đủ đặc sắc không? "
Nghi Mạch sợ hãi thoát khỏi bàn tay hắn lùi về phía sau đến bây giờ cô vẫn còn bỡ ngỡ về chuyện xảy ra hiện tại, Danh Đạo bạn tốt của cô người này sao bây giờ lại trở nên xa lạ quá.
" Tại sao anh lại làm như vậy, Danh Đạo anh bây giờ không phải như vậy? "
Hắn đứng thẳng lại ôm miệng bật cười lớn tiếng như một kẻ điên " Ha Ha Ha Ha Ha "
nhìn về hướng mọi người như một kẻ thắng lợi, quan khách ở dưới cũng cảm thấy có gì đó không đúng bất an mà lùi về phía sau mấy bước.
" Tại sao tôi lại làm gì vậy ư? "
" Tại vì tôi thích làm như vậy đấy "
Hắn trợn mặt tiếng về phía cô lớn tiếng mà nói, hắn đưa tay nắm lấy cằm của cô rồi mỉm cười khoái chí " Hạ Nghi Mạch cô là con đàn bà thối nát, yêu ai không yêu lại đi yêu cậu của mình cũng coi như cô xui vì lại yêu hắn, tên khốn mà tôi căm hận "
" Anh nói gì....!bỏ tay ra...đau "
Vợ chồng Hạ gia muốn chạy lên nhưng bị hắn đưa tay ra cản lại trên tay còn cầm theo một cây súng, không biết lấy súng đâu ra nữa , hắn dùng cánh tay giữ cổ cô lấy súng mà không chế, gương mặt hưng phấn nhìn mọi người.
Mấy người ở dưới khi thấy hắn lấy súng ra liền trở nên căng thẳng, cánh cửa mở ra hơn chục tên to con từ đâu đến, bọn chúng tiến tới khống chế hết mọi người bắt họ dồn lại một góc, chỉ còn Châu Duật Thần và vợ chồng ông bà Hạ để lại.
Châu Duật Thần nhìn người con gái bị hắn khống chế trong lòng dấy lên một cảm giác khó chịu bức bối, năm ngón tay đã nắm thành đấm hai hàng mày đen dày nhíu lại ánh mắt vẻ mặt đen sầm nhìn về hướng người.
" Cậu muốn gì? Thả con bé ra "
" Muốn gì sao? "
" Ha Ha Ha ".
" Tao biết là mày cũng yêu cô ta cho nên tao muốn mày phải trả giá về những gì mày làm "
" Mày còn nhớ tao không? "
Anh nghi ngờ nhìn hắn lại chẳng có chút ấn tượng gì, hắn vẻ mặt hận thù đôi mắt đen ngầu trợn tròn cái miệng cử động liên tục nói
" Chắc mày không nhớ vậy để tao nhắn cho mày nhớ, 10 năm trước Nhà họ Trần "
" Tao là con trai của hai vợ chồng bị công ty mày chèn ép tới mức họ phải tự tử để giải thoát đó "
" Mày nhớ ra chưa "
Lúc này anh mới ngỡ ra là thằng nhóc con của hai vợ chồng kia, nhưng không nghĩ cậu ta lại mang thù hận sâu với mình vậy.
" Tôi nhớ rồi nhưng đó là do ba mẹ cậu tự làm tự chịu tôi không can dự, chuyện năm đó cậu không hiểu rõ mà suy xét ghi thù hận lên tôi? Tôi nói cho cậu biết năm đó là do công ty ba mẹ cậu làm ăn trái phép gian dối tôi chỉ làm đúng theo quy tắc và pháp luật thôi "
" Quy tắc, phát luật, tao mặc kệ chính mày đã hại cả nhà tao khiến gia đình tao tan nhà nát cửa.
Khiến tao trở thành trẻ mồ côi không nhà bao nhiêu đau khổ tủi nhục mà tao chịu đựng suốt 10 năm qua mày nói tao sao không hận? Tao sẽ phá hết phá nát hết tất cả của mày, tao sẽ cho mày nếm cái mùi mất đi người mình yêu thương là như thế nào."
Hắn hướng mũi súng về cô, lúc này anh mới biết thế nào là sự sợ hãi.
" Đừng ! "
Hắn không bắn hắn chỉ muốn thử xem anh sẽ có biểu hiện gì đặc sắc thôi, hắn còn muốn giày vô anh thêm nữa nổi hận thù trong lòng hắn đã lớn đến mức độ lấn ác trái tim rồi.
" Không ngờ tao mới có thử một chút thôi mà mày đã sợ hãi rồi ư? Đâu có dễ tha cho mày như vậy, bây giờ mày muốn tao tha cho cô ta con đường sống thì quỳ xuống dập đầu đến cầu xin tao đi, tao sẽ suy xét, nên nhớ tao chỉ cần quơ tay một cái tất cả người ở đây đều ch*t đấy nhé "
Duật Thần nhìn mọi người rồi nhìn cô, Nghi Mạch đôi mắt đỏ hoe lắc lắc cái đầu không muốn anh phải làm vậy.
Anh chỉ cười bây giờ anh hiểu rồi hiểu rằng mình thực sự đã yêu cô cháu gái bảo bối của mình rồi, anh đã sai khi đã làm tổn thương trái tim của cô anh sai rồi sai vì quá ngu ngốc không đủ gan dạ đối mặt với tình cảm thật của mình.
Vì hai chữ danh nghĩa mà anh hèn nhát không dám đối diện với tình yêu của cô.
Anh xin lỗi em bé con !
" Được tôi làm "
Hắn ta cười đắc ý thỏa mãn khi thấy anh từ từ quỳ xuống trước mặt mình, từng cái dập đầu càng khiến hắn ta trở nên khoái chí.
Cái cảm giác thắng lợi này nhìn kẻ thù của mình đang vứt hết tôn nghiêm cầu xin mình hắn rất hả hê.
" Đừng mà Danh Đạo xin anh tha cho anh ấy đi mà anh tại sao lại trở nên như vậy không phải trước kia anh rất lương thiện hay sao? "
" Lương thiện? Hạ Nghi Mạch là do cô quá ngây thơ hay ngu ngốc đây? Tôi chưa bao giờ lương thiện cả tôi tiếp cận cô đều là vì muốn trả thù hắn, thôi sẽ phá nát hết phá hủy hết kể cả cô "
" Anh..."
Cô sợ hãi đối mặt với con người trước mặt, những năm qua tất cả đều là diễn, hắn ta đã bày ra hết tất cả thật đáng sợ.
Nghi Mạch nhìn về hướng anh thấy anh vẫn đang tình trạng dập đầu, trong lòng cô thực sự đau xót, nhìn người mình yêu như vậy trái tim cô thật sự rất đau, không được cô phải tìm cách thoát khỏi thế cuộc này.
Châu Duật Thần quỳ dập đầu nhưng không nói một lời nào cả gương mặt anh vẫn cứ cương nghị không chút biểu hiện đau đớn nào mặc cho trán đang dần chảy máu.
" Mày phải vừa dập đầy vừa cầu xin tao mới đúng "
Anh nghiến răng nhìn hắn thật sự muốn bẻ cổ tên trước mặt ngay lập tức nhưng con bé vẫn còn ở trong tay hắn anh không nên hành động lỗ mãn, nhẫn nhục mà mở miệng cầu xin.
" Xin cậu tha cho con bé, tha cho mọi người, thù của ai người đó gánh cậu muốn làm gì tôi cũng được chỉ mong cậu tha cho mọi người "
" Tôi xin cậu "
" Xin cậu! "
" Xin cậu tha cho con bé , tha cho mọi người "
" Châu Duật Thần xin cậu "
Cứ mỗi cái dập đầu anh lại nói một lời cầu xin, anh nhẫn nhục mà chịu đựng, Trần Danh Đạo nữa con mắt về hướng anh miệng rộng nhếch lên cười gian manh.
Đúng! đúng! đúng rồi! đây là điều hắn muốn kẻ trước kia khiến gia đình hắn tan nát bây giờ đang quỳ trước mặt hắn khổ sở cầu xin như một con chó, một con chó đáng ghét!
" Cậu thả con gái tôi ra, tôi xin cậu đấy cậu muốn gì tôi cũng đáp ứng "
Bà trước cái đỡ của chồng mình nhìn hắn mà cầu xin, Nghi Mạch là đứa con gái duy nhất của bà và chồng bà cũng ngầm nhận ra rằng cuộc hôn nhân này con gái không muốn, nhưng vì cứ nghĩ Trần Danh Đạo là người đáng tin cậy yêu thương con bé thật lòng, nên mới chấp nhận gả con gái cho cậu ta không thể ngờ cậu ta lại có bộ mặt thật như vậy thật đáng sợ.
Khi nhìn thấy những tấm ảnh kia bà đã rất kinh ngạc không nghĩ hai người lại tiến triển đến mức như thế này, có phải là bà đã sai.