9h30 phút tối!
Châu Duật Thần sau khi xử lý công việc trong thư phòng xong thì quay trở về phòng mình, mở cửa bước vào, nhìn thấy Nghi Mạch đang ngồi trên bàn tay cầm bút tay chống đầu ánh mắt mông lung đang suy nghĩ gì đó, tiến bước lại gần lên tiếng hỏi.
.
" Em đang suy nghĩ gì mà đăm chiêu thế? "
Hạ Nghi Mạch sực hồi tỉnh, ngẩn đầu nhìn anh, nở một nụ cười có lệ rồi đáp lại
" Anh làm xong công việc rồi à? Em đang suy nghĩ chút việc liên quan tới việc học ở lớp ấy mà, anh không phải lo em có thể tự mình giải quyết được! "
Anh cúi người dòm sát mặt cô, bốn mắt ngưng động nhìn nhau qua mấy giây anh liền khẽ cười, nhân lúc cô không để ý mà chụt lên môi cô một cái, Hạ Nghi Mạch chỉ có thể bất lực cười ngây ngô, một âm thanh dễ thương phát ra như tiếng nấc cục trong vẻ mặt cô lúc này trông đáng yêu cực.
" Cái anh này ~ "
" Ngốc à, em chưa tắm đúng không? Lo học bài nên quên? "
" A, quên em quên bén mất bây giờ anh nói mới nhận ra mình chưa tắm, thôi em vô tắm liền đây "
" Ừhm, đi đi "
" Dạ ! "
Cô mở tủ lấy một bộ đồ ngủ đùi đơn giản ra thêm một chiếc khăn, tính ra đồ trong tủ này do anh sắp xếp hết, anh dành với cô đấy không cho cô làm gì cả cứ muốn một mình làm, bây giờ chợt nhớ ra, nội y của cô anh cũng động vào và thấy hết rồi, nghĩ đến tình cảnh lúc anh nhìn thấy chúng và tự tay sắp xếp chúng vào ngăn tủ sắc mặt của cô liền trở nên đỏ bừng.
Lấy đồ xong cô chạy vào vô nhà wc không nhìn lấy anh một cái, thật sự là không đủ can đảm chạm mắt với anh lúc này, xấu hổ quá đi mất.
Chốt cửa từ bên trong, cởi đồ trên người ra, cô đưa tay lên vặn lấy vòi chỉnh nhiệt độ nước nóng lạnh ở vòi sen, điều chỉnh nước ở mức độ ấm vừa phải rồi xả ra và tắm.
Nước từ trên rọi xuống từ đỉnh đâu xuống bàn chân, nước ấm làm cô thấy rất thoải mái.
20 phút sau cô tắm xong sạch sẽ, tắt vói sen bước tới chỗ móc quần áo, bước được 2 3 bước không cẩn thận mà trượt chân té ngã nhào về phía trước, sàn nhà trơn trược do sà phòng cô không dội kĩ lại khiến bản thân bị té, một âm thanh va động lớn vang lên, phía ngoài ngồi trên giường anh nghe thấy liền đứng dậy lo lắng đi tới trước cửa cất tiếng hỏi hang cô
" Nghi Mạch em sao vậy, anh mới nghe tiếng gì trong đó, em có sao không? "
Hạ Nghi Mạch một thân trần truồng cố gắng đứng lên, nhưng vừa cử động chân phải một chút cảm giác đau đớn truyền ra, cô nhăn mặt tay muốn chống trụ trường mà đứng dậy nhưng khoảng cách không tới vì tay cô ngắn, Châu Duật không nhận được lời hồi đáp không đứng yên được nữa trực tiếp vặn tay nắm cửa đi vào.
" Mạch Mạch! "
Anh thấy cô đang chật vật ngồi trên nền nhà, cơ thể hiện đang không một mảnh vải che thân, anh không nghĩ nhiều bước vào lấy cái khăn tắm chùm lên che cơ thể của cô, rồi trực tiếp cúi người bế bổng cô lên đi ra ngoài, ôm cô đặt lên giường, Nghi Mạch ngượng chín cả mặt hai tay có gắng che đậy cơ thể, không nói gì liền ngồi xuống cầm hai chân của cô săm soi xem chân của cô có bị làm sao không? Chân nào bị thương, là chân trái một vết bầm ngay tại mắc cá nhân da còn bị trầy xướt đến chảy máu, anh cau mày ngón tay khẽ đụng vào chỗ bị thương, Nghi Mạch cảm thấy đau rát hai mắt chợt nheo lại môi nhỏ bậm lại.
" A "
" Đi đứng không cẩn thận gì hết, em sao vậy để bản thân bị thương như này "
Nghi Mạch bị đau liền phát ra tiếng, hiện tại anh vừa giận vừa lo vừa đau lòng, sao bé con nhà anh lại hậu đậu như vậy đi tắm cũng bị thương nữa.
" Đau lắm ư? Để anh lấy dán vết trầy lại cho nhé, cũng may chỉ là bầm nhẹ và trầy xướt một tí thôi, không bị gãy xương hay bong gân"
" Em xin lỗi, lần sau em sẽ để ý hơn không để anh lo lắng cho em nữa đâu "
" Heizz, anh không có ý trách mắng gì em, anh chỉ lo cho em thôi nên ngữ điệu có hơi nặng một chút, Mạch Mạch sau này đừng để bản thân bị thương nữa nghe chưa, anh xót lắm "
" Dạ ! Em hứa mà, anh đừng buồn lòng hay lo lắng nữa nhé em chỉ bị té trầy xướt nhẹ thôi mà, anh xem em đứng dậy đi bình thường nè "
Cô nói xong liền đứng dậy đi thử cho anh xem, vẻ mặt bình thản tự tin nhìn anh khẳng định chân mình vẫn bình thường không sao.
" Được rồi, anh biết rồi em ngồi xuống anh xử lý vết thương giúp em "
Cô ngoan như thỏ ngồi xuống giường đưa chân ra để anh xử lý, cô nhìn anh chăm chú cẩn thẩn xử lý và băng bó vết thương giúp mình, trái tim cô liền thổn thức đập mạnh thình thịch thình thịch thình thịch.
Càng nhìn càng thấy anh đẹp đến lạ thường, chân mày sơn rậm bén như lưỡi đao, sống mũi cao ngạo hoàn mỹ đến mức khó tin, đôi mắt hai mí phượng vừa sắc vừa lãnh vừa thu hút, đặc biệt đôi môi hồng tự nhiên không chút son phấn kia của Châu Duật Thần làm cô muốn cắn muốn hôn.
Người đàn ông tuyệt vời này bây giờ là của cô, là của Hạ Nghi Mạch, một bước tiến thu khoảng cách, ba bước chạy gắn kết không rời.
Miếng băng keo cá nhân khi vừa được dán xong, anh ngẩn đầu lên nhìn cô bạn gái nhỏ vừa mở miệng chưa kịp thành lời thì miệng đã bị chặn lại, cô lại chủ động cúi đầu ôm lấy cổ anh mà hôn.
Thật là gan to!
Châu Duật Thần ngạc nhiên mở to mắt nhưng qua mấy giây sau anh hoàn toàn bị thao túng, nhắm mắt hưởng thụ nụ hôn ngọt ngào này.
Anh dần dần chủ động, đẩy ngã cô ra giường nụ hôn vẫn chưa có dấu hiệu dừng.
Môi lưỡi giao nhau, nhiệt độ không giảm mà càng ngày càng tăng, giống như một trò rượt đuổi bên nào ranh ma bên đó sẽ thắng, Châu Duật Thần vốn dĩ cho rằng sức chịu đựng của mình rất cao rất chắc chắn nhưng bây giờ anh hóa ra mới biết anh đã sai.
Anh quá coi thường sức quyến rũ, thu hút của cô bé nhà anh rồi!.
Hai tay anh hấp tấp nhưng lực đạo rất mạnh mẽ ấn hai tay cô ra hai bên giữ chặt trên giường, cả người đè lên cơ thể mảnh mai của Nghi Mạch.
Cái lưỡi nhỏ bị anh say mê nút lấy, tiếng hôn chụt chụt có thể nghe rõ vang vọng bên tai người.
Dần sau qua không biết mấy phút hơi thở của cô bị anh hút lấy hết, nụ hôn lúc này có chút mạnh bạo, anh làm cô hơi đau, môi lưỡi bị anh giày vò đến mức tê rần mất quyền chủ động.
Đôi mắt cô nhắm chặt, Hạ Nghi Mạch biết điều gì đến cũng sẽ đến, cô cảm nhận được hơi thở và cơ thể của anh đang nóng dần lên, dưới thân cũng cảm nhận sự trỗi dậy của.
.
Không sao cô chuẩn bị tinh thần rồi, đến đây Hạ Nghi Mạch sẽ tiếp đãi kĩ càng.
Châu Duật Thần dừng lại, ngẩn đầu mở mắt nhìn gương mặt đang mơ màn nhắm chặt mắt chưa mở ra của cô, Nghi Mạch chậm rãi mở mắt, bàn tay to của anh chạm vào một bên mặt của cô dịu dàng mà xoa xoa âu yếu.
" Biết anh sẽ làm gì em tiếp theo không? "
Một câu hỏi thật biết đùa.
Hiểu rõ như thế mà cố tình trêu chọc cô?
Nhìn gương mặt gian tà của Châu Duật Thần, Nghi Mạch trong lòng có chút không cam tâm, một tia hung tàn hiện lên trong ánh mắt không nói liền cắn lấy bàn tay đang xoa mặt mình.
Một bé nhím xù lông!
Châu Duật Thần không đau là mấy, được cái da anh thuộc dạng da dày một sức cắn của nhím nhỏ như cô có thể làm gì?
" Hoh! Thích cắn người như vậy? Vậy để đêm nay Châu Duật Thần sẽ dạy em có bao nhiêu kiểu cắn người "
" Yên tâm dù là cắn nhưng không đau mà chỉ có sướng mà thôi "
Cơ thể cô run lên, theo nụ cười ma mị của anh, bùm gương mặt của cô đỏ như bị cho ăn cay, hai mắt phát trừng to nhìn người đàn ông đang từ từ cởi đồ.