Khổng Lập Thanh biết Chu Diệp Chương là người cực kỳ cố chấp, anh
không nói thì thôi, đã nói câu gì thì người khác đừng hòng làm trái ý.
Mà cô cũng chưa biết phương pháp giáo dục của nhà họ Chu thực tế thế
nào, cho nên trước tiên đợi xem thế nào đã.
Bầu không khí tranh luận trong hòa hoãn, giữa hai người buổi chiều
hôm ấy cuối cùng cũng bị nhị tiểu thư chạy tới phá hỏng. Nhị tiểu thư
Chu Bảo Châu này tính tình có chút quái dị nhưng những lúc bình thường
cô ấy cũng là người rất hiếu động, bị nhị tiểu thư trêu chọc bọn họ cùng cười ầm ĩ, buổi chiều trôi đi trong náo nhiệt như vậy. Ăn cơm tối xong, trong nhà lại một phen ồn ào, cuối cùng Khổng Lập Thanh nhàn rỗi vô sự
leo lên giường nằm. Hết ngày đầu tiên trên đất Hồng Kông mà Khổng Vạn
Tường tối không được đưa về cũng chẳng thấy bên nhà cũ gọi điện đến báo
một tiếng.
Hồng Kông tháng Năm trời đã bắt đầu nắng nóng, nhưng nhờ dụng cụ
thiết kế nên trong nhà không mắc điều hòa cũng thấy mát mẻ. Khổng Lập
Thanh cả đêm ngon giấc, sáng sớm vẫn còn ngái ngủ lại dường như nghe
thấy Chu Diệp Chương bàn với cô việc gì đó. Trong cơn mơ màng cô cũng
thuận miệng đồng ý với anh, đợi đến lúc mặt trời lên cao ba con sào tỉnh dậy, ngồi trên giường cả chục phút cô mới đột nhiên nhớ ra, lúc sáng
sớm Chu Diệp Chương có hỏi câu gì đó, hình như là: “Sẵn sàng làm cô dâu
vào tháng Sáu chứ?”
Khổng Lập Thanh đơ ra mất năm phút mới lồm cồm xuống giường, cô hơi
thất vọng, Chu Diệp Chương này chuyện quan trọng thế mà dám chọn lúc cô
không tỉnh táo để nói.
Vệ sinh cá nhân xong, lúc Khổng Lập Thanh xuống đến phòng khách đã là mười giờ hơn. Giờ này sớm chẳng sớm, muộn chẳng muộn, không biết trong
phòng còn gì ăn không. Cô vừa đi tới bếp lại đụng ngay phải Chu Bảo Châu đang đi ra.
Chu Bảo Châu hai tay bưng bát to, mồm vẫn còn ngậm đầy mỳ, Khổng Lập
Thanh bị bất ngờ, thiếu chút nữa thì đã “cụng đầu” với cô ấy.
Khổng Lập Thanh thật sự không biết phải xưng hô với Chu Bảo Châu thế
nào mới được, cô ấy tuy ít tuổi hơn cô nhưng thân phận lại là cô họ của
Chu Diệp Chương, Khổng Lập Thanh do dự một chút rồi mỉm cười: “Nhị tiểu
thư, chào buổi sáng.”
Chu Bảo Châu bị ba từ “nhị tiểu thư” Khổng Lập Thanh gọi đó làm cho
suýt chết sặc. Bảo Châu cố nuốt miếng mỳ xuống, đưa tay vỗ vai Khổng Lập Thanh nói: “Nghe này, cô còn chưa về làm dâu, đừng có xưng hô theo bề
bậc thế, nghe ghê chết đi, gọi tôi Bảo Châu là được rồi.”
Khổng Lập Thanh ngượng ngùng cười, cô quả thật là người vụng ăn vụng
nói. Chu Bảo Châu rõ ràng cũng mới ngủ dậy, người còn mặc nguyên bộ đồ
ngủ, xem chừng ngay cả mặt cũng còn chưa rửa, cô ấy cầm đũa chỉ vào
trong bếp: “Không có người làm, hết giờ rồi, trong bếp không có đồ ăn
nóng, cô tự mình đi xem làm cái gì đó ăn đi.”
Khổng Lập Thanh nấu gói mỳ cô nhặt đại, lúc nấu, Chu Bảo Châu cũng
không ra ngoài, ngồi trong phòng ăn yên lặng ăn nốt. Khổng Lập Thanh ở
bếp đi ra lại thấy bát mỳ Bảo Châu mới ăn được một nửa.
Cả Khổng Lập Thanh và Chu Bảo Châu đều ăn uống không mấy nhỏ nhẹ. Chu Bảo Châu ăn được một nửa cố ý ngẩng lên nhìn Khổng Lập Thanh ăn mỳ đến
toát mồ hôi mặt, tuy ánh mắt có phần ngạc nhiên nhưng cũng không nói gì, cúi đầu tiếp tục ăn.
Chu Bảo Châu ăn xong là đứng lên, bát đũa cũng bày bừa trên bàn ăn
không định thu dọn. Khổng Lập Thanh ăn xong tiện tay thu luôn cả bát đũa của Chu Bảo Châu mang vào bếp rửa, lau dọn sạch sẽ xong từ bếp đi ra
thấy bên ngoài mặt trời đã lên đỉnh đầu, nắng gắt chói chang thế này cô
cũng chẳng định ra ngoài. Khỏa tay trong nước nghỉ ngơi một chút, Khổng
Lập Thanh quyết định đi xem tầng hầm.
Theo cầu thang từ phòng khách đi xuống, hết cầu thang là một căn
phòng giống như phòng họp với hai cánh cửa gỗ to dày khép kín, trên cửa
không gắn ổ khóa, Khổng Lập Thanh đẩy cửa bước vào trong.
Bên trong không gian rất rộng, diện tích ước tính còn rộng hơn phòng
khách bên trên. Chỗ này không hiểu lúc xây định thiết kế thành phòng họp hay khu vui chơi mà trang trí rất lộng lẫy, giấy dán tường màu xanh
đậm, hệ thống đèn hoành tráng. Chỉ lạ là nơi đây không có thứ đồ gia
dụng nào, một cái giá gỗ đơn giản bị trưng dụng thành giá đựng đồ đặt
giữa phòng, trên giá cơ man là đồ, giấy nhám, dao khắc,… bừa bộn lung
tung. Trên sàn nhà không biết trước đây là cái gì, hiện đang bị một tấm
vải bạt dày chiếm chỗ, bốn chỗ xung quanh tường rải rác dựng vài bức
tượng điêu khắc bán thành phẩm mới tạm phác.
Trên người Chu Bảo Châu lại mặc bộ váy bò xanh đó, mái tóc xoăn dài
búi gọn sau gáy, tay áo xắn cao tới khuỷu, ngón tay thanh tú cầm con dao khắc từng nét trên tảng đất nặn.
Khổng Lập Thanh mù tịt về mỹ thuật, đưa mắt nhìn quanh phòng một
lượt, thấy mấy bức tượng đất sét, xem cũng chẳng hiểu gì. Cô đến đây
hoàn toàn là vì rãnh rỗi tìm chuyện giết thời gian, thấy Chu Bảo Châu
làm việc, dù không hiểu thì cũng tò mò, vậy là Khổng Lập Thanh chầm chậm đi về phía Chu Bảo Châu.
Chu Bảo Châu đứng quan sát trước khối đất hồi lâu, đột nhiên thẳng
người tiến lên một bước, cánh tay cầm dao khắc đưa lên cao, liên tiếp
mấy đường dao đi xuống, một khuôn mặt đàn ông hiện ra.
Khi Chu Bảo Châu cầm dao khắc, khuôn mặt hoàn toàn thờ ơ, động tác
dứt khoát, ánh mắt sâu lắng, dáng vẻ hoàn toàn khác lúc bình thường, bàn tay đưa lên đưa xuống, sang trái sang phải bay bướm thanh thoát. Khổng
Lập Thanh cảm thấy khi điêu khắc Chu Bảo Châu dường như già thêm mấy
tuổi, xinh đẹp mà sâu sắc.
Trong lúc Khổng Lập Thanh đang mải mê thưởng thức “mỹ cảnh” lại không ngờ bị Chu Bảo Châu phát hiện. Chu Bảo Châu giơ tay cầm dao khắc xua
xua về phía Khổng Lập Thanh như đuổi ruồi: “Đi đi đi, đừng có phá rối
tôi làm việc, đợi tôi làm xong sẽ dẫn cô đi chơi.”
Khổng Lập Thanh cười cầu hòa: “Tôi không phá rối, có thể ở lại xem chút được không?”
Chu Bảo Châu dường như cũng không bận tâm nữa, chỉ đại cái ghế bên cạnh, nói: “Đến đó ngồi đi, cấm lên tiếng.”
“Được.” Khổng Lập Thanh đáp một tiếng, bước đến đó.
Chu Bảo Châu cũng chẳng thừa hơi để mắt đến Khổng Lập Thanh nữa.
Khổng Lập Thanh ngồi bên quan sát Bảo Châu khắc đất sét, bàn tay cầm
lưỡi dao khắc đưa lên đưa xuống, sau mỗi đường dao, khuôn tượng người
đàn ông bán thân hiện lên càng rõ hơn. Có thể thấy được đó là một khuôn
mặt đàn ông thư sinh, sống mũi cao, cầm thon, trán phảng phất chút ưu
sầu tuổi trẻ, ngay cả một người chẳng biết tí gì về điêu khắc như Khổng
Lập Thanh cũng nhận ra bức tượng của Chu Bảo Châu không chỉ tạc được
đường nét, dáng vóc mà còn họa ra cả khí chất riêng biệt của người này.
Khổng Lập Thanh nhớ lại câu chuyện Chu Diệp Chương kể với cô, Chu Bảo
Châu yêu một cậu du học sinh người Đài Loan, không hiểu sao cô nghĩ
nguyên mẫu bức tượng này chính là anh chàng ấy.
Thật ra ngồi xem Chu Bảo Châu sáng tác cũng là công việc nhàm chán,
không hiểu sao Khổng Lập Thanh cảm thấy im lặng ngồi xem cô ấy đưa từng
nhát dao, sau đó chờ đợi gương mặt người đàn ông hiện lên rõ thêm một
chút rất thú vị. Hai người yên lặng ngồi dưới tầng hầm mấy giờ liền,
thậm chí buổi trưa người giúp việc gọi hai người lên ăn cơm bọn họ cũng
không ai thấy đói, vậy là liền xua người giúp việc đi ra.
Khổng Lập Thanh không biết đã ngồi dưới tầng hầm xem Bảo Châu tạc
tượng bao nhiêu lâu, cho đến khi bức tượng bán thân cơ bản thành hình,
Chu Bảo Châu đột ngột đứng lên, quăng con dao khắc lên trên giá, thở ra
một hơi khoan khoái, cầm chai nước ngửa đầu tu một ngụm to.
Cho tới lúc đó Khổng Lập Thanh mới dám mở miệng nói chuyện, cô quay
lại hỏi Chu Bảo Châu: “Đây là ai?” Cô hỏi thẳng thắn, tự nhiên, không có ý lân la dò hỏi chuyện riêng của người khác.
Chu Bảo Châu uống nước xong, nhìn lại Khổng Lập Thanh một cái, nhẹ
nhàng đặt chai nước xuống, tiện tay với bao thuốc lá, rút một điếu, châm lửa, chậm rãi điệu nghệ nhả ra một vòng khói rồi mới thủng thẳng nói:
“Ai quan tâm đó là ai, dù sao có một người như vậy là được rồi.” Giọng
điệu khinh mạn bất cần, dáng điệu tùy tiện biếng nhát ở Chu Bảo Châu đã
được khôi phục.
Trải qua mấy tiếng ngồi im, Khổng Lập Thanh không biết vì sao lại
thấy điềm tĩnh, cô ngẩng đầu hỏi Chu Bảo Châu: “Đây là người yêu cũ của
cô?”
Chu Bảo Châu hít một hơi thuốc, lôi thôi lếch thếch ngồi phịch xuống
nền nhà, lẩm bẩm: “Ai biết bây giờ anh ta béo múp míp thế nào, nhưng
trước đây anh ta thật sự rất đẹp trai.”
Chu Bảo Châu gập người ngồi trên mặt đất, khẩu khí khinh mạn nhưng
ánh mắt lại nhìn xa xăm. Khổng Lập Thanh có thể hiểu được ý tứ trong câu nói, người đó trong hồi ức của cô ấy có dáng vẻ như vậy, với cô ấy cậu
ta vĩnh viễn là đẹp đẽ. Dáng vẻ ấy đóng đinh trong lòng cô ấy, đến mức
cho dù cậu ta hiện tại trông như thế nào thì với cô ấy đó cũng là một
người khác, không khiến cô ấy bận tâm nữa.
Chu Bảo Châu như thế này rất kỳ lạ, ở cô ấy có một loại khí chất đặc
thù khó miêu tả, lão phu nhân dạy dỗ con cháu thật ra cũng không quá
thất bại. Chu Diệp Chương và Chu Bảo Châu đều rất đặc biệt.
Cảm giác bạn bè thân thiết giữa người với người có những lúc rất kỳ
lạ, hai người im lặng ngồi đó, bầu không khí hòa hợp khó tả, đôi bên đều cảm thấy đối phương dễ chịu đến không ngờ.
Hai người im lặng cho đến khi người giúp việc đến gõ cửa: “Cô Khổng, có cô Lâm đến tìm, cô ấy đang đợi ở phòng khách.”
Khổng Lập Thanh lúc này mới nhớ ra hôm qua Lâm Diên có hẹn chiều nay
đến đón mình. Cô vội vàng đứng dậy, lại vội vội vàng vàng cáo biệt Bảo
Châu: “Tôi đi đây.”
Chu Bảo Châu cười với Khổng Lập Thanh, tay vẫn còn kẹp điếu thuốc
đang cháy, xua xua nói: “Đi nhé, hai hôm nữa sẽ dẫn cô đi chơi.”
Điếu thuốc đang cháy kẹp giữa ngón tay Chu Bảo Châu theo động tác vẫy vẫy của cô ấy vẽ ra vài vòng khói. Chu Bảo Châu cười mắt cong như vầng
trăng mồng Hai, trong veo, Khổng Lập Thanh cũng cười đáp lại, quay người bước đi.
Lâm Diên ngồi vắt chân chữ ngũ trên sofa phòng khách, trước mặt là
tách trà còn đang bốc khói. Cô ta ngồi thẳng lưng, dáng vẻ tự tin mà yêu kiều, Khổng Lập Thanh từ xa đã đánh tiếng chào hỏi: “Cô Lâm, phiền cô
đợi tôi một lát, tôi lên lầu thay đồ xong sẽ xuống ngay.”
Lâm Diên một tay chống trên tay vịn sofa, mỉm cười nhẹ nhàng: “Không sao, cô cứ thong thả chuẩn bị, tôi ra xe đợi trước.”
Khổng Lập Thanh không dám đứng đó nói dông dài, vội vàng chạy lên lầu thay quần áo, lúc ra đến cửa quả nhiên thấy một chiếc xe đậu ở đó, tài
xế thấy cô đi ra đã sớm mở cửa xe chờ sẵn.
Khổng Lập Thanh cúi người chui vào, Lâm Diên quay lại khẽ cười với
cô, Khổng Lập Thanh cười đáp lại, sau đó ổn định chỗ ngồi. Lâm Diên lại
quay nhìn về phía trước, hai người cùng im lặng không nói gì.
Trong xe rất yên tĩnh, lúc xe vào trung tâm thành phố, Lâm Diên cuối
cùng cũng lên tiếng phá vỡ im lặng: “Cô Khổng, chúng ta trước tiên đi
làm tóc, thay đổi diện mạo, từng bước hoàn thiện, cô thấy được không?”
Lâm Diên tươi cười, giọng nói nhẹ nhàng, Khổng Lập Thanh bị đánh gục, bèn vui vẻ gật đầu: “Được.”
Nguồn ebook: https://.luv-ebook.com
Lâm Diên đưa Khổng Lập Thanh đến salon tóc, đó là một không gian tràn ngập ánh sáng, không biết phải tốn bao nhiêu tiền, chỉ biết rất nhiều
đèn, rất nhiều gương, không gian hào nhoáng điển hình của chốn phồn
hoa. Rất nhiều nam nữ phục vụ trẻ mặc đồng phục đón khách, cảnh tượng
nhộn nhịp nhưng không hề lộn xộn.
Lâm Diên rõ ràng là khách quen ở đây, vào cửa là có nhân viên dẫn
thẳng đến chỗ Stylish, sau đó giao thẳng Khổng Lập Thanh cho Stylish mà
không cần nói một câu.
Tạo mẫu cho Khổng Lập Thanh là một anh chàng cao ráo đẹp trai, nói
giọng phổ thông dễ nghe, thái độ hòa nhã thân thiện nhưng cũng ít lời.
Khổng Lập Thanh để mặc cậu ta gội đầu cho mình, đợi sau khi cô ngồi
xuống ghế cắt tóc lại thấy bóng dáng Lâm Diên trong gương trước mặt.
Lâm Diên ngồi phía sau, tay cầm cuốn tạp chí, an nhiên tự tại, ngay
ngắn đúng mực, không có một ánh mắt hay động tác thừa. Khổng Lập Thanh
cảm thấy Lâm Diên dường như cũng có phong thái như Chu Diệp Chương, bọn
họ từ ngoại hình đến khí chất đều ưu việt hơn người, hấp dẫn nhưng khó
gần. Chỉ là Lâm Diên còn có thêm chút tiêu dao của thần tiên thoát tục,
cô nghĩ hôm nay nếu là Chu Diệp Chương đưa cô đến đây, sợ là anh cũng
thể hiện y hệt Lâm Diên lúc này.
Ở đây Khổng Lập Thanh rất yên tâm giao phó mái tóc mình cho Stylish,
cô thấy cũng không cần thiết phải nhiều lời vô nghĩa, Stylish cũng rất
kiệm lời, nửa giờ sau, từng sợi tóc trên đầu Khổng Lập Thanh vẫn như
trước, ngay cả kiểu tóc cũng không thay đổi quá nhiều, nhưng vẫn có gì
đó rất khác lạ. Lúc này nhìn cô có cảm giác cằm nhọn hơn một chút, mắt
dường như to hơn một chút, ngoại hình thay đổi cũng không phải là một
trời một vực, nhưng phong vị khác hẳn ngày xưa.
Dường như Lâm Diên vô cùng hài lòng, cô ta nhìn Khổng Lập Thanh một
lượt rồi quay sang nói với Stylish: “Rất đẹp, cám ơn anh, A Sam.”
Stylish được cô khen dường như rất kích động, ngay cả nụ cười cũng
thoáng chút ngượng ngùng.
Lâm Diên nói chuyện với Stylish xong quay sang Khổng Lập Thanh, cô ta càng tươi cười: “Rất đẹp, cô Khổng.” Khổng Lập Thanh chưa chuẩn bị tâm
thế đối mặt với một Lâm Diên tươi cười, không biết phải làm thế nào,
giọng điệu tán dương của cô ấy tự nhiên khiến cô cảm thấy rất vui.
Từ chỗ làm tóc đi ra đã hơn bốn giờ chiều, thời gian không sớm không muộn, Lâm Diên đưa Khổng Lập Thanh đi trung tâm mua sắm.
Khổng Lập Thanh bình thường rất hiếm khi đi shopping, huống hồ đây là Hồng Kông cô không thông thuộc. Cô bước theo Lâm Diên với tâm thế bị
động, sau khi hai người bước được mấy bước, đột nhiên Lâm Diên dừng lại, đợi Khổng Lập Thanh đang đi phía sau tiến lên ngang bằng vị trí của
mình, sau đó cô ta quay sang cười nói với Khổng Lập Thanh: “Cô Khổng,
sau này cùng người dưới đi đâu, cô luôn nhớ mình phải đi trước. Từ giờ
về sau, người có thể đi trước cô không nhiều, cô hiểu ý tôi không?”
Khổng Lập Thanh cứng đơ hai giây, hoảng hốt cảm nhận ý tứ của Lâm
Diên. Cô im lặng nhìn cô ấy một lúc, đôi mắt Lâm Diên đen thẳm, ánh mắt
kiên định nhìn cô như muốn truyền thông điệp gì đó, Khổng Lập Thanh khe
khẽ gật đầu.
Cùng Lâm Diên bước vào một cửa hàng cô ta quen, trước mặt là hàng dãy quần áo treo ngay ngắn. Lâm Diên thong thả đi lại ngắm nghía, chỉ trong thời gian mấy phút đã nhanh chóng chỉ vài bộ cho nhân viên bán hàng lấy xuống, sau đó quay về phía Khổng Lập Thanh hơi ngượng ngập nói: “Cô
Khổng, cô thử mặc mấy bộ này, chúng ta cùng xem hiệu quả thế nào.”
Lâm Diên xinh đẹp hòa nhã, Khổng Lập Thanh cảm thấy thật khó có ai
không thích cô ấy. Cô nghe lời đi theo nhân viên phục vụ đi vào phòng
thử đồ.
Lúc cầm trang phục trên tay, Khổng Lập Thanh mới phát hiện Lâm Diên
toàn chọn cho cô gam màu sáng. Cô luôn cảm thấy gam màu tối thích hợp
với diện mạo của mình hơn, không hiểu vì sao Lâm Diên lại chọn cho cô
những bộ trang phục lấy màu trắng, vàng làm tông chính.
Đầu tiên Khổng Lập Thanh chọn thử bộ váy liền thân màu vàng, lúc bước ra khỏi phòng thử đồ cô thật sự không tự tin, không dám soi gương, đợi
Lâm Diên đi đến phía trước.
Gương mặt Lâm Diên không tiết lộ cho cô điều gì, cô ấy khoanh hai tay trước ngực trên dưới quét nhìn Khổng Lập Thanh khắp lượt, sau cùng dừng ở khuôn mặt cô. Một lúc sau Lâm Diên đưa tay đẩy lưng Khổng Lập Thanh
đi về phía gương.
Trong gương Khổng Lập Thanh cao gầy, da trắng mặc màu vàng không phải không đẹp nhưng nhiều năm qua cô luôn giữ vẻ mặt trầm tĩnh, nay lại mặc màu sắc sống động như vậy, nhìn có gì đó không tự nhiên.
Lâm Diên đứng sau Khổng Lập Thanh, cao hơn cô hẳn nửa cái đầu, cô ta
dễ dàng vòng tay qua vai, vươn tới trước mặt Khổng Lập Thanh, đặt gần
khóe miệng, kéo nhẹ nhàng sang hai bên: “Cô Khổng, phải tươi cười.”
Khổng Lập Thanh cười nhưng không tự nhiên, Lâm Bội ghé sát tai cô thì thầm: “Thả lỏng một chút, khóe miệng hơi nhếch lên là được.”
Khổng Lập Thanh thả lỏng cơ mặt, từ từ cười lại, lần này đã khá hơn
rất nhiều. Lâm Diên lợi dụng cơ hội này đưa một tay nâng cầm cô lên
chỉnh đến một góc độ nhất định, nói: “Đúng là như thế này.”
Lâm Diên buông tay, Khổng Lập Thanh tự nhìn vào gương, bây giờ bộ váy đã thích hợp với khí chất của cô rồi, cả người thoạt nhìn trẻ trung lên không ít, mái tóc cắt tỉa gọn gàng khiến cô có vẻ năng động tươi mới,
cũng không chỉ đơn thuần trong sáng, kết hợp với khí chất trầm tĩnh, tạo nên một phong cách rất mâu thuẫn, vô cùng ưa nhìn.
Lâm Diên nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, dịu dàng nói chậm rãi: “Cô
Khổng, nhớ kỹ nụ cười này, từ nay về sau cô phải giao tiếp với rất nhiều người, tham gia vào nhiều mối quan hệ phức tạp, nụ cười sẽ là vũ khí
lợi hại nhất, cô luôn mỉm cười, đối phương sẽ không thể biết cô đang
nghĩ gì, hiểu không?”
Giọng nói dịu dàng của Lâm Diên phảng phất bao bọc Khổng Lập Thanh
khiến cô cảm thấy sau lưng nóng lên. Trong gương là hai người phụ nữ
đang ôm nhau, cảm giác thân thiết một cách gượng gạo. Lâm Diên này quả
thật khiến Khổng Lập Thanh nửa thấy gần gũi nửa thấy e ngại.