Khổng Lập Thanh nghe Chu Diệp Chương kể đến tận nửa đêm mới hết câu
chuyện của Bảo Châu. Câu chuyện trọn vẹn về con đường trưởng thành đầy
bão tố của một thiên kim tiểu thư. Khổng Lập Thanh không phải không biết nhìn nhận, nghe Chu Diệp Chương kể, cô chỉ cảm thấy Bảo Châu là một
công chúa nổi loạn, có lẽ quá giàu có cũng không phải chuyện tốt, đổi
lại, nếu Bảo Châu ở trong hoàn cảnh nhà nghèo chạy ăn từng bữa xem cô có dám nổi loạn thế này không? Cho nên nghe hết câu chuyện Khổng Lập Thanh chủ động vỗ vỗ xuống gối ra lệnh ngược lại cho Chu Diệp Chương: “Ngủ
thôi.”
Hai người nằm cạnh nhau, Chu Diệp Chương dịch qua, nhìn vào mắt Khổng Lập Thanh nói: “Bảo Châu không hiểu chuyện, em đừng chấp cô ấy, em phải nhớ, xảy ra chuyện gì anh cũng bên em.”
Khổng Lập Thanh mắt long lanh nhìn lại anh: “Em thấy Bảo Châu rất tốt.”
Khổng Lập Thanh không nói dối. Trong nhìn nhận của cô, Chu Bảo Châu
cô gặp lúc chiều không có gì không tốt cả. Khổng Lập Thanh có khả năng
nhìn người qua trực giác, Bảo Châu này, cô cảm thấy không phải là một
người đúng mực nhưng cũng không phải người gian ngoan, cho dù tính tình
cổ quái nhưng bản chất là người tốt. Theo Khổng Lập Thanh chuyện Chu Bảo Châu nổi loạn cũng có liên quan tới phương pháp giáo dục của bà nội Chu Diệp Chương. Ai cũng có thời tuổi trẻ bồng bột, lúc đó rất nhiều chuyện không hiểu, vì không hiểu nên không biết sợ, lại vì không biết sợ nên
mới phạm sai lầm, trẻ tuổi làm sai cũng không phải chuyện gì ghê gớm,
chỉ cần có một người định hướng tốt là được, đáng tiếc Chu Bảo Châu
không có người định hướng.
Chu Diệp Chương vốn là kiểu đàn ông lạnh lùng phóng khoáng, hôm nay
vì cô mà cũng bắt đầu nhiều chuyện, suy tính thiệt hơn như vậy khiến
Khổng Lập Thanh có chút buồn cười. Chu Diệp Chương nghĩ cô yếu đuối cần
bảo vệ, còn cô chỉ sợ anh càng chăm sóc càng khiến cô bị ghen ghét. Từ
khi cô phải đến sở cảnh sát, thái độ của anh với cô không phải là dịu
dàng hơn chỉ một chút, anh cảm thấy có lỗi với cô, cô hiểu hết.
Khổng Lập Thanh vỗ nhẹ bàn tay Chu Diệp Chương dưới chăn: “Ngủ đi, em sẽ cố gắng thích nghi, anh cứ yên tâm, không phải lo.”
Hai người không nói gì nữa, yên tĩnh trở lại, ngày đầu tiên ở Hồng
Kông coi như trôi qua một cách tốt đẹp. Khổng Lập Thanh yên lặng nằm
trên giường, phòng ngủ của họ ở tầng hai, thiết kế xem ra hợp lý hơn
phòng ngủ ở thành phố B kia. Trong phòng này còn có một phòng trẻ có nhà vệ sinh riêng, cách nhau một cánh cửa, xem chừng Chu Diệp Chương đã dặn dò người nhà chuẩn bị, anh sớm lo liệu để mẹ con cô hòa nhập vào cuộc
sống của mình. Khi nhìn thấy căn phòng, Khổng Lập Thanh cũng cảm thấy
yên tâm hơn mấy phần.
Đêm ấy không nói chuyện, sáng sớm hôm sau Chu Diệp Chương phải đi
làm, bọn họ dậy từ rất sớm. Khổng Vạn Tường mới đến Hồng Kông, không
muốn để người lạ đánh thức cậu bé, Khổng Lập Thanh tự mình đi gọi Vạn
Tường dậy. Ba người vệ sinh cá nhân xong cùng xuống lầu, lại bất ngờ
thấy dì Thanh ở phòng khách.
Dì Thanh ngồi bên bàn trà, trước mặt là cốc trà còn bốc khói, xem
chừng dì ấy đã đến được một lúc. Mấy người chào hỏi chuyện trò xong mới
biết hóa ra dì Thanh được A Thần cử đến đón Vạn Tường. A Thần sau khi
gây họa trong nước bị Chu Diệp Chương đuổi về Hồng Kông ngay trong đêm,
sau đó bị lão phu nhân cấm túc trong nhà. Khổng Vạn Tường vừa nghe nói
được gặp A Thần liền ba chân bốn cẳng chạy đi ngay, cơm sáng cũng không
cần ăn, Khổng Lập Thanh bất đắc dĩ phải để cậu bé thỏa nguyện.
Hai người chỉ có Chu Diệp Chương nhìn ra chân tướng sự tình, anh đoán dì Thanh đến đón Vạn Tường sợ là không chỉ theo ý của A Thần. Chuyện
này có lẽ lão phu nhân cũng có tham gia ít nhiều, lúc dì Thanh sắp về,
anh cố ý nói với Khổng Lập Thanh mấy câu, thấy dì Thanh nghe cũng cười
cười.
Tiễn Vạn Tường và dì Thanh, Khổng Lập Thanh và Chu Diệp Chương quay
lại phòng khách đã thấy Chu Bảo Châu ở đó. Tinh thần Chu Bảo Châu không
được tốt, ngẩng lên nhìn qua đôi tình nhân đang sóng bước về phía mình
rồi lại cúi xuống tiếp tục ăn bữa sáng. Chu Bảo Châu vốn dĩ là một mỹ
nhân, đáng tiếc buổi sáng còn chưa sửa soạn, tóc tai chưa chải, mặt mũi
phờ phạc, trên người mặc đồ ngủ rộng thùng thình, nhăn nhúm, ngồi bò ở
đó không có hình tượng cũng chẳng có khí chất. Khổng Lập Thanh thấy Chu
Bảo Châu mắt mũi lờ đờ còn nghi hoặc tự hỏi không biết cô nàng này đã
rửa mặt chưa nữa.
Ba người yên lặng ăn bữa sáng của mình, bàn ăn không có tiếng người
nói, không khí yên lặng nhưng không căng thẳng. Chu Diệp Chương ăn xong
đầu tiên, anh long trọng đứng lên đi đến trước mặt Chu Bảo Châu, không
nói gì, trước tiên gõ gõ xuống bàn, Chu Bảo Châu ngẩng lên nhìn.
“Sống ở đây, cố gắng không gây chuyện nữa, được không?” Chu Diệp Chương đối diện với cả Khổng Lập Thanh, mặt có vẻ nghiêm trọng.
Chu Bảo Châu tay chống cằm, mắt mở to nhìn anh: “Lâu rồi tôi không gây chuyện.”
Chu Diệp Chương biểu tình không đổi: “Đây là vợ tôi, không được chọc phá cô ấy, hiểu không?”
Chu Bảo Châu càng nghiêm túc: “Cô ấy cũng là cháu dâu tôi.”
Chu Diệp Chương bị nghẹn, thở nhẹ một hơi, đổi giọng nói: “Cô thay
quần áo đi, về thăm bà nội một chuyến, cô về đây mấy ngày không ra mặt
chào hỏi, bà nội sẽ buồn.”
Chu Bảo Châu bị chọc vào điểm yếu, lúc này mới mất hết khí thế cúi đầu đáp một tiếng: “Ừm.”
Chu Diệp Chương ứng phó với Chu Bảo Châu xong đi đến trước mặt Khổng
Lập Thanh: “Anh phải đi làm, chiều về sẽ đưa người kia về, có chuyện gì
gọi cho anh, biết chưa?”
“Vâng.” Khổng Lập Thanh trả lời anh.
Sau khi Chu Diệp Chương rời đi không lâu, Chu Bảo Châu cũng ngáp dài
ngáp ngắn đi qua mặt Khổng Lập Thanh, bàn ăn còn lại mình cô.
Khổng Lập Thanh thấy ngày hôm nay của mình rất nhàm chán, người trong nhà đều đi cả rồi, người làm bắt đầu dọn dẹp vệ sinh, cô chẳng có việc
gì, ngồi đó đưa mắt nhìn xung quanh. Cô phát hiện đằng sau nhà là một hồ bơi, khiến cô vô cùng thích thú lẫn kinh ngạc. Khổng Lập Thanh nằm trên ghế bên bể bơi phơi nắng đến tận trưa mới vào nhà.
Bữa trưa có mình Khổng Lập Thanh ngồi ăn, Martha nói nhị tiểu thư vẫn đang ở tầng hầm sáng tác, không cho phép ai làm phiền.
Khổng Lập Thanh cũng không muốn quấy rầy Chu Bảo Châu, một mình ăn
cơm trưa, sau đó quay lại phòng khách xem ti vi. Chương trình truyền
hình của Hồng Kông phong phú hơn truyền hình trong nước, âu cũng là một
cách giết thời gian thú vị.
Ăn no lại không hoạt động, ngồi xem ti vi một lúc Khổng Lập Thanh đã
thấy buồn ngủ, cô nửa nằm nửa ngồi trên sofa mơ mơ màng màng, đột nhiên
nghe thấy Chu Diệp Chương vừa lay vừa gọi: “Lập Thanh, tỉnh dậy đi.”
Khổng Lập Thanh mở mắt nhìn, quả nhiên Chu Diệp Chương đã quay về.
Giữa mùa hè nóng nực anh vẫn tây phục chỉnh tề, là bộ sáng nay mặc đi
làm, mà phía sau anh còn có một cô gái, một mỹ nhân thực sự, cao ít nhất phải mét bảy, mặt mũi với những đường nét hoàn hảo, da trắng, trang
điểm nhẹ, tóc ngắn gọn gàng, sơ mi lụa màu be, chân váy cùng màu, giày
cao gót bảy phân, đứng thẳng ở đó.
Khổng Lập Thanh choáng váng nhìn mỹ nữ trước mặt, sau đó mới phát
hiện tư thế hiện tại của mình rất khó coi, miệng hình như còn vết nước
miếng.
Khổng Lập Thanh cảm thấy mất mặt, nhanh chóng ngồi dậy đưa tay lau
hai bên mép, lúc nhìn lại cô phát hiện ánh mắt mỹ nhân nhìn mình dường
như rất lạnh, tỏa hàn khí ra bốn phía. Khổng Lập Thanh trước nay đều hâm mộ những mỹ nữ lạnh lùng, người trước mặt khiến cô cảm thấy mấy phần
thân cận nhưng trực giác vẫn mach bảo cô biết, mình đang sợ cô ấy.
Nguồn ebooks: http://.luv-ebook.com
Chương 9: Nhà họ Chu
Mỹ nhân xinh đẹp, lạnh lùng, cao ngạo, hơn nữa còn rất cao. Khổng Lập Thanh phải ngửa cổ mới nhìn được cô ấy, đâm ra có vài phần yếu thế. Chu Diệp Chương và mỹ nhân đều đang đứng trước mặt cô, Khổng Lập Thanh vô
thức muốn đứng lên, nhưng Chu Diệp Chương động tác nhanh hơn đã ngồi
xuống cạnh cô, tay còn ấn vai ý bảo cô ngồi yên.
“Cô ấy là Lâm Diên, mấy ngày tới cô ấy sẽ đến dạy em vài thứ.”
Chu Diệp Chương ngồi xuống bên Khổng Lập Thanh, chân anh vắt chéo lên nhau, ngữ điệu có phần lạnh nhạt, anh hơi ngửa cổ nhìn cô gái trước
mặt: “Đây là người cô cần hướng dẫn, cô ấy là Khổng Lập Thanh.”
Lâm Diên vừa vặn chuyển mắt đến khuôn mặt Khổng Lập Thanh, cô khẽ cười, giọng khách khí như với khách hàng: “Cô Khổng, chào cô.”
Khổng Lập Thanh yên lặng nhìn Lâm Diên một lát mới nói: “Cô Lâm, chào cô.”
“Mấy ngày này phiền cô.” Là tiếng Chu Diệp Chương bên cạnh.
“Bắt đầu từ ngày mai, hàng chiều cô Khổng sẽ đến chỗ tôi học.” Lâm
Diên đã quay sang Chu Diệp Chương, chậm rãi thông báo công việc.
Chu Diệp Chương hỏi lại: “Sao lại phải đến chỗ cô, học ở đây không được à?”
Lâm Diên cười: “Hãy tin tôi, đến chỗ tôi là hợp lý nhất.”
Chu Diệp Chương ngừng tranh cãi, anh gật đầu: “Cũng được.”
Lâm Diên lại cười: “Vậy tôi đi trước đây, chiều mai tôi sẽ đến đón cô Khổng.”
Chu Diệp Chương đồng ý: “Để tài xế đưa cô Lâm về.”
Lâm Diên hướng về phía Chu Diệp Chương rồi Khổng Lập Thanh chào cáo
biệt, sau đó uyển chuyển đi ra, giày cao gót gõ trên nền đá nhịp nhàng,
rõ nét.
Lâm Diên ra khỏi phòng, Chu Diệp Chương đem chân đang vắt chéo bỏ
xuống. Khổng Lập Thanh tư thế không đổi, hai người ngồi nghiêm chỉnh
trên sofa, nhất thời im lặng.
Sau một hồi im lặng, Chu Diệp Chương khàn khàn hỏi: “Em quen chưa?”
Khổng Lập Thanh đáp lại rất nhẹ: “Cũng quen.”
Lại sau một hồi im lặng nữa, Chu Diệp Chương nói vô cùng khẽ, gần như thì thầm: “Đây là nhà của chúng ta.” Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, Khổng Lập Thanh cũng thì thầm: “Vâng.”
Chu Diệp Chương nói to hơn một chút: “Ở đây không như ở trong nước, anh sợ có lúc không chăm sóc cho em được.”
“Em biết, anh không cần lo lắng.” Khổng Lập Thanh ghé sát vào, tựa
đầu lên vai anh. Cô biết, anh muốn cô được ngạo nghễ trước người đời
nhưng lại sợ khí chất cô chưa được rèn luyện, nên mới tìm người đến
hướng dẫn.
“Ai dám bắt nạt em, anh sẽ khiến họ phải trả giá.” Chu Diệp Chương
nhẹ nhàng nói ra câu này, không giống như lời hứa, giống như một lời an
ủi hơn.
Khổng Lập Thanh thở nhẹ ra một hơi, căn bản muốn ngăn anh lại, nhưng
lời ra tới miệng lại bị nuốt xuống. Thế giới của Chu Diệp Chương đầy rẫy những cuộc chiến khốc liệt, khác hẳn thế giới của cô. Huống hồ mấy năm
nay cô không ngừng nhẫn nhịn lùi bước để cầu sống yên ổn, cuối cùng cũng thất bại. Nghĩ cho cùng kiểu sống hèn nhát muốn yên thân như cô cũng
không hẳn hay, nhưng nhớ đến lần đầu tiên họ gặp nhau là vì anh bị
thương, cô ái ngại không nói gì, nắm lấy bàn tay anh.
Hai người không nhìn nhau nữa, Chu Diệp Chương phóng tầm mắt ra phía
trước nói chậm rãi mà nghiêm túc: “Nhà họ Chu kiến nghiệp từ ngành vận
tải biển, đời ông nội anh làm ăn phát đạt nhất, nhưng ông lại mất sớm.
Bố anh tiếp quản lại vội vàng, hơn hai mươi năm trước công việc làm ăn
bị thua lỗ nghiêm trọng, cơ nghiệp tổ tiên dường như mất trắng, bố anh
bất đắc dĩ phải hợp tác với xã hội đen, tham gia buôn lậu, cho dù giữ
được sản nghiệp gia tộc nhưng không giữ được mạng bố và mẹ. Lúc anh mới
tiếp quản cũng không tránh khỏi phải tiếp tục dây dưa, nhưng mấy năm nay đã dứt khoát không quan hệ, em đừng lo lắng.”
Đây là lần đầu tiên Chu Diệp Chương kể cho Khổng Lập Thanh nghe
chuyện nhà mình, giọng đều đều có chút trầm đặc khi nhớ đến chuyện đau
lòng. Anh muốn cô yên tâm, không phải sống trong sợ hãi, Khổng Lập Thanh cũng hiểu tâm ý của anh.
Căn phòng này trần cao hơn bình thường, bên ngoài là tán cây mát
rượi, dù mặt trời đã chiếu quá nửa phòng nhưng ngồi đây vẫn cảm thấy mát mẻ. Khổng Lập Thanh gối đầu trên đùi Chu Diệp Chương lòng bình yên, hai người hàn huyên vài chuyện tầm phào, không khí ấm áp mà lãng mạn.
Khổng Lập Thanh hơi lười biếng, đó là một loại lười biếng từ nội tâm
đến thân thể, cô xoay người, rúc đầu vào lòng Chu Diệp Chương, thở phào
nghĩ: “Chúng ta coi như người một nhà, Khổng Lập Thanh em có nhà rồi.”
Khổng Lập Thanh xoay lật làm loạn trên người Chu Diệp Chương, Chu
Diệp Chương vuốt tóc cô, tóc Khổng Lập Thanh khá dài, Chu Diệp Chương
lùa tay vào đó, dùng ngón tay quấn tóc cô vài vòng, giống như trêu đùa
thú cưng vậy.
Anh biết Khổng Lập Thanh đã yên tâm trở lại, anh thích cô, đau lòng
vì cô, muốn cho cô những gì tốt nhất: “Để Vạn Tường làm con anh nhé?”
Trong bầu không khí thân mật thư thái, anh nói như vậy.
“Sao?” Khổng Lập Thanh đột ngột ngẩng đầu.
“Nhân lúc chúng ta còn chưa kết hôn, trước hết nhập hộ khẩu cho Vạn
Tường, để Vạn Tường là thành viên của nhà họ Chu, gọi bố hay không tùy
thằng bé, nhưng họ thì nên đổi thành họ Chu.”
Khổng Lập Thanh ngửa người nhìn lên trần nhà, bắt đầu động não: Gia
đình Chu Diệp Chương như vậy, bọn họ kết hôn thân phận Vạn Tường đương
nhiên là khó tính. Chu Diệp Chương thu xếp này, đối với địa vị của Khổng Vạn Tường ở nhà họ Chu sau này chỉ có lợi không có hại. Vạn Tường hiện
nay thích nghi rất tốt với cuộc sống mới, cũng đón nhận Chu Diệp Chương, bọn họ nói muốn kết hôn, Vạn Tường cũng không phản đối. Nhưng bảo cậu
bé thay đổi cách xưng hô với anh lại là chuyện khó. Cuối cùng, Khổng Lập Thanh buồn phiền nhìn Chu Diệp Chương, nói: “Vạn Tường hình như thân A
Thần hơn.”
Câu nói không đầu không cuối này của cô, Chu Diệp Chương có thể hiểu, anh cười nói: “A Thần khác nào con anh, đều là người họ Chu, hai đứa
quan hệ tốt càng tiện cho Vạn Tường sau này. Vạn Tường đã lớn rồi, không cần miễn cưỡng con đổi cách gọi, có tình cảm cha con là được, xưng hô
không quan trọng.”
Khổng Lập Thanh thấy Chu Diệp Chương nói có lý, mơ mơ màng màng “Ừm”
một tiếng. Cô biết Chu Diệp Chương làm thế là vì suy nghĩ cho mẹ con cô, cũng là chuyện tốt, cho nên cô yên tâm.
Chu Diệp Chương tay không ngừng trêu đùa mái tóc Khổng Lập Thanh,
tiếp tục nói: “Nhập hộ khẩu cho Vạn Tường, bà nội khẳng định chắc chắn
sẽ hành động. Trẻ con nhà họ Chu, đặc biệt là con trai, được nuôi dạy
rất khác với những đứa trẻ bên ngoài. Nếu bà nội có ý nhúng tay vào
chuyện dạy dỗ Vạn Tường thì em nhường bà nhé?”
“Hả? Anh nói gì cơ?” Khổng Lập Thanh không nghĩ còn có chuyện này, thật sự không thể hiểu nổi.
Chu Diệp Chương xoay eo Khổng Lập Thanh lại, nhấn mạnh thêm: “Em đừng kích động, bà nội là bậc trưởng bối trong nhà. Nhà họ Chu có cách giáo
dục trẻ con rất riêng, anh cũng được giáo dục theo cách đó từ nhỏ đến
trưởng thành. Sáng nay dì Thanh đến đón Vạn Tường, em cho chỉ là chủ ý
của A Thần?”
Khổng Lập Thanh đứng ngồi không yên, chuyện này sao quanh co phức tạp thế này. Cô rất muốn ngồi dậy nhưng Chu Diệp Chương lại không cho cử
động, bối rối hồi lâu cuối cùng cô nói một câu: “Vậy sau này Vạn Tường
sẽ thế nào? Em không muốn con sống quá mệt.”
Chu Diệp Chương khẽ cười: “Em nghĩ nhiều quá rồi, Khổng Vạn Tường sẽ
không phải sống khổ sở, anh cũng lớn lên từ tay bà nội, anh biết.”
Khổng Lập Thanh yên lặng không nói, Chu Diệp Chương tiếp tục: “Nếu bà nội thích Vạn Tường, chắc chắn sẽ đưa con đến chỗ bà, mẹ con sẽ khó gặp nhau nhiều như trước đây, anh muốn em chuẩn bị tinh thần.”
Khổng Lập Thanh im lặng một lúc lâu, cuối cùng nghẹn ngào nói: “Nhị tiểu thư Chu Bảo Châu cũng do lão phu nhân nuôi dạy.”
Chu Diệp Chương ngẩn người, lại nói: “Bảo Châu là bà nội không có
kinh nghiệm. Bà nội cả đời không có con gái, cũng không có cháu gái,
nuông chiều Bảo Châu hết mực, để mặc Bảo Châu muốn gì được nấy. Sau này
Bảo Châu thành như vậy, bà nội cũng rất hối hận.”
Khổng Lập Thanh lại im lặng, nghẹn ngào chống đối Chu Diệp Chương.
Trong suy nghĩ của cô trẻ em phải được tự do trưởng thành, đặc biệt là
tự do về mặt tinh thần. Cô không biết lão phu nhân là người thế nào,
cũng không biết rốt cục bà nuôi dạy con cháu nhà họ Chu ra sao, nhưng
đứng trước hai sản phẩm điển hình là Chu Diệp Chương và Chu Bảo Châu,
một thành công một thất bại, cô rất do dự.
Chu Diệp Chương không thấy cô nói gì, biết cô không vui, chỉ đành
nói: “Em cũng chưa cần vội suy nghĩ về chuyện này nhiều, đến lúc đó tính toán vẫn chưa muộn. Nếu em không muốn, Vạn Tường sẽ ở cùng chúng ta,
nhưng chuyện nuôi dạy con cần có nguyên tắc, anh sẽ không nhượng bộ em.”